Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 8: Ả!




“Cô là ai?” Giọng Renée the thé khắp văn phòng. Martha vẫn tỉnh bơ như không, nó chẳng buồn quan tâm. Tôi thì có. Tôi rời mắt khỏi màn hình và nhìn sếp mình chằm chằm.

Đôi lông mày sắc lẹm của Renée nhíu chặt, đôi môi tô đỏ nhếch lên vẻ cáu kỉnh, chị nói như gằn vào ống nghe, “Cái gì?”

Một trường đoạn im lặng khi đầu dây bên kia đáp lời.

“Sao tôi phải nhớ cô? Cô đã cứu mạng tôi hay sao chứ?”

Martha cười khểnh, nhưng cũng phải thôi. Chính tôi mới là đứa hoảng lên mỗi khi Renée ăn nói kiểu đó trên điện thoại, rất có thể bà chị khi đang nói chuyện với cái người mà chúng tôi phải tỏ ra lịch thiệp.

“Cô viết cho bọn nào?”

Thấy chưa? Tôi đẩy phắt cái ghế xoay ra sau, suýt nữa thì vẹo cả xương sống. Mới được ba phần tư quãng đường tôi đã bay một cú ngoạn mục tới bàn của Renée, xem gạt đổ cái lọ bút chì và lũ dập ghim màu mè, tôi giữ ngay ngón tay vào nút “Ngưng” trên điện thoại.

“Đưa cho em,” tôi nói và vươn tay ra chờ đợi. Chỉ cần một tích tắc là tôi đã có thể lừa Renée mà giật lấy cái ống nói, nhưng đến năm ngoái, chị đã luyện thành thạo cái trò vờn bắt này và né ngay khi tôi có ý định.

Renée ghì chặt cái ống nói vào ngực như ôm đứa con đầu lòng. “Không.”

“Renée,” tôi thì thầm dỗ dành, “Đưa điện thoại cho em nào.”

Chị lắc đầu. Kể từ cái bận quá trớn hôm thứ Hai, Renée đã không gào thét nữa. Tôi chắc mẩm chị đã có thời gian để suy nghĩ về việc đó khi tôi bỏ ngang một ngày. Vì vậy, tay nhà báo nào đã ngây thơ nhấc máy gọi tìm hiểu về Liên hoan đây, hiện đang phải đối mặt với một phụ nữ đã bốn ngày nung nấu cơn giận và sẵn sàng sôi trào.

“Đưa em điện thoại và em sẽ mặc chị cào cấu quyển giới thiệu về Liên hoan Phim London cả chiều.”

Mắt Renée sáng lên khi nghe thấy lời đề nghị, điều ấy có nghĩa là cả một buổi chiều bới lông tìm vết, chê bai, châm chích thậm tệ quyển giới thiệu mà không làm tôi nổi đóa lên. Sẽ không có chuyện “Renée, thôi nào, phải công bằng chứ,” khi mà chị cứ nói mãi, nói mãi đến khi tôi phát bực.

“Em sẽ mua sô-cô-la cho chị, em sẽ pha cà phê cho chị,” tôi bồi thêm. Xiêu lòng, nhưng chưa đủ độ, chị vẫn bấu lấy cái ống nói.

“Và,” tôi nói, ngửa con át chủ bài, “Chị có thể chê bai website của họ tùy thích.”

Đúng là điều mà Renée muốn nghe. Tôi luôn chặn đứng mọi cơ hội để chị chê bai website của Liên hoan Phim London vì trang của chúng tôi cũng tệ chẳng kém. Thực ra chúng tôi đang rất cần làm sống dậy trang web thoi thóp của mình, và tôi chắc cùng lắm những lời chê bai của chị cũng chỉ nhằm vào các điểm trội hơn của chúng tôi so với họ mà thôi. Tay Renée như bắn ra khi đưa tôi cái ống nói.

Tôi nhấn lại nút Ngưng. “Chào, và xin lỗi về chuyện vừa rồi, Tổng Phụ trách Liên hoan phải nhận một cuộc gọi khác. Tôi có thể giúp gì không? Tôi là Amber, Phó tổng

“Chào Amber.”

Ôi! Tốt! Ả! Chính Ả!

