Bà Trình đang mơ hồ ngủ, đột nhiên có người trèo lên giường, còn ôm lấy bà, vùi đầu vào ngực bà, bà Trình đang định hét ầm lên, thì nghe thấy người đó thì thào gọi “Mẹ”, bà nghe ra là tiếng của Phương Chi Viễn, liền lấy tay vuốt ve mái tóc anh: “Mẹ ở đây, mẹ ở đây, con mau ngủ đi.”
Phương Chi Viễn dần dần yên tĩnh ngủ trong sự vỗ về của bà Trình, bà Trình nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa vào tường, gỡ tay của Phương Chi Viễn ra. Dựa vào ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mà nhìn Phương Chi Viễn. Khóe miệng Phương Chi Viễn còn lưu lại nụ cười thỏa mãn khi tìm được mẹ, vầng trán lại có chút u buồn, dường như còn đang dừng ở trong giấc mơ, gương mặt điển trai lại có chút khác biệt bởi vì sự rối rắm trong lòng.
Phương Chi Viễn vẫn duy trì tư thế nằm cuộn tròn như đứa bé, dường như đang tìm sự bảo vệ của mẹ. Bản năng làm mẹ của Bà Trình hoàn toàn bị kích thích, đây chẳng qua chỉ là một đứa bé thiếu đi tình yêu của mẹ mà thôi. Trong quá trình trưởng thành cô đơn của nó, bởi vì hết sức khát vọng tình yêu của mẹ, mà biểu hiện ra sự ỷ lại với đồ vật. Một sự việc bình thường đến thế, mà chính mình còn có những lo lắng không đáng có với nó, bà Trình nhìn Phương Chi Viễn đầy thương tiếc, bắt đầu tự trách những phỏng đoán trước kia của mình về Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn xoay người tiếp tục tìm kiếm mẹ, tâm trạng của bà Trình lúc này đã là một trời một vực so với lúc trước, bà chủ động đưa tay cho Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn ôm lấy tay bà, lại tiếp tục ngủ ngon.
Cho tới khi trời mờ mờ sáng, bà Trình mới nhẹ nhàng rút ra cánh tay đã cứng ngắc, nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận không làm kinh động tới Phương Chi Viễn đang ngủ say.
Bà Trình rửa mặt xong, liền đi vào bếp làm bữa sáng, đang bận rộn thì ông Trình đi vào bếp: “Tôi vừa nhìn thấy Tiểu Phương từ phòng ngủ đi ra, sao nó lại ở trong phòng bà?”
“Chắc là nó vào phòng để cái gì đó.” Bà Trình thuận miệng nói.
“À” ông Trình dường như nghĩ tới cái gì liền gật đầu
“Ông đi làm vệ sinh cho Mai Tây, sắp ăn sáng rồi.” bà Trình dặn dò.
“Được, vậy tôi đi đây.” Sự nghi ngờ của ông Trình cũng chưa được cởi bỏ bởi lời nói của bà Trình.
Ông Trình vừa mới đi ra Phương Chi Viễn liền lắp bắp đi vào phòng bếp, vừa thấy bà Trình cả người liền không được tự nhiên: “Cô, ngại quá, hôm qua cháu uống rượu, nửa đêm còn chạy lên phòng cô, làm cô sợ rồi!”
“Đứa bé như cháu thì làm cô sợ gì chứ? Mai Tây cũng thường xuyên nửa đêm chạy tới phòng cô thế, cháu đừng để trong lòng.” Thái độ rộng lượng của bà Trình làm Phương Chi Viễn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Cô, cháu thực sự xin lỗi, về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa, tối cô ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ ạ.” Phương Chi Viễn vẫn là vô cùng bất an.
“Tuổi cô với mẹ cháu cũng không chênh lệch nhiều, liền giống như mẹ cháu thôi, đừng nghĩ nhiều, mau đi rửa mặt đánh răng, ăn sáng xong còn đi làm.” Bà Trình đưa tay đẩy Phương Chi Viễn.
Phương Chi Viễn như trút được gánh nặng: “Cô, về sau cháu sẽ coi cô như mẹ mình. Cháu đi rửa mặt đánh răng đây.”
Sự đau buồn mấy ngày của bà Trình liền tan thành mây khói, bà cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, bà cũng làm mẹ, bà tin tưởng rằng, chỉ cần cho Phương Chi Viễn đứa bé này đầy đủ tình yêu, đứa bé thiếu tình yêu này cũng sẽ bình thường.
Trên bàn ăn, bà Trình chính mình không ăn, lại không ngừng gắp thức ăn cho Phương Chi Viễn, rồi nhìn Phương Chi Viễn ăn. Phương Chi Viễn cúi đầu ăn hồi lâu, rồi ngẩng lên kháng nghị: “Cô, cháu ăn không hết được, cô mau ăn đi.”
