Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 6: Ngày nghỉ




Hôm nay không có tâm trạng đi làm.

Không lê mông xuống giường, không bò khỏi nhà và bước vào cái văn phòng đó đâu.

Kể từ sau ngày hôm qua, Renée chắc là cần có một bảng nhắc nhớ vì sao lại phải tuyển tôi. Chỉ cần một ngày trả lời điện thoại và đối phó với Matrtha là biết nhau ngay.

Ngày hôm qua Renée đã làm một việc tử tế và hủy bỏ cuộc hẹn, một tiếng đồng hồ sau cơn giận dữ, chị chàng trở lại và ném phịch túi cỡ bự sô-cô-la Maltesers lên bàn làm việc của tôi. Chị rất tử tế với tôi và thậm chí nghe điện thoại mà không hề thở dài, đó cũng là cách chị nói lời xin lỗi. Tuy không thốt ra thành từ, nhưng với Renée, hành động thường giá trị hơn là lời nói. Thực tế thì hành động thay thế cho lời nói dối.

Tuy chị đã xin lỗi theo đúng kiểu của mình, nhưng hôm nay sẽ là ngày tôi cho biết mình đã đóng góp cho công ty được bao nhiêu. Tôi không vô dụng đến mức nào. Có chuyện gì với mày vậy? Tôi muốn tự phạt mình. Có phải con ác quỷ đang chế ngự tâm trí mày không? Chỉ trong một buổi sáng thứ Bảy, đối với một người bình thường thì mày đã có khoảng năm suy nghĩ độc ác rồi đấy.

Tôi giật mạnh cái chăn lông vịt mềm mại qua đầu, trốn khỏi ánh sáng đang xâm nhập vào phòng qua các khung cửa sổ. Đêm qua tôi đã không kéo tấm rèm xanh dương xuống và giờ thì ánh sáng đang hòa trộn cùng với Tequila, bia và sâm-panh nhồi vào từng mạch máu trong đầu tôi, trong khi cùng lúc bóp nghiến hộp sọ tôi lại. Tôi cần uống một chút nước rồi quay trở lại giường trong vòng mười phút, hoặc tôi sẽ cảm thấy khốn khổ cả ngày.

“Em có thấy như ai đó đang xài cái đầu của mình như một quả bóng không?” Greg hỏi với giọng đau khổ.

Tôi không định thế, thề có Chúa, tôi không hề có ý định như thế. Nó cứ xảy ra vậy thôi. (Tôi thường nghĩ “nó cứ xảy ra vậy thôi” như một cụm từ khá được ưa chuộng bởi những kẻ bị bắt quả tang hoặc không thể nghĩ ra được một lời xin lỗi cho tử tế, nhưng, nghiêm túc mà nói, đúng là nó cứ thế xảy ra thôi mà.) Sau những lời gần như khen tụng nhau trong taxi và nghĩ rằng càng bỏ lơ lâu thì càng khó để trở lại làm bạn, tôi nói với hắn, “Này, hãy quay lại chỗ em và nói chuyện đi. Nghiêm túc.”

Greg nửa nhún vai, nửa gật đầu theo kiểu “sao cũng được”, vì thế tôi bảo lái xe đi thẳng đến Horsforth.

*

Chúng tôi bước vào và Greg cư xử như thể đây là lần đầu tiên hắn ghé thăm nhà tôi, đứng lần chần nơi hành lang, chờ tôi bật đèn và mở đài. Thậm chí hắn còn đi theo tôi vào bếp nhưng chỉ đứng ở ngưỡng cửa như một bóng ma không thể bước vào phòng mà không xin phép.

“Cà phê nhé?” tôi hỏi.

Đứng dựa lưng vào khung cửa, Greg lẩm bẩm, “Cảm ơn!”