Tôi biết cái vẻ giả tạo ấy, cái giọng mũi gớm ghiếc ấy. Đáng nhẽ tôi phải để Renée giày vò ả. Vậy mà tôi đã ngửa con át chủ bài vì ả. Ả!

Ả, con mụ nhà báo đến từ địa ngục. À, mụ nhà báo mất trí nhất đến từ địa ngục đã từng cố làm cho tôi bị sa thải.

*

Hồi năm trước, trong một tình huống chẳng thú vị gì... Điện thoại của Renée đổ chuông, chị miễn cưỡng nhấc máy, và sau đó nghẹn lời khi nghe một phụ nữ lạ tồng tộc nói về quá khứ của chính chị.

Renée đã từng là Bridget Bardot ở thời hoàng kim của mình (rất may là không theo chủ nghĩa phát xít). Chị nổi tiếng ở tuổi 13 sau khi đóng vai Lolita trong một bộ phim trường phái nghệ thuật Pháp, trở nên chói lòa trên toàn thế giới sau chớp mắt, hàng loạt đề cử giải thưởng, bắt đầu tham gia hàng loạt bộ phim vân vân và vân vân... nhìn chung là một sự nghiệp thênh thang trước mắt. Nhưng Renée là Renée (với bản chất ngỗ ngược), đã nhanh chóng chán ánh hào quang và vứt bỏ tất cả vào năm 21 để theo học về sản xuất phim. Chị chuyển từ Paris tới London và làm việc cho một vài nhà sản xuất. Chị gặp chồng mình, một người viết kịch bản, họ chuyển tới Leeds, quê hương của anh. Sau đó chị nhận việc làm Trợ lý điều phối Liên hoan tại WYIFF, và chỉ vỏn vẹn trong hai năm đã thâu tóm toàn bộ công việc. Người phụ nữ đầu dây bên kia gọi để nhắc lại với chị điều đó.

Tôi lắng nghe khoảng lặng sau khi Renée nói, “A-lô, WYIFF nghe?” và đưa mắt nhìn lên đúng lúc khi bắt gặp mặt chị đanh lại, dấu hiệu của việc chị sắp gào lên. Tôi đã chồm qua bàn (và không may, lần đó tôi đã không tránh được cái dập ghim), giật lấy điện thoại từ tay sếp mình trước khi chị cao giọng.

“Chúng tôi muốn phỏng vấn!” người phụ nữ ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục, nhắc đến tên một ngôi sao khá nổi tiếng, người chúng tôi đã thu xếp cho gặp gỡ giới thượng lưu ở Leeds để quảng bá bộ phim sắp tới. “Tôi chắc rằng cô ta sẽ thích thôi vì chúng tôi là tờ báo hào nhoáng nếu đem so với thị trường bé nhỏ ở Yorkshire. À và thêm nữa, chúng tôi muốn viết một chút về chuyện làm thế nào mà chị một ngôi sao nhí lại có thể điều hành Liên hoan ở Leeds?”

“Nói những điều như thế với Tổng Phụ trách Liên hoan có lẽ không phải là một ý hay đâu,” tôi bình tĩnh đáp lời. “Tôi là Amber Salpone, Phó tổng Phụ trách, hãy để tôi nói thẳng ra thế này: chúng tôi không mở đường cho cô tiếp cận cô ấy; và vì cô đã gọi đến đây, chắc cô cũng đã biết người đại diện của cô ấy là một cơn ác mộng thế nào. OK, tuy nhiên chúng tôi có thể để cô viết với điều kiện cô sẽ viết tốt về Liên hoan cũng như chúng tôi, cũng đầy đủ thông tin giới thiệu về địa chỉ liên lạc; và cô cũng sẽ đề cập việc,” tôi tuôn ra một tràng tên của các ngôi sao, “đã từng tham gia Liên hoan này. Nếu đồng ý, tôi sẽ xếp tên cô vào danh sách xin phỏng vấn.”

“Tất cả bọn họ đã tham dự Liên hoan này thật ấy hả?” cô ta hỏi lại, bị hấp dẫn nhưng vẫn xách mé.

“Đúng vậy, chúng tôi đâu phải hạng vô danh,” tôi cười, nhướng mắt nhìn Renée mang bộ mặt của kẻ nhai phải bọ xít trong mồm. “Tôi sẽ trả lời cô về việc phỏng vấn Renée sau.”

