Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Hứa Kỳ Tịch phát hiện khả năng thừa nhận tâm lý của mình đúng là cực khủng… chỉ ngủ một giấc dậy thì hắn đã thản nhiên chấp nhận thân phận hạch tâm “tầng phòng ngự thế giới” của mình rồi.
Đối mặt với hiện thực này, hắn chẳng những không hề hoảng loạn mà còn thấy hí hửng.
Nếu như tầng phòng ngự của A Giải có thể chắc chắn hơn chút nữa thì hắn sẽ vui hơn nhiều.
“Đi thôi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có gì làm, cùng qua đó xem thử cũng được. Nói không chừng tôi lại giúp được gì ấy chứ.” Hứa Kỳ Tịch đánh tiếng.
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫy tay một cái.
Cửa trên tầng tự động mở ra, một chậu lô hội bay xuống, cùng bay theo còn có “Sổ Điểm Danh”.
Tuy sổ điểm danh này đã khóa lại, nhưng thứ quan trọng thế này cứ mang theo bên người cho chắc ăn.
Về phần lô hội… có thể là từ tiềm thức bản năng nào đó, khiến Hứa Kỳ Tịch thuận tay mang theo cả nó.
Diệt Phượng nhìn thao tác của Hứa Kỳ Tịch với vẻ hâm mộ.
Đúng là một năng lực cực kỳ tiện lợi.
Năng lực của những người thức tỉnh như các cô chỉ có thể dùng ở thế giới gương. Nhưng nhìn thầy Hứa làm ngon lành chưa kìa.
Trong sinh hoạt hằng ngày, thứ như niệm lực quả thật vô cùng tiện lợi.
“Đi thôi, đến lúc đó thầy Hứa anh cẩn thận một chút, đừng đứng cách tôi xa quá.” Diệt Phượng dặn dò.
Nếu như đã thức tỉnh, sau này sớm muộn gì Hứa Kỳ Tịch cũng phải tiếp xúc với thế giới gương và những tinh thú kia… Nên chi bằng cứ để hắn tiếp xúc với những thế giới gương và tinh thú cỡ nhỏ trong tầm bảo vệ của bọn họ trước đê làm quen từ từ cũng được.
Chiếc xe dành cho nữ có gắn rèm che khởi động, Diệt Phượng nhấn chân ga một cái, chiếc xe dùng tốc độ hoàn toàn không hề phù hợp với lớp vỏ đáng yêu của nó để phóng vun vút trên đường.
Trên đường đi, Hứa Kỳ Tịch lại có phần nơm nớp.
Thỉnh thoảng hắn lại lén lút liếc mắt nhìn về phía đôi chân của quý cô Diệt Phượng ở dưới ghế lái… Không phải hắn dê cụ, mà là hắn cứ sợ chân của quý cô Diệt Phượng có đủ dài để đạp tới phanh, sẽ gây ra án mạng.
Tốc độ bàn thờ kiểu này, nếu phản ứng chậm nửa giây thôi thì sẽ là một xe hai mạng.
Đợi lát nữa về nhà mình cứ bắt taxi cho lành.
Cũng may là một đường bình an, chắc chắn tuyến đường này đã âm thầm mở đèn xanh cho Diệt Phượng, nên một đường thông thuận, không vướng cú đèn đỏ nào.
Hơn mười phút sau.
“Tới rồi!”
Diệt Phượng lấy 10 chiếc nhẫn kim loại ra từ hộp chứa đồ chỗ ghế lái, đeo hết vào ngón tay.
Mỗi chiếc nhẫn đều vàng rực, gắn thêm một viên đá quý to như hòn bi ve, thoạt nhìn đủ thấy ánh tiền chói mù mắt.
Sau khi dừng xe lại, Diệt Phượng xuống xe, đi nhanh về phía trước.
Hứa Kỳ Tịch thì đi sát theo sau lưng cô.
Ở khu vực Đại Nham trước mặt họ, có một tầng sương mù bao phủ không trung.
Nhưng người thường trong khu vực này lại hoàn toàn không hề phát hiện ra.
Chỉ có những người đã thức tỉnh, hoặc có tiềm năng thức tỉnh mới có thể cảm giác được sự khác thường đó.
Một thế giới như gương đang hình thành, bao phủ hơn phân nửa khu vực Đại Nham.
“Thế giới gương cỡ trung… tình hình không đến nỗi tệ.” Diệt Phượng siết hai tay đối kích, bảo thạch trên tay phát ra tiếng kêu ù ù.