Tôi pha cà phê cho hắn - cà phê sữa, không đường - và khi quay lại để đưa thì nhận thấy hắn đã đứng ngay sau lưng. Tôi hơi giật mình vì trước đó không hề nghe tiếng động nào, rồi đưa tách cà phê màu xanh cho hắn từ khoảng cách rất gần ấy. Hắn đón lấy, đặt xuống chạn bếp màu trắng.

“Em muốn nói chuyện?” hắn phẩy nhẹ những sợi tóc dài chạm vào mũi tôi, rồi để yên ngón tay trên má tôi. Hắn luôn thế, muốn nhìn vào mắt tôi trong khi hai đứa trò chuyện. Thay vì đánh mạnh vào tay hắn như thường làm, tôi gỡ những ngón tay hắn khỏi má, để xuống. Đôi mắt hắn dường như chứa đầy khao khát nuốt chửng tôi.

“Ừ, bọn mình...” tôi bắt đầu.

Greg cúi xuống, hôn lên cổ tôi.

Tôi kinh ngạc khi cơ thể mình hưởng ứng với nỗi khát khao. “Thực sự là bọn mình không nên...

Hắn kéo váy và áo lót của tôi xuống và hôn lên vai tôi, “Thật ư, hãy làm như thế này.”

Hắn vén tóc tôi sang một bên, đặt đôi môi ngọt ngào lên bên kia cổ tôi. Cơ thể tôi lại hưởng ứng.

“Mình nên nói chuyện...”

Hắn lại kéo váy và áo lót tôi ra, đặt môi lên vai bên kia.

“Nói chuyện về, ờ, chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào...”

Greg đưa lưỡi lướt khắp cổ tôi và đầu gối tôi bủn rủn.

“Ảnh hưởng...

ờ... đến quan hệ của Matt và Jen...”

Lưỡi Greg dừng lại. Hắn dừng lại. Rồi hắn thở dài, “Nói thật nhé, Amber, anh chẳng quan tâm chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến quan hệ của Matt và Jen. Anh không quan tâm đến mối quan hệ của Matt và Jen, chấm hết. Anh quan tâm đến em.”

“Thật hả?” tôi nói.

Sự ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt hắn. “Tất nhiên. Sao em lại có vẻ ngạc nhiên thế?”

Tôi quyết định ghìm lại câu “Bởi vì anh là một tên khốn mà,” chỉ nhún vai.

“Ba năm qua, em đã là người bạn gái tốt nhất của anh. Em lắng nghe, cho anh lời khuyên, quan tâm đến anh trong cả những giai đoạn khó khăn, dù anh thậm chí đã chẳng làm gì để đáp lại. Vậy nên, ừ, anh quan tâm đến em.

“Đêm thứ Sáu, anh đã định cho em biết mình cảm thấy thế nào, rồi rời đi để quyết định xem sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng khi ngồi đó, anh không thể nghĩ ra được phải nói gì. Anh đã nói chuyện với em suốt ba năm trời thế nhưng lại gặp khó khăn với việc tìm ra từ thích hợp, vì thế anh đã hôn em. Và điều đó dẫn đến... em biết rồi đấy. Sáng hôm sau, khi anh thức dậy thì em đã đi đâu mất, anh thấy hoảng sợ. Anh nghĩ rằng mình đã làm hỏng bét mọi thứ với em.”

“Không phải là rượu đang nói thay đấy chứ?” Tôi hỏi. Rượu và mong muốn được “qua đêm nay”.

“Ừ, anh cũng say chút đỉnh, nhưng trước đây, anh chưa bao giờ theo đuổi một người phụ nữ nào trong vòng 11 tháng cả. Anh thường từ bỏ sau hai tháng. Nếu cô nàng nào thực sự đặc biệt thì được ba.”

“Anh đã theo đuổi em 11 tháng? Ừ phải rồi!” tôi giễu.

Greg tựa lưng ra sau một chút, đu đưa chầm chậm trên gót đôi giày da lộn màu nâu, khoanh tay trước ngực, một chút ngạc nhiên thoáng qua mắt hắn. “Em biết không, nếu là những người khác, anh đã cho là do họ xấu hổ, còn em, thì anh biết em đang nghiêm túc.”