Ả, Mimi, rốt cục đã tới. Và vì biết rằng ả chưa từng lên phía Bắc, tôi đón ả tại ga tàu. Ả xăm xoi tôi và thấy tôi tẻ ngắt. Rõ là tôi đã chọn nhầm đồ để khoác lên người, mang nhầm chiếc túi xách, và hơn thế nữa, tôi là một người miền Nam đã chọn sống ở miền Bắc.

“Làm sao chị có thể chịu đựng được chốn này chứ?” ả hỏi khi chúng tôi đang trên đường về Khách sạn mà tôi đã đặt cho.

Cái giọng mũi kênh kiệu giả tạo ấy nghe càng khó chịu hơn khi đối thoại trực tiếp. Mái tóc ả được chải bởi những ngón tay kiêu kỳ, cơ thể khêu gợi của ả được che đậy bằng những bộ quần áo thiết kế hàng hiệu. Chúng tôi chẳng có bất cứ điểm gì chung. Nhưng tôi đã gặp hàng trăm người kiểu này dưới lớp vỏ công việc rồi, vì vậy chỉ cười và nói, “Cô càng ở đây lâu sẽ càng quyến luyến cho mà xem,” lúc đó tôi chỉ mong sao các vị thần Yorkshire không giáng sét xuống đầu tôi vì tội dối trá.

Tối thứ Sáu đó, khi các ngôi sao đã lên giường ngủ sau bữa tiệc ra mắt bộ phim, Mimi tập hợp một hội thảo nho nhỏ quanh quầy bar. Được vây quanh bởi đám đông đàn ông trong các đoàn làm phim và các nhà báo, ả rao giảng cái gọi là “thị trấn Leeds bé nhỏ”: “Ở đây cũng có cả Harvey Nics cơ à? Chẳng khác gì London thu nhỏ nhỉ.”

Nếu như đámYorkshire không bận vắt lưỡi sang một bên, chắc họ đã đá ả ra khỏi thị trấn. Greg cũng có trong đám nhà báo đó. Và đoán xem, ai đã biến lên lầu cùng với ả nào? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tôi nghĩ khi lê bước về nhà.

Tôi đã kiệt sức sau hàng tuần liên tục làm việc như điên lo tổ chức mọi việc. Chiều Chủ nhật, khi mọi thứ đã gần như xong, tôi trở về nhà sau khi tiễn Ngôi Sao ra sân bay. Cô ấy thật trái ngược với Mimi, rất đời thường, thân thiện và vô cùng hài hước. Tôi thấy thật thú vị khi ở bên cô ấy suốt dịp cuối tuần và cô cũng hứa sẽ trở lại với Liên hoan nếu có dịp.

Tôi quăng mình xuống sofa với nguyên đống áo khoác trên người và dán đôi mắt vô hồn vào TV. Một giờ trôi qua trước khi tôi đủ sức quyết định sẽ lôi mình ra khỏi đống quần áo để kiếm cái gì bỏ bụng. Vừa đúng lúc ngóc đầu dậy tôi nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn đến. Mệt mỏi rút chiếc điện thoại màu bạc ra khỏi túi, tôi hi vọng đó là tin nhắn của Ngôi Sao vì cô ấy đã hứa nhắn cho tôi khi hạ cánh xuống London.

Nhưng thay vào đó, lại là:

Giúp anh! Hot Inn. Phòng 513. Cô ta tính chuyện chuyển đến Leeds. Giúp anh! G.

Tôi đã định mặc xác hắn. Tôi đã chạy vòng quanh giúp đỡ hắn suốt hai năm qua và đây chính là thời khắc để chấm dứt mấy cái việc nhân đạo này. Tôi xóa tin nhắn, quẳng điện thoại xuống bên cạnh.

“Làm sao chị có thể chịu đựng được chốn này chứ?” Cái giọng kênh kiệu của Mimi vang trong đầu tôi. Ả sẽ không chuyển tới đây đâu, tôi tự nhủ mình. Tất nhiên là không đời nào, không. Mà kể cả ả có đến đây đi nữa, Greg cũng sẽ không lang chạ với ả. Nhưng nếu không được thế thì sao? Nhỡ ả chính là Người Ấy. Hắn sẽ bắt đầu hẹn hò Ả. Tôi sẽ phải đi chơi với cả hai. Bọn họ có thể sẽ cưới nhau. Mười phút sau tôi đã ngồi trên chuyến tàu đến Leeds.