Ông Trình đang chăm sóc cho Trình Mai Tây nghe thấy vậy liền cười: “Tiểu Phương, cô của cháu mà, chính là như thế đấy, nhìn các cháu ăn còn vui hơn chính bà ấy ăn, trước kia bà ấy lúc nào cũng lo Mai Tây ăn chưa đủ, gắp nhiều tới mức Mai Tây ăn còn nôn ra!”
Phương Chi Viễn mỉm cười: “Chú, thật không ạ?”
Trình Mai Tây: “Là thật. Mẹ em hận không thể nhét hết những món bà làm ngon vào bụng em.”
Bà Trình cũng mỉm cười không chút xấu hổ: “Bác sĩ Phương, cháu đừng nghe bọn họ, ăn nhiều chút, lát nữa đi làm việc là lại đói bụng.”
Phương Chi Viễn ánh mắt trong trẻo nhìn bà Trình: “Cô, cô đừng gọi cháu là bác sĩ Phương nữa, nghe xa lạ lắm. Cô gọi tên cháu hoặc là Tiểu Phương cũng được.”
Mẹ cháu trước kia gọi cháu như thế nào?” Bà Trình nhẹ nhàng hỏi
Ánh mắt Phương Chi Viễn đỏ lên: “Mẹ cháu gọi cháu là Tiểu Viễn.”
“Nếu cháu không ngại, cô gọi cháu là Tiểu Viễn nhé?”Bà Trình thăm dò hỏi.
Phương Chi Viễn cả người chấn động, gật đầu: “Được, cô gọi sao cũng được.”
Ông Trình thấy động tới tâm sự của Phương Chi Viễn, trừng mắt nhìn bà Trình một cái: “ Bà không nói cũng có ai bảo gì đâu, chuyên môn nói tới chuyện đau lòng của Tiểu Phương.”
Phương Chi Viễn vội vàng hướng tới ông Trình, nói: “ Cô gọi cháu là Tiểu Viễn, cháu thấy thực sự thân thiết, dường như mẹ cháu quay về ấy, chú đừng nói cô nhé.”
Thái độ của bà Trình thay đổi 180 độ làm cho ông Trình có chút không hiểu, nhưng mà, hai người có thể ở chung hòa bình chính là mong muốn tốt đẹp của ông, ông cũng vui mừng.
Ăn xong bữa sáng, trước lúc Phương Chi Viễn đi làm, còn nói cho ông bà Trình biết buổi tối anh sẽ dẫn một bác sĩ nữ trở về làm kiểm tra toàn thân cho Trình Mai Tây, để tránh Trình Mai Tây đi bệnh viện lại gặp người nhà họ Trình, có xung đột không cần thiết.
Sau khi Phương Chi Viễn đi làm, ông Trình ôm Trình Mai Tây vào nhà ấm trồng hoa. Bộc Tấn dậy rất sớm, ăn sáng xong liền đứng trước cửa sổ im lặng chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy Trình Mai Tây, liền thở phào nhẽ nhõm.
Ông Trình giúp Trình Mai Tây đi lại quanh nhà ấm trồng hoa, cũng không rõ là do hoàn cảnh đẹp hay là do tâm tình dễ chịu, dù sao hôm nay Trình Mai Tây cũng tiến bộ thần tốc. Cô có thể nhờ một ngón tay ông Trình dẫn dắt tự mình đi về phía trước. Có điều, khi ông Trình bỏ ngón tay đi thì cô chỉ có thể đứng yên một chỗ, không thể nhúc nhích.
Bộc Tấn đã hoàn toàn không chịu nổi chỉ xa xa thế này nhìn Trình Mai Tây. Anh nghĩ ngợi hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách nào có thể vào nhà họ Phương, không va chậm với ông bà Trình và gặp được Trình Mai Tây.
Cho tới khi hình ảnh một nhân viên chuyển phát xuất hiện bên tầng dưới, Bộc Tấn vỗ đầu, nhanh chóng đi xuống, tìm được nhân viên chuyển phát đó. Anh thương lượng với anh ta hồi lâu, cuối cùng dùng dụ hoặc thật lớn nhân viên chuyển phát đó mới đồng ý đổi cho anh bộ quần áo đang mặc. Bộc Tấn thay đổi quần áo với nhân viên chuyển phát, lại mua chocolate đóng hộp ở cửa hàng bên cạnh đóng gói thành dạng bưu phẩm.
Khi Bộc Tấn mặc quần áo nhân viên chuyển phát, đeo kính xuất hiện ở trước cổng nhà họ Phương thì ông Trình không khỏi tự than, sao lại có nhân viên chuyển phát đẹp trai như vậy? Bộc Tấn cầm hộp chuyển phát, cố giả giọng nói: “ Đây là bưu phẩm của chị Trình Mai Tây.”