“Ôi, thôi đi, nghe cứ như đang nhiếc móc nhau ấy.”

“Có phải đã có rất nhiều câu kiểu như ‘Chán quá, anh qua chỗ em được không?’ những tin nhắn mà khi gửi cho một cô gái sẽ khiến cô ấy hẳn nghĩ ô hắn thích mình hoặc, oái, hắn đang theo đuôi mình?”

“Em nghĩ ấy là do anh khá thân thiện,” tôi trả lời. “Bọn mình là bạn mà!”

“ĐƯỢC THÔI. Thế còn hàng triệu lần sang công ty em để đưa em đi ăn trưa? Hoặc tự dẫn xác đến ăn tối. Hôm thứ Sáu em chẳng đã nói là anh hầu như sống luôn ở đây rồi còn gì.”

“Em chỉ nghĩ là...” giọng tôi yếu đi. Rồi, công nhận là khá rõ ràng. Nếu một người nào đó hỏi tôi về cách cư xử của hắn, tôi sẽ nói, “Anh ta thích cậu chứ còn gì nữa!” nhưng vào trường hợp của mình thì lại khác. Trường hợp của tôi và Greg thì lại khác.

“Anh gần như đã gửi e-mail cho em để nói là anh sắp hôn em.”

“Em đâu có nghĩ vậy,” tôi chống trả yếu ớt.

“Anh biết, và đó là một trong rất nhiều lý do khiến anh thích em.” Hắn dịch lại gần tôi. “Amber, cho em hay, anh sắp hôn em đấy. Ngay... bây... giờ.”

*

Trong ánh sáng ban mai, tôi buộc phải che giấu bản thân, tôi cảm thấy... trần trụi. Đúng là tôi đang trần trụi. Nhưng đây là một kiểu trần trụi khác, trần trụi tuyệt đối. Buổi sáng sau đó, bạn cảm thấy cảm xúc mình trần trụi, lõa lồ, phơi bày.

Greg biết tôi. Nhưng giờ thì hắn còn biết tôi rõ hơn nữa. Hắn biết khi làm tình tôi như thế nào, hắn biết những âm tôi tạo ra khi lên đỉnh, hắn biết rõ mặt tôi nhăn nhó ra sao. Hắn biết rất nhiều về tôi, và tôi thực sự không thích thú gì điều ấy cả.

“Anh đoán hôm nay em cũng không đi làm,” Greg nói.

“Cũng?” tôi đáp.

“Anh xin nghỉ. Chứ hôm nay chắc chắn chẳng làm gì được rồi.”

“Láu cá nhỉ!” Nghĩa là hắn sẽ ở lại. Có thể là cả ngày. Không phải tôi muốn hắn đi về, chỉ là tôi không chắc mình có muốn hắn ở lại hay không. “Em sẽ phải đợi đến 10 giờ mới gọi điện xin nghỉ được.”

“Sau đó thì sao?” cái nhìn chăm chú của Greg qua góc tối của tấm chăn ngập tràn hy vọng.

“Sau đó thì sao?”

“Em có muốn anh biến khỏi đây không?”

“Sao, anh muốn đi à?”

“Anh có thể nằm thế này với em cả ngày!”

Và câu trả lời là không, nhỉ?

Mọi thứ gần gũi quá dưới tấm chăn: mồ hôi nhễ nhại và mùi rượu làm cho không khí trở nên tanh hôi và buồn nôn. Tôi tung chăn cho không khí trong lành lọt vào, nhưng ngay tắp lự, co rúm lại trước ánh sáng. Greg lại vuốt ve hôn hít tôi, thân thể hắn trườn quanh tôi như làn da thứ hai, và đôi môi Jelly Baby ngọt ngào, dày dặn thả một nụ hôn lên vai tôi. “Tất nhiên, anh có thể thỉnh thoảng xen vào những phút nằm khỏa thân như thế này bằng những lần làm tình cuồng nhiệt,” Greg thêm vào.