Sau khi tôi đập cửa ba lần phòng 513, Mimi hậm hực hiện ra, và tôi đứng chết trân ngay đó. Cô độc một chiếc khăn tắm - không to gì cho cam - đang quấn quanh thân hình tuyệt mỹ của ả. Chẳng nhẽ khách sạn không có lấy cái áo ngủ tử tế? Hoặc ít ra khăn tắm cũng phải to hơn chứ. T

“Ồ, Amber?” Ả nói, không giấu vẻ thất vọng.

Tôi mấp máy môi như cá đớp lấy không khí, vẫn choáng váng vì sự hiện diện này. Cảnh tượng thật gợi tình quá sức. Vẫn còn nguyên mùi vị và cảm giác của việc mây mưa. Tôi đã không làm tình gần một năm qua, và giờ đây, cảnh tượng này đánh gục tôi từ mọi ngả. Tôi vẫn đứng đớp đớp như một con cá bởi vì suốt 40 phút trên tàu, tôi đã chẳng thèm nghĩ xem mình sẽ nói gì khi tới đây. Chuyện này không giống như cái lần ở quán bar, khi tôi chỉ cần trừng mắt với một ả tâm tôi hần và tay người yêu tâm thần không kém của ả nhất quyết đòi giết Greg. Cũng không giống bất cứ lần nào, khi tôi đến bên Greg, phải vòng tay qua thắt lưng mà lôi hắn khỏi những vụ ẩu đả. Lần này, cần đến một câu chuyện thực sự, từ ngữ.

“Chị... có chuyện gì không?” Ả hỏi. Vẫn cái giọng lưỡi kênh kiệu ấy. Vẫn cái vẻ khiêu chiến ấy. Mình có thể bỏ qua cho ả không? Tôi tự hỏi. Ả coi thường mình.

“À... ừ... hừm, thực ra, tôi tự hỏi... Greg, không biết cô có thấy anh ta đâu không? Greg Walterson. Đêm hôm thứ Sáu tôi thấy cô với anh ta có nói chuyện với nhau ở quầy bar. Tôi nghĩ cô đã về London rồi, nhưng khi cô quyết định ở lại vài ngày, tôi nghĩ biết đâu cô có gặp anh ta.” Có quá thừa sự nghi ngờ và tuyệt vọng trong màn trình diễn của tôi để khiến nó như thật.

“Gọi hỏi cũng được mà,” ả đáp. Từng từ, từng chữ đâm xuyên qua tôi, làm răng tôi nghiến lại, chích vào thần kinh tôi. Ả làm tôi nổi điên vì cái giọng nói đó.

“Dù sao thì tôi cũng ở đây rồi... Vậy cô có gặp anh ta không? Tôi lo lắng thật sự đấy.”

“Liên can gì đến chị?”

“Anh ta là bạn tôi, hừm, bạn.”

Ả tưới lên người tôi cái nhìn khinh bỉ. Ồ ồ xem ả và cái nhìn của ả kìa. “Bạn chị?”

“Bạn trai tôi,” tôi nổi đóa.

Greg đã chọn đúng thời khắc đó để thò mặt ra chỗ mà tôi có thể nhìn thấy, cùng lúc đánh tan chút thương xót còn sót trong tôi. Hắn vẫn đang mặc chiếc quần đẹp đ của đêm hôm thứ Sáu, chỉ khác là nó nhàu nhĩ mà thôi, áo sơ-mi vẫn chưa cài cúc để lộ ngực. Chưa bao giờ, trong bất cứ lần “giải thoát con tin” nào, tôi nhìn thấy hắn ngay sau cuộc mây mưa. Tôi cũng không hiểu niềm tin của mình đã nghĩ cái quái gì, khi rõ ràng hắn ở trong khách sạn với một người phụ nữ suốt những ngày cuối tuần, tôi bắt đầu run lên dữ dội và im lặng nhìn Greg chằm chằm.

