Sáu mươi điểm học cần Hứa Kỳ Tịch không ngừng điểm danh ba mươi ngày mới có thể đạt được —— hiện nay ngoại trừ 'Điểm danh', không biết con đường khác nhận được điểm học.
Phương pháp giống thầy giáo Đại Uy thu được điểm học trong tay Hứa Kỳ Tịch, xem như giao dịch, miễn cưỡng cũng xem như phương thức thu được điểm học.
Cho nên một hơi bỏ ra sáu mươi điểm học, Hứa Kỳ Tịch thoáng có chút đau lòng, cảm giác giống như là một người nộp lên cả một tháng tiền lương, làm hắn rất không thích ứng —— dù sao hắn cho tới bây giờ không nộp tiền lương, mỗi một tháng nói không chừng còn có thể lĩnh một ít tiền tiêu vặt từ Hoạ Mi.
Điểm học cho thầy giáo Đại Uy, tiết học này kết thúc.
thân ảnh của Đại Uy Tôn Giả tạm thời biến mất trong không gian 'Ba năm Võ Thánh', ông ta muốn đi lấy bảo vật mang tới 'Thể nghiệm pháp môn truyền công' cho Hứa Kỳ Tịch.
Chị em Thế Nhất Hoa, Vô Giác, Diệu ca không rời khỏi không gian, bọn họ đang chờ thầy giáo Đại Uy trở về, muốn nhìn một chút bảo vật có thể thể nghiệm 'Truyền công' rốt cuộc là bộ dáng gì?
Cứ như vậy, hai tiếng đồng hồ qua đi. . .
"Chị gái, em đói bụng." Thế Nhất Hoa • em trai lên tiếng.
'Cô ~' Trong bụng của Vô Giác cũng phối hợp vang lên âm thanh đói.
Thầy giáo Đại Uy trước đấy đã dạy học một ngày một đêm, hiện tại lại đi hai tiếng đồng hồ, còn chưa thấy hình bóng.
Thánh nữ Vu Nhạc cũng có chút buồn chán: "Chúng ta phải đợi tới khi nào?"
Trước đây nàng ấy bị đóng đinh năm trăm năm trên mặt đất đều không cảm giác buồn chán, nhưng được cứu ra năm trăm năm, nàng ấy tiếp xúc tới rất nhiều đồ vật mới mẻ, đã bị thế giới biến chuyển từng ngày ăn mòn. . . Hiện tại lại bảo nàng ấy trở lại đóng đinh năm trăm năm, nàng ấy cảm thấy bản thân có thể sẽ buồn chán đến điên.
"Giáo viên trước đấy nói qua, thời gian của mỗi thế giới khác nhau. Chúng ta ở chỗ này chờ hai tiếng đồng hồ, nói không chừng bên chổ của ông ấy mới qua vài phút, thậm chí là vài giây?" Thế Nhất Hoa • em trai bắt đầu cân nhắc.
Hứa Kỳ Tịch: ". . ."
Hắn muốn nói điểm cái gì, nhưng giác quan thứ sáu ngăn hắn mở miệng.
"Nếu không, chúng ta rút lui trước đi." Thánh nữ Vu Nhạc ngáp một cái: "Kỳ Tịch ở chỗ này, chờ giáo viên tới rồi triệu hồi chúng ta đến đây?"
"Đừng mà, ở lại tâm sự với tôi cũng tốt mà." Hứa Kỳ Tịch vội vã ngăn lại, một mình ở trong phòng tối, quá rèn luyện ý chí.
"Chít ~" Trong lúc lúc này, thân thể Diệu ca nhảy lên, móng vuốt hướng về hư không, dùng sức vạch tới.
Trùng hợp chính là, thân hình của thầy giáo Đại Uy vừa lúc xuất hiện tại vị trí ấy, móng vuốt của Diệu ca vừa lúc chạm tới chổ mí mắt của ông ta.
Keng ~ Ánh sáng màu vàng thoáng hiện, móng vuốt của Diệu ca xẹt qua trên mí mắt của Đại Uy Tôn Giả, tóe ra tia lửa.
Hứa Kỳ Tịch thấy một màn như vậy, trong lòng hâm mộ.
Đây là kim thân trong Đấu Chiến Tứ Nghệ.
Dĩ nhiên đạt được cường độ có thể dùng mí mắt ngăn cản móng vuốt của Diệu ca!
Trình độ sắc bén trên móng vuốt của Diệu ca, Hứa Kỳ Tịch tràn đầy trải nghiệm.
Đến một lúc nào đó đem kim thân luyện đến trình độ có thể dùng 'Nhãn cầu' ngăn cản móng vuốt của Diệu ca, vậy trên cơ bản có thể ngang dọc thế giới một phương rồi?
Diệu ca thấy đánh lén không trúng, có chút tiếc nuối mà xoay người, trở lại đỉnh đầu Hứa Kỳ Tịch.
"Ha hả, ông chủ Diệu. . . Ông quá ngây thơ rồi." Đại Uy Tôn Giả đắc ý gạt gạt vùng xung quanh lông mày, mắt một mí trở thành mắt hai mí.
Cái kỹ xảo này có thể làm mí mắt tuỳ ý trao đổi giữa mắt một mí và mắt hai mí, đồng dạng khiến kẻ khác hâm mộ, chí ít có thể tiết kiệm một số tiền giải phẫu.
"Cầm lấy, đây là bảo vật tôi cho cậu mang đến. Vì đem thứ này mang vào 'Không gian học tập', còn cần tiêu hao năm điểm học của tôi, lỗ lớn rồi." Thầy giáo Đại Uy có chút đau lòng mà lấy ra một viên thạch anh, ném Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch hai tay tiếp nhận viên thạch anh: "Thực thể?"