Tôi không nói gì. Đó không phải là điều để đối đáp lại trừ khi đang tán tỉnh ve vãn nhau, mà tôi thì không có tâm trạng ấy.

“Em có biết liều thuốc tốt nhất cho cơn đau đầu sau một đêm say xỉn là gì không?” hắn đánh bạo hỏi tôi sau vài phút yên lặng không tán tỉnh gì.

“Đừng nói, em biết... liệu có phải là những lần làm tình cuồng nhiệt?”

“Chính xác!” Greg đáp.

Bàn tay hắn hững vuốt ve bụng tôi. Greg. Bạn tôi. Bàn tay hắn đang ve vuốt trên bụng tôi. Và, ôi, ôi, hắn đang âu yếm tôi. Sự vuốt ve trở thành một sự âu yếm. Hắn ghì chặt tôi hơn nữa. Hắn muốn.

“Em không sao chứ?” Greg hỏi, hiển nhiên cảm nhận được cơ thể tôi đang căng lên. “Em có muốn anh dừng lại không?”

“Tại sao em lại muốn anh dừng lại?” tôi ngây thơ hỏi.

“Chắc chứ?”

“Mmm... Hmm,” tôi rên rỉ.

“Anh đi lấy bao cao su.” Hắn nhảy khỏi giường, chạy đi tìm đống quần áo vẫn ở trong bếp.

Nếu tôi nói với hắn rằng trong cái hộp “nữ trang” bằng gỗ trên bàn bên cạnh có những 12 cái bao cao su mà tôi vừa mua hôm Chủ nhật, hắn có thể sẽ nghĩ rằng tôi đã chờ đợi điều này xảy ra lần nữa. Nhưng tôi không chờ đợi. Không hẳn là chờ đợi. Tôi chỉ đơn giản muốn có sự chuẩn bị. Đêm thứ Sáu tôi không có cái nào và mấy cái bọn tôi dùng đều là của Greg.

Mày đang làm cái gì thế? Tôi nghiêm khắc hỏi chính mình. Tại sao mày lại sắp làm tình với Greg? Một lần nữa?

Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ về hắn theo cách đấy. Nếu nghĩ, tôi đã không để hắn trông thấy trong bộ dạng mắt ngái ngủ, miệng nhỏ dãi hoặc tóc tai bù xù như tôi đã kể từ lần đầu tiên hắn ngủ đêm tại nhà tôi. Tôi không hề nghĩ đến hắn theo cách đấy cho đến khi hắn hôn tôi. Tôi không chắc liệu bây giờ mình có cảm thấy gì đối với Greg thật hay không. Tôi có thể lạnh nhạt trước về đàn ông của hắn trong chốc lát, mà sau đó vẫn có thể lột bỏ quần áo hắn và tiếp theo là sử dụng cơ thể của hắn.

Đêm qua là một ví dụ. Trong phòng bếp của tôi (ôi trời, trong phòng bếp của tôi!) hắn không chỉ có ý định hôn. Chúng tôi làm chuyện đó theo kiểu rất khủng khiếp và điên rồ, làm tôi nhớ đến Michael Douglas và Glenn Close trong phim Sự quyến rũ chết người.

Rồi chúng tôi đứng đấy một lúc, ôm hôn, chải tóc, cười rúc rích về việc mới mười lăm phút trước còn không thể nói chuyện, vậy mà sau đó đã đắm say nhau như thế. Sau khi nhoẻn miệng và rúc rích cười, chúng tôi lại cởi bỏ quần áo nhau và làm chuyện đó lần nữa trên sàn bếp. Điên rồ thật. Không thể cắt nghĩa được tôi đ thực sự cảm thấy thế nào. Tôi không quá để tâm đến điều đó. Tôi thích chuyện khám phá thân thể, nhưng tôi không thích lúc thức dậy nhận ra mình đang nằm bên cạnh Greg. Tại sao? Bởi vì tôi không yêu Greg? Tôi phải yêu thì mới ngủ với hắn chứ. Hay chỉ vì hắn quá giỏi chuyện đó? Điều này thật quá phức tạp. Khó hiểu. Lộn xộn. Tất cả, và tôi đã trở thành chuyên gia trốn tránh trong cuộc đời mình.