“Amber,” giọng Greg cất lên, run rẩy và sợ hãi.

“Gregory,” tôi đáp.

Mắt chúng tôi dán chặt vào nhau. Một con sóng mệt mỏi đổ trùm lên và tôi suýt ngã. Tôi đã quá mệt, tại sao tôi lại không ở nhà và ngủ một giấc. Bởi vì Greg, cái tên ngu ngốc này. Luôn luôn là tình dục, thứ làm cho hắn ngu muội. Cơn giận và adrenalin dâng lên trong tôi. “Đây là chỗ anh đã rúc vào sao?” tôi quát lên. “Tôi đã lo lắng phát điên, còn anh ta thì chết dí ở đây.”

“Anh ta không nói với tôi là đã có bạn gái,” Mimi biện minh.

“Chắc chắn là không rồi,” tôi quát, và để đáp lại, ả dựa chặt vào lưng cửa.

Greg đứng mọc rễ ở đó, câm như hến.

“Tại sao tôi lại luôn tìm thấy anh ở chỗ anh không nên ở? Với những kẻ anh không nên quan hệ? Tôi quá chán những chuyện này rồi,” tôi giận dữ, thực sự như vậy. Đây là giọt nước cuối cùng. “Anh có nghe tôi nói không? Tôi chán lắm rồi... Và cô, mừng cô đã có anh ta!” Tôi xỉa vào Mimi trước khi đùng đùng quay bước và lao đến thang máy.

Greg, nhìn thấy cứu tinh của mình, cơ hội cuối cùng để hắn thoát ra khỏi cái khách sạn này với tư cách một kẻ còn độc thân, bỏ đi thì chợt bừng tỉnh, “Amber! Dừng lại! Đợi anh!” hắn gọi với theo tôi.

Tôi đùng đùng bước dọc hành lang dài, cơn nóng giận đập tung tung trong lồng ngực. Tôi thực sự, thực sự đã chán ngán chuyện này. Vài giây sau Greg vùng chạy ra khỏi phòng, một tay cầm áo khoác, vừa chạy vừa cố nhét chân vào giày.

“Amber! Dừng lại! Anh xin lỗi,” hắn kêu ầm lên, “Anh xin lỗi thật mà.”

Tôi đến trước thang máy và bấm liên hồi vào nút gọi thang. Greg bắt kịp tôi trước khi thang tới. “Anh xin lỗi. Đây là lần cuối,” tôi gầm lên, “Lần này rất rất rất cuối đấy anh nghe chưa.”

“Anh xin lỗi,” hắn thành khẩn. Giờ thì hắn đã nhận thấy cơn giận của tôi rất thật, 100% thật. Greg cầm lấy tay tôi với vẻ vỗ về và tôi thô bạo giật phắt lại làm hắn ngã loạng choạng ra sau.

“Anh thật tình xin lỗi, thật mà,” hắn nói khi lồm cồm bò dậy, khiếp sợ vì thái độ của tôi. Đây là một phần của tôi mà hắn chưa bao giờ chứng kiến. Rất ít người đã từng chứng kiến. Thậm chí cả tôi cũng ít khi thấy mình như vậy, nhưng giờ đây tôi mặc kệ cho nó bùng nổ, đã quá muộn để kìm lại rồi. Hơn nữa tôi gần như cảm thấy không thể nhịn táng cho hắn một cái. Đấm ngay giữa hai con mắt ngu ngốc đó. Hoặc đá vào giữa hai chân hắn, vào cái thứ luôn kéo chúng tôi vào rắc rối. Tôi gào vào mặt hoặc cắn, “Anh phải lấy làm may vì tôi chưa cắt bi của anh đấy nghe chưa.” Greg vội lấy tay che hạ bộ, thực sự sợ hãi rằng tôi đang cáu tiết đến mức có thể làm như thế thật.

Thang máy đánh tín hiệu khi chạm tầng, cánh cửa kim loại mở ra và tôi lao vào trong. Khi nhìn ra bên ngoài cửa thang, tôi thấy những khán giả của mình. Không chỉ có Mimi đang đứng dựa vào cửa phòng của ả, vài khách thuê phòng khách cũng đang đứng dọc hành lang xem vở kịch của Greg và tôi. Tuyệt, hắn sẽ chẳng có mặt mũi nào quay lại đây nữa.