Viên thạch anh chỉ cỡ nắm tay, bên trong tràn ngập hình ảnh, những hình ảnh này đều đang cử động. Vô số hình ảnh liên tiếp với nhau, hình thành tình cảnh như mộng ảo.
"Đây là cái gì?" Hứa Kỳ Tịch giơ viên thạch anh lên, đem nó đặt trước mắt.
Hình ảnh bên trong vẫn chạy, tạo thành một đoạn phim, giống như máy chiếu phim đời cũ, từng hình ảnh động hóa thành 'Ký ức', chảy về phía con mắt của Hứa Kỳ Tịch.
Sau một giây, thân thể của Hứa Kỳ Tịch ngã ầm xuống đất,
Như là hôn mê.
【 cái bảo bối này dùng để đâm người, nói không chừng sẽ có kỳ hiệu? 】Trước khi hôn mê, trong Hứa Não Bộ thoáng hiện một suy nghĩ như thế.
"Ơ? Thì ra cậu biết dùng 'Kho ký ức' như thế nào à, cái này ngược lại tiết kiệm tôi phải giới thiệu phương pháp sử dụng nó cho cậu." Thầy giáo Đại Uy cười ha hả nói.
"Kho ký ức? Đây là pháp khí gì mvậyạ?" Thánh nữ Vu Nhạc tiến đến đây, nhặt viên thạch anh lên, giống như Hứa Kỳ Tịch thử nghiệm đặt tới trước mắt của bản thân.
Thế nhưng lần này, viên thạch anh không có xảy ra bất luận thay đổi gì, nàng ấy có thể thấy cũng chỉ là viên thạch anh trống rỗng.
"Đây là đạo cụ dùng một lần, sau khi sử dụng xong cần 'Nạp thêm' một lần nữa mới có thể sử dụng tiếp." Thầy giáo Đại Uy giải thích nói.
Thánh nữ Vu Nhạc buồn chán mà đem viên thạch anh trả về bên người Hứa Kỳ Tịch: "Chúng tôi ở chỗ này chờ nửa ngày, không phải uổng phí sao?"
Bọn họ vốn đang muốn nhìn quá trình 'Truyền công'.
"Các người muốn kiến thức, có thể mua từ tôi. 'Kho ký ức' có thể mua số lượng lớn. 65 điểm học, tôi liền cho các người mang một cái." Thầy giáo Đại Uy lập tức nhân cơ hội chào bán hàng.
Sở dĩ tăng giá, là bởi vì đem 'Kho ký ức' đưa vào không gian học tập, cần trả thêm 5 điểm học.
Lông dê mọc trên người dê.
Diệu ca khinh thường ( ̄_,  ̄) nhìn thầy giáo Đại Uy —— Kinh doanh cũng không phải làm như vậy, người này căn bản không có khiếu kinh doanh.
Người thật sự biết kinh doanh, sẽ không chọn dùng phương thức tăng giá gượng gạo như thế, mà là phải tế nhị một chút, lúc ra giá đồng thời còn có thể khiến khách hàng cảm giác được giá trị vượt hơn hàng hóa, vui sướng bỏ tiền tăng giá.
. . .
. . .
Cùng lúc đó, Hứa Kỳ Tịch trong ngủ say, tiến vào trong một đoạn trí nhớ bị 'Lấy mẫu'.
Đây là một đoạn ký ức vô cùng dài dòng, hầu như là nửa cuộc đời trước của một người.
Nhân vật chính trong ký ức, là một vị thiếu niên. Thời gian không biết, địa điểm là thôn núi nhỏ vô cùng nghèo khó ở nơi nào đó, thôn núi vô cùng cổ điển, không có dấu vết ô nhiễm của hiện đại hóa.
Cha mẹ chết sớm, thiếu niên sinh hoạt một mình một người.
Khởi đầu vô cùng tiêu chuẩn.
Có thể là bởi vì cha mẹ chết sớm ảnh hưởng, thiếu niên đối với loại chuyện 'Thọ mệnh, chết sớm' có chút canh cánh trong lòng.
Vì vậy vào năm mười ba tuổi, hắn rời thôn xóm của mình, đi đến các nơi 'Danh sơn, tiên đảo' trong truyền thuyết tìm luyện khí sĩ trong truyền thuyết.
Ký ức sau đó, là hành trình 'Tìm kiếm tiên sơn' dài dòng của thiếu niên, đủ loại kinh nghiệm, mạo hiểm và gặp gỡ.
Chỉ là một đoạn hành trình 'Tìm kiếm luyện khí sĩ' này, là có thể viết thành một bộ truyện ký.
Điều này làm cho Hứa Kỳ Tịch nhớ tới Cao Thoán, nếu như không phải 'Tinh thú xâm lấn' dẫn đến tên này sớm hoàn toàn thức tỉnh, Cao Thoán rất có thể đã bước lên hành trình 'Tìm tiên' như thiếu niên này.
Công phu không phụ lòng người, vào năm thiếu niên mười bảy tuổi, rốt cục tìm được tông môn luyện khí sĩ trong truyền thuyết, cũng đợi đến đại điển tuyển nhận đệ tử của môn phái này.
Và cũng giống quá trình trong tưởng tượng, đầu tiên cung cấp tuổi của mình, nơi sinh, giới tính; sau đó nộp tiền; sau đó còn muốn trải qua một loạt kiểm tra.
Thiếu niên có một khởi đầu 'Tiêu chuẩn', nhưng quá trình cầu đạo lại không thuận lợi như vậy.