Tôi đã cố gắng rất nhiều để dồn hết tâm sức vào công việc, vào những thói quen quan sát của mình, vào tâm trí bên trong. Tôi đã từng nghe ai đó nói trên TV rằng bí mật để tạo nên một mối quan hệ tốt đó là “che giấu tất cả sự điên rồ”. Và, trong hầu hết mọi trường hợp tôi đều làm được điều đó, sành sỏi trong việc che giấu sự điên rồ. Không để cho thần kinh bị ảnh hưởng bởi sự bất an và chấn động. Nhưng giờ thì tôi đã bị đánh mạnh vào ngay cái nơi gọi là Đầu não, khiến trung tâm thành phố Leeds thành như một thị trấn ma quỷ. Có quá nhiều mối dây cảm xúc đe dọa chạy khắp người tôi và tôi không thể tìm ra mối nào để đi theo từ đầu đến cuối. Không thể giải mã được hết tôi cảm thấy thế nào.

Tôi đập tay lên trán, cố gắng ép cái đồ thần kinh ấy tập trung vào. Dừng lại đi. Dừng lại ngay đi.

Trong chốc lát, Greg trở lại, dừng trên lối cửa ra vào và nhìn tôi chằm chằm. Không phải bởi tôi là người đàn bà gợi tình nhất mà hắn từng thấy, mà chỉ bởi tôi đang cố gắng đánh mạnh vào đầu mình. Tôi ngừng lại, thả tay xuống với vẻ ngờ vực, ngây thơ mỉm cười với hắn. Ánh mắt tôi chạy khắp cơ thể hắn: làn da màu đồng xám, bộ ngực nhẵn nhụi, cái bụng phẳng. Nhìn hắn xem. Tôi có nên đuổi hắn đi chỉ bởi vì tôi muốn tập trung tinh thần không? Quỷ tha ma bắt, đến tôi cũng không lý trí được như thế.

“Em nghĩ sao về việc Matt và Jen chuyển vào ở cùng nhau?” Greg hỏi sau đó vài giờ. Tôi đã ra ngoài để mua báo và sữa. Hắn cũng phải ra ngoài để ăn sáng vì hắn cần một bánh sandwich thịt lợn muối xông khói trong khi tôi thì chỉ có sốt cà chua.

“Em thấy vui, tất nhiên,” tôi nói, giở báo và bật TV. “Đó là điều họ muốn. Rồi sẽ đến hôn nhân.”

“Em nghĩ thế hả?” Greg trả lời tôi.

Một tiếng rít nhỏ trong giọng nói đã ngăn tôi lật mấy trang báo và tập trung vào hắn hơn. Hắn là một quần đảo trên một biển các tờ báo trải trên sàn nhà tôi. “Sao anh nói thế?”

Greg giơ tay vuốt tóc. “Anh biết Matt từ lâu, và điều duy nhất cậu ta cam kết kéo dài quá ba năm là cao dần thêm, mà thậm chí việc đó cũng kết thúc năm cậu ấy 19 tuổi.”

“Ý anh là Matt sợ cam kết?”

Greg gật đầu.

“Này, này, ngài Nồi ạ, tôi thực sự hi vọng ngài không gọi ông Ấm là đen.”

“Anh biết mình đã tạo ra ấn tượng là một gã Casanova, (không, thực ra là một ấn tượng khác cơ, nhưng đó là chuyện giữa tôi, hắn và cái cột đèn) nhưng,” hắn trở nên nghiêm túc, “anh đã từng có một mối quan hệ kéo dài gần sáu năm.”