Greg, bối rối không hiểu lúc này đã đủ riêng tư hay chưa, khẽ chạm vào tôi. Tôi gạt phắt tay hắn ra. “Đừng có chạm vào người tôi,” tôi quát. “Đừng có bao giờ chạm vào người tôi,” và rồi cửa thang máy đóng lại.

Tôi lao ra khỏi khách sạn ra ngoài phố cùng với Greg - vẫn chưa hoàn toàn mặc xong quần áo và đang lẽo đẽo theo sau. “Em giận thật đấy à?” hắn hỏi khi tôi dừng lại bên vỉa hè, nghĩ xem nên bắt taxi, xe buýt hay tàu để về nhà.

“Cái gì làm anh hỏi vậy? Vì tôi la hét hay đẩy anh?” tôi độp lại.

“Anh xin lỗi, anh chẳng nghĩ ra ai có thể giúp được nữa cả. Cô ta đã thực sự nghiêm túc muốn bỏ việc ở London. Cô ta nghĩ anh sẽ kiểm tra được việc gì đó cho cô ta và Chronicle và ở lại nhà anh cho đến khi tìm được nhà. Cô ta đã lên cả một kế hoạch chi tiết và anh đã mất trí.”

“Anh không nghĩ là sẽ tốt hơn nếu biết tình trạng tâm thần của ả trước khi lôi ả lên giường hay sao chứ?”

“Cô ta có vẻ bình thường mà.”

“Chắc chắn rồi Greg ạ, tình dục quan trọng với phụ nữ lắm. Nếu anh ngủ với ai đó, họ sẽ nghĩ rằng họ thực sự có ý nghĩa với anh, và đó sẽ là sự khởi đầu mới. Cô ta đâu đến nỗi nào, mà giờ đây phải ngồi đó tự hỏi đã làm sai chuyện gì và tự ghét mình. Tôi cũng góp phần vào chuyện đó. Anh vừa mới biến tôi thành đồng lõa trong việc cho một phụ nữ ra rìa.”

“Anh xin lỗi.”

“Anh lúc nào cũng cứ lải nhải xin lỗi rồi lại cứ làm những anh thích.” Cơn giận của tôi đã nguội như chưa từng đứng trước một phụ nữ đẹp gần như khỏa thân với cơ thể bốc lửa, mái tóc cắt tỉa đắt tiền và dễ dàng hạ nhục tôi mỗi khi mở mồm. Ngoài ra người ta cũng nói, “Ai là kẻ ngu hơn? Người nhảy khỏi vách đá hay kẻ nhảy theo anh ta?” Ai là kẻ ngu hơn trong toàn bộ chuyện này, kẻ đã lang chạ mây mưa hay ả đàn bà thiếu thốn tình dục luôn lao theo giải cứu hắn ta? “Em hi vọng chuyện ấy với cô ta đặc biệt đáng với vụ rắc rối này, Gregory ạ.”

“Thực ra thì, cũng bình thường thôi.”

Tôi ngớ người, “Anh thật không thể tin được.”

“Anh xin lỗi,” hắn lặp lại.

Greg quay về nhà tôi. Và để dành lại tình cảm, hắn nấu bữa tối, mua một chai vang, rửa chén đĩa và không ngừng mỉm cười với tôi.

Tôi sẽ còn tiếp tục áy náy về chuyện đối xử với Mimi nếu ả không viết cho Renée một bức thư dài chín trang kể tội tôi thậm tệ, rằng tôi không chuyên nghiệp chút nào. Tôi đối xử khinh khỉnh ngay từ khi ả bước xuống tàu, tôi dọa đánh ả và sau đó ả bắt đầu nhận được những cú điện thoại quái quỷ mà chắc chắn là từ tôi. Ả khuyên Renée nên sa thải tôi nếu muốn tránh những phiền toái sẽ xảy ra khi ả kiện tôi ra tòa. Renée không thể dừng cười sau khi đọc thư và cứ rú lên, “nghe thêm này, nghe này...” (Nghĩ lại, tôi có đôi chút phật lòng vì Renée không tin tôi có thể có thái độ và hành động như thế, tuy nhiên tôi đã rất mừng rằng Renée đã không sa thải tôi. Bức thư đã là cây đinh cuối cùng đóng vào quan tài của Greg khốn kiếp đối với Renée và Martha. Đó là điều tệ nhất hắn đã từng làm và họ không bao giờ tha thứ cho hắn sau chuyện đó. Mà đấy là họ còn chưa nghe chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát.).