Ông Trình cảm giác người đứng trước mặt này dường như từng quen biết, đến âm thanh cũng vô cùng quen thuộc, nhưng không liên hệ người này với người kia trong trí nhớ: “ Bưu phẩm đưa cho tôi đi, tôi là ba của Trình Mai Tây.”
“Không được, bưu phẩm này là đặc biệt giao tận tay, phải giao cho chính chị Trình Mai Tây. Nếu không tôi sẽ bị phạt tiền vi phạm.” Bộc Tấn né tránh tay ông Trình.
Ông Trình mặc dù có chút bực mình, nhưng vẫn dẫn Bộc Tấn đi vào nhà ấm trồng hoa: “Đó chính là Trình Mai Tây mà cậu muốn tìm, giao cho nó đi.”
Bộc Tấn nhìn theo hướng ngón tay ông Trình chỉ, vóc dáng vốn anh chỉ có thể xa xa nhìn ngắm, cuối cùng cũng đã ngay gần trước mắt. Anh cầm bưu phẩm đi tiến về phía trước. Anh đổi mới thân phận, lại ngụy trang ngoại hình, cuối cùng cũng có thể đột phát về khoảng cách.
Tới khi Bộc Tấn đi tới trước mặt, Trình Mai Tây vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra, nhân viên chuyển phát này chính là Bộc Tấn. Cô dường như muốn kinh hô thành tiếng, Bộc Tấn giơ tay chỉ lên môi, ý bảo Trình Mai Tây đừng lên tiếng.
Bộc Tấn mở ra túi chuyển phát mà nhân viên chuyển phát cho mượn, lấy ra chocolate đưa cho Trình Mai Tây: “Lễ tình nhân vui vẻ. Đây là chocolate và hoa tặng em, mong là em đều thích.”
Trình Mai Tây nhìn Bộc Tấn vẫn thâm tình như trước đây, đột nhiên cảm thấy kích động nói không nên lời. Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, có nhiều điều muốn nói với anh, bao nhiêu điều sắp xếp trong lòng, lại cũng không biết nên nói gì, cuối cùng mở miệng giục: “ Anh mau đi đi, lát nữa ba em sẽ phát hiện ra mất.”
Ánh mắt Bộc Tấn tràn đầy kinh ngạc: “Em đã khỏe rồi sao? Em có thể nói chuyện rồi?”
Trình Mai Tây dùng ánh mắt khẳng định trả lời Bộc Tấn, Bộc Tấn cao người đi ra ngoài, lúc đi còn ngang qua người ông Trình.
Lúc hai người đi qua nhau, ông Trình cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn thấy Bộc Tấn đi tới cửa rồi, lại nghe Trình Mai Tây từ trong nhà ấm trồng hoa gọi: “Ba ơi.”mới quay đầu quay lại chỗ Trình Mai Tây.
“Mai Tây, là ai gửi chuyển phát cho con thế? Lại còn đặc biệt yêu cầu con phải ký nhận?” ông Trình tò mò nhìn về phía chiếc hộp trong tay Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây bĩu môi, nụ cười trên mặt lại vô cùng ngọt ngào: “Con cũng không biết là ai đưa tới một hộp chocolate.”
Ông Trình cảnh giác cướp lấy hộp chocolate: “Có phải là Lục Tử Minh làm hay không? Nó liệu có cho cái gì vào chocolate hay không? Mau đưa cho ba kiểm tra.”
Trình Mai Tây thấy ông Trình cướp lấy hộp chocolate, nóng nảy: “Ba mau đưa cho con, đây là quà người ta tặng con mà.”
“Ai biết là quà hay là bom? Nhất định không được ăn đấy nhé. Cẩn thận không Lục Tử Minh cho thuốc gì đó bên trong. a muốn ném nó đi, càng xa càng tốt!” ông Trình nói xong định đi ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
“Đây không phải là Lục Tử Minh đưa tới, cũng không phải là bom gì đâu, chỉ là một hộp Chocolate bình thường thôi. Ba, ba mau trả cho con!” Trình Mai Tây cuống lên, đây là món quà mà Bộc Tấn cố hết sức mới đưa tới được, tuyệt đối không được để ông Trình ném đi.
“Không phải Lục Tử Minh đưa, thế là ai đưa? Trừ bỏ Lục Tử Minh biết chúng ta ở chỗ này, còn có ai biết?” ông Trình quay lại ép hỏi Trình Mai Tây.
“Con làm sao biết là ai đưa? Nhưng mà Lễ tình nhân chẳng phải sắp tới à? Có lẽ là bạn nào đó của con tặng quà thôi mà, ba làm gì mà cảnh giác cao độ như vậy?” Trình Mai Tây ngập ngừng nói khẽ.
Thấy Trình Mai Tây vẫn không chịu thừa nhận là ai đã tặng, ông Trình giả vờ quay người đi ra ngoài, Trình Mai Tây không nhịn được thốt lên: “Ba, ba đừng vứt. Đó là quà Lễ tình nhân Bộc Tấn tặng cho con!”