Mới đây! Làm thế nào mà điều đó lại trôi tuột đi trong tất cả những gì tôi biết về hắn nhỉ? Hắn là bạn thân nhất của tôi và bây giờ hắn đang kể cho tôi nghe như thế. Nghe cứ như chuyện Jen bỗng nhiên gọi cho tôi và bảo rằng nó đã kết hôn trước khi vào đại học. Sẽ phải hỏi hắn vài điều về chuyện này mới được.

“Matt chưa từng có một mối quan hệ nào dài đến vậy.”

“Có lẽ Jen là nửa kia của anh ta!” Tôi nghĩ về điều mình vừa nói rồi phá lên cười “Em đang nói cái gì ấy nhỉ? Tất nhiên nó là Nửa kia rồi. Nhưng nếu anh ta mà làm nó tổn thương, thì em xé xác, bẻ xương ra đừng có trách.”

Greg cười. Khi nhận thấy tôi không hề đùa thì hắn không cười nữa. “Mọi chuyện có vẻ hơi đường đột. Jen không biết gì nhiều về Matt đâu.”

“Ba năm mà còn đường đột ư? Greg, có chuyện gì đang xảy ra vậy?’

“Không có gì, chắc thế. Chắc là anh vẫn chưa quen với ý nghĩ Matt không còn ở đấy nữa. Bọn anh đã sống với nhau 12 năm còn gì.”

“Sẽ ổn thôi,” tôi nói.

Từ bỏ mối quan hệ với Matt - điều này rất khó khăn đối với hắn. Nhưng lại dễ dàng đối với tôi - Jen và tôi đã không còn sống chung khi nó học xong đại học. Sau đó Jen chuyển đến sống với bạn trai trong khoảng sáu tháng, trong thời gian đó, tôi chuyển về sống London tầm chín tháng cùng với bố mẹ. Trước thời gian tôi trở lại Leeds thì Jen đã mua một căn hộ ở Allerton, và khoảng vài tháng sau đó tôi tìm thấy căn hộ cho mình ở Horsforth. Từ tất cả những điều đó, tôi không có cảm giác lo lắng chia cách như Greg đang trải qua. Có lẽ đó cũng là một điều tốt lành cho tôi, bởi giờ khoảng thời gian Jen và tôi thường dành cho nhau, nó đã dành cho Matt của nó, ở nhà. Tương tự đối với Greg và Matt, tôi giải thích với hắn.

“Có lẽ,” hắn thừa nhận. “Mà dù sao, có lẽ anh cũng đã gặp được cô gái của mình.”

Anh không thể bỏ cái trò đó, phải không? Tôi nghĩ. Anh phải đi phá hỏng mọi thứ bằng cách tiếp tục mấy trò tình ái, phải không? Tôi tập trung vào tờ báo. Nhưng càng cố tập trung những con chữ trước mắt lại càng bò lổn nhổn, rời rạc khiến tôi không thể đọc.

“Đúng không?” Greg hỏi.

“Đúng cái gì?” Tôi bắt đầu nghịch những nút bấm mềm mại bằng cao su trên cái điều khiển từ xa. Ít nhất thì chúng cũng không nhảy múa trước mắt tôi.

Hắn giật cái điều khiển khỏi tay tôi và tắt TV, sau đó lấy tờ báo trước mặt tôi và để sang bên cạnh.

Khi đã dẹp hết mọi sự sao nhãng, hắn ngồi bắt chéo chân trước mặt tôi. “Anh đã gặp được ai đó rồi thì phải? Kiểu như một người mà anh bắt đầu hẹn hò và sau đó, hi vọng là thế, theo một cách nào đó, có thể gọi là bạn gái của anh?”

Tôi định nói nhưng hắn thêm vào, “Đừng có mà nói, ‘Em không biết, thế hả?’ đấy nhé.”

Tôi ngậm ngay miệng lại.