Cô nhảy vào trong thế giới gương, toàn bộ thế giới lập tức đứng im, màu sắc biến thành hai màu đen trắng.
Toàn bộ người đi đường ở bên dưới đều biến mất.
Trong thế giới gương, mặt đường bỗng nứt toác ra.
Một con quái vật toàn thân mọc đầy gai nhọn chui ra từ trong lòng đất.
Nó cao chừng 5 mét, cơ bắp cuồn cuộn, vừa hiện thân đã bắt đầu điên cuồng tấn công nhà cửa, xe cộ xung quanh. Lợi dụng việc phá hoại để mở rộng phạm vi của thế giới gương.
Một khi thế giới gương bị mở rộng tới mức độ nhất định thì sẽ có chó săn tinh thú thiên tai mạnh hơn được thả vào đây.
Đợi đến khi thế giới gương ổn định thì sẽ nuốt ngược lại hiện thế.
Tới lúc đó, tất cả những thứ bị phá hủy trong thế giới gương đều sẽ bị cụ thể hóa ra hiện thế, trở thành tai nạn không thể cứu vãn.
Cùng xuất hiện với con tinh thú gai nhọn này còn có một đám dị loại, có cái rơi xuống từ trên không trung, cái thì trực tiếp chui ra từ giữa nhà cửa, có cái thì ngoi lên từ giữa hồ… thậm chí là chui ra từ trong cống thoát nước.
Xuất hiện bằng đủ cách.
Theo sự xuất hiện của chúng, sương mù xung quanh trở nên dày đặc hơn, bao phủ toàn bộ thế giới gương.
“Thần Lam.” Diệt Phượng giơ tay, kích hoạt một cơn gió lốc lớn, thổi tan sương mù.
Sương mù sẽ che giấu bóng dáng của tinh thú, sức chiến đấu của chúng cũng được cường hóa khi ở trong sương mù, hơn nữa cảm quan của chúng khác hẳn với con người, dù sương mù có dày đặc đến mấy cũng không gây ảnh hưởng tới nó.
Nên phá tan sương mù luôn là ưu tiên hàng đầu khi người thức tỉnh chiến đấu với tinh thú.
Sau lưng Diệt Phượng, Hứa Kỳ Tịch vẫn hít thở nhẹ nhàng.
Đã hít thở thì đương nhiên khó tránh khỏi việc hít sương mù vào trong cơ thể.
Thình thịch, thình thịch ~ Trong lồng ngực của hắn, quả tim nóng như lò lửa như được tiếp thêm nhiên liệu mà đập cật lực. Mỗi nhịp đập đều vô cùng mạnh mẽ, ép ra một lượng khí huyết khổng lồ giúp bồi bổ cho thân thể của hắn.
“Thầy Hứa, anh đừng căng thẳng quá. Anh căng thẳng như thế khiến tôi cũng run theo đây này.” Diệt Phượng quay đầu lại, nhịn không được mà nói.
Tiếng tim đập rộn lên của Hứa Kỳ Tịch khiến trống ngực của cô cũng dồn dập theo.
“Không phải, cô đừng hiểu lầm.” Hứa Kỳ Tịch xua tay, nói: “Không phải căng thẳng… mà là kích thích đấy.”
“Tôi hiểu mà. Nên nếu như có thể thì anh nên bớt kích thích trái tim đi, đừng để nó đập mạnh quá. Hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra nào.” Diệt Phượng trưng ra vẻ mặt tôi hiểu mà.
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Đây là cô bảo tôi hít thở sâu đấy nhé!
Hắn ra sức hít sương mù vào.
Sương mù bị hít vào giống như bị hút thẳng vào trong lò lửa trái tim, hòa vào trong tim.
Hứa Kỳ Tịch có thể cảm rõ ràng, cường độ thân thể của mình đang liên tục +1, +1…
Cảm giác này đỉnh quá đi mất!
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn một hơi hút hết toàn bộ sương mù, không để đám tinh thú có chỗ ẩn thân.
Thấy Hứa Kỳ Tịch hít sâu vào thì nhịp tim lại đập mạnh hơn, Diệt Phượng đành chào thua: “Cẩn thận một chút. Thầy Hứa anh nhớ đi theo sau lưng tôi… Thành viên trong đội của tôi chắc cũng sắp tới rồi.”
Trong lúc nói chuyện, gần đó lại có từng cơn gió lốc xuất hiện, tất cả đều là ánh sáng “Thần Lam”, là đội viên trong đội của Diệt Phượng.