*

Và đây, chính ả, đầu dây bên kia, “Bạn sao rồi?” Mimi hỏi, tảng như chúng tôi đã là bạn.

“Cũng tốt,” tôi trả lời. “Tôi, à, chưa được biết tên cô.” Một cách đơn giản để tỏ cho ai đó biết rằng mọi ý nghĩ về họ đã biến mất trong đầu bạn sau khi họ đi khỏi, đó là giả bộ như bạn không nhớ tên họ.”

“Mình là Mimi Verner mà.”

“À đúng rồi, cô đang viết cho báo nào nhỉ?” phòng khi ả nghĩ là mình đủ quan trọng trong đời tôi để khiến tôi nhớ ả viết cho bên nào.

“Viva.”

“À, ừ. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Ừ, mình có nghe...” ả nhắc tên một ngôi sao hạng B, bạn của Renée, người sẽ tham dự lễ khai mạc Liên hoan Phim tháng Chín,” sẽ đến Liên hoan Phim và mình muốn phrong vấn cô ấy. Lần trước chúng mình đã làm việc rất ăn ý và mình hi vọng có một cơ hội mới được hợp tác với bạn.”

Chúng tôi nói về các công tác tổ chức và cuối cùng ả quyết định sẽ không tới vì bộ phim mà ngôi sao đó tham gia không đủ tươi để đưa lên Viva. “À mà bạn có hay gặp, ờ, Greg không?” ả bật ra câu hỏi khi nhận thấy tôi sắp dập máy.

Đột nhiên cảm giác giận dữ cay đắng dâng trong tôi. Giống như đã xảy ra vào cái đêm đó. Có điều, lần này nó pha trộn cả sự ghen tuông. Ả khốn đó đã có Greg trước tôi (thực ra mà nói, hầu hết phụ nữ đều đã ngủ với hắn trước tôi) và tôi không thích điều đó. Và cũng đừng quên, chính ả đã muốn tôi bị sa thải.

“Greg Walterson? Phóng viên?”

“Ừ.”

“Ừ, tôi gặp anh ta suốt.”

“Vì công việc sao?” ả hỏi, chẳng buồn giấu vẻ thất vọng trong giọng nói.

“Đúng, vì công việc, và cả cá nhân nữa - chúng tôi mới cưới thôi. Tạm biệt!”

Tôi dập máy và rời khỏi bàn của Renée, trong khi chị và Martha trố mắt nhìn tôi với cái miệng há hốc. Tôi chưa bao giờ nói dối như vậy trừ khi vì công việc. Mà cho dù công việc đi nữa, tôi cũng sẽ nói vòng vo chứ không thẳng tt như vậy.

“Ả khốn làm tôi cáu quả,” tôi giải thích.

Cả hai thở dài, chưa ai từng làm tôi cáu đến mức mở mồm xác nhận như vậy. Tôi thường giấu nỗi buồn bực trong lòng, gói ghém nó lại, hoặc đi bộ thật lâu cho qua cơn tâm trạng, nhưng tôi chưa bao giờ nói về cơn giận. “Ả còn nói Leeds là London thu nhỏ,” tôi bồi thêm.

“Con khốn,” Martha chửi.

“Đồ mất dạy,” Renée chêm vào. “Cô nên nói cô và Greg đã có con.”

“Ồ không, chính ra chị nên để ả chơi Greg thêm một vố nữa. Thế mới gọi là trừng phạt thích đáng.”

Tiếng cười của của họ phá lên, xuyên qua các bức tường văn phòng, đâm xuyên qua da tôi, làm tổn thương tôi. Tôi trở về bàn, nhìn trừng trừng vào những gì mình đã viết.

Hi vọng đây không phải là một dấu hiệu. Hi vọng đây không phải là Định mệnh đang cố nói với tôi điều gì. Bởi vì Chúa biết, đã ba ngày nay, Greg không gọi cho tôi.