Tiếp theo chính là chuẩn bị khai chiến. Diệt Phượng cạ hai nắm đấm vào nhau, nhìn vào con thú gai nhọn cao 5 mét đứng ở phía xa.
Thân hình nhỏ nhắn của cô và con quái vật khổng lồ kia chênh lệch thấy rõ.
“Lôi Thú!” Diệt Phượng vung tay phải lên, lôi điện màu hồng lại xẹt qua giữa không trung, giáng xuống biến thành một con lôi thú dữ tợn, đánh thẳng lên người con thú gai nhọn kia.
Thiếu nữ bảo vệ thế giới VS quái vật.
Nếu như thiếu nữ có thể biến thân thì chẳng phải đã thành đề tài thiếu nữ ma pháp rồi à?
Ầm ~
Sau khi ăn trợn đòn tấn công của lôi thú, con thú gai nhọn kia đã ngu người hoàn toàn, tất cả gai nhọn trên người đều bị đánh cháy, rơi lả tả xuống đất.
Thân thể cao lớn của nó run rẩy mất khống chế, ngã vật ra đất… sau đó hòa vào lồng đất hệt như tan chảy.
“Chết rồi ư?” Hứa Kỳ Tịch nhìn Diệt Phượng. Mạnh quá đi mất, một đòn xử đẹp tinh thú to đùng thế này luôn?
“Chưa đâu, nó chui vào trong lòng đất rồi… Là tinh thú có đầu óc khá hiếm có đấy.” Diệt Phượng nhíu mày nhìn lòng đất.
Lũ tinh thú này có thể tự do xuyên tường, ngay cả lòng đất cũng có thể xuyên qua.
Nhưng phần lớn tinh thú mà bọn họ đã tiếp xúc trước mắt đều có trí lực khá thấp, rõ ràng có bản lĩnh này, nhưng rất ít khi dùng tới nó để chạy trốn.
“Tới rồi, trong lòng đất.” Hứa Kỳ Tịch đột nhiên lên tiếng.
Ôm lô hội, hắn cảm giác “cảm quan” của mình đã trở nên đặc biệt nhạy bén,
Con tinh thú bị đánh ngu người kia vẫn đang nấp trong lòng đất hệt như bóng ma ẩn mình, nhưng Hứa Kỳ Tịch vẫn có thể loáng thoáng cảm ứng được nó.
Loại năng lực cảm giác kỳ lạ này rất phù hợp với niệm lực của hắn.
Hứa Kỳ Tịch giơ tay, dùng niệm lực nâng lô hội bay lơ lửng. Tiếp theo, hắn lại nắm chặc hai tay, đại kiếm lập tức xuất hiện.
Hắn cầm đại kiếm nhắm ngay mặt đất, ra sức cắm thật mạnh xuống.
Thuộc tính kiếm khí được kích hoạt, chém xuyên qua mặt đất.
Tinh thú đang ẩn nấp bên dưới bị kiếm khí chém xuyên qua người bèn chui ra khỏi lòng đất, luôn miệng kêu thảm.
“Lôi Hỏa!” Diệt Phượng nắm bắt thời cơ, lôi điện màu hồng quấn kín toàn thân tinh thú, trên từng tia lôi điện lại có lửa bùng lên, bao vây tinh thú lớp lớp.
Chỉ qua vài giây, tinh thú đã ầm ầm ngã xuống, xám xịt rớt đài.
Niệm lực của Hứa Kỳ Tịch được khởi động, nhẹ nhàng nâng con tinh thú này lên… tinh thú khổng lồ được nâng lên cũng chẳng nặng hơn chậu lô hội là bao.
Tiếp theo, Hứa Kỳ Tịch bước tới, cầm đại kiếm đâm về phía tinh thú một cái.
“Kiểm tra xem nó chết hẳn chưa à?” Diệt Phượng nhìn Hứa Kỳ Tịch một cái, cảm thấy thầy Hứa đúng là cẩn thận.
Lúc cô vừa nghĩ vậy thì cự kiếm của Hứa Kỳ Tịch đã kéo nhẹ một đường, lóc ra một cục có thể xem là “thịt” trên người tinh thú xuống.
Hứa Kỳ Tịch cầm cục “thịt” này mà rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, hắn lại quay sang Diệt Phượng: “Cô nói xem, thứ này… có ăn được không nhỉ?”
Diệt Phượng:???