“Amber, anh biết em có hàng tá đàn ông ở Leeds này theo đuổi...”

“Anh có tỉnh táo không đấy?” tôi cắt ngang.

Greg cau mày. “Gì cơ?” hắn hỏi, vẻ bối rối.

Hắn nói nghiêm túc. Hắn thực sự nghĩ rằng tôi đã yêu hàng tá đàn ông. Hoặc hắn là diễn viên tài ba nhất hành tinh (mà tối qua chúng tôi đều đã khám phá ra, là không phải)

“Không có gì,” tôi trả lời, “Anh nói tiếp đi.”

“Tụi mình phải hết sức người lớn về chuyện này.

Bây giờ là lúc phải xác định liệu chuyện này có đi đến đâu không, bởi vì hai đứa mình không phải chỉ là người quen gặp gỡ nhau suốt ngày cùng với Matt và Jen nữa. Phải nói rõ. GIữa bọn mình là cái gì đây?”

Ôi tôi có biết khỉ gì đâu hả trời?

18 tháng trước đây tôi đã quyết định sẽ sống độc thân và quyết tâm bám chắc quyết định đó. Liệu tôi có nên để gã đàn ông này tiếp tục lôi mình khỏi con đường chính đạo hay không? Để tiếp tục mê hoặc bản thân trên giường (hoặc trên sàn bếp) với các kiểu làm tình mà trước đây tôi chỉ có thể tưởng tượng ra hay không? Để những nỗi băn khoăn tiếp tục len lỏi trong cảm xúc của mình?

“Anh hiểu,” hắn nói tiếp, trước sự im lặng kéo dài của tôi. “Và, theo như ngôn ngữ trong Fast Show thì anh sẽ đi lấy áo khoác. Em không cần phải ngại.”

“Em thích anh. Rất thích,” tôi thốt lên, tuyệt vọng ngăn hắn bỏ đi, “nhưng...”

“Nhưng em nghĩ rằng anh là một tên mê gái, và khi em bắt đầu tin tưởng rồi thì anh sẽ chuồng.”

Nói hay lắm, dù là tự nói về mình.

“Đại khái thế.”

“Amber, kể từ khi nhận ra mình có cảm nhận sâu sắc thế nào về em, anh không còn tán tỉnh ai nữa.”

Tôi nhướng mày ngờ vực, không thể tin được. Liệu có phải hắn đã quên đang nói chuyện với ai? Liệu có phải hắn đã quên rằng tôi đã một lần khinh bỉ nhìn phụ nữ tâm thần và tên bạn trai cũng tâm thần không kém của cô ta trong quán rượu bởi hắn đã bắt đầu tán tỉnh cô nàng thay vì đi lấy thêm một tuần rượu như đáng lẽ hắn phải làm?

“Vụ đấy không tính bởi vì cô đó bị điên, cô ta nghĩ là chỉ sau hai ngày anh sẽ cưới cô ta, và anh đã học được một bài học với cái giá rất đắt. Chuyện là vậy.”

Tôi nhướng bên lông mày còn lại lên đầy ngờ vực và không hề tin tưởng.

“Anh thử vận với cô ta,” hắn xác nhận, “bởi anh nghĩ mình chỉ muốn có một mối quan hệ mà thôi, nhưng anh phải, và anh muốn mối quan hệ đó là với em. Thực sự là thế.”

Nếu còn lông mày nữa, tôi đã nhướng lên tiếp rồi. Nhưng tôi đành bằng lòng với việc thè lưỡi ra vậy.

“Được rồi, nhưng không thể tính được. Cô ta đong đưa ưỡn ẹo anh hàng năm trời và anh cảm giác phải có nghĩa vụ làm chuyện đó. Một lần, do thương hại mà thôi.”

“Chính xác!” tôi nói, “Vậy sẽ có tất cả bao nhiêu trận mây mưa xót thương như thế nữa, hả Greg?”

“Chẳng lần nào nữa, nếu anh có em.”

“Em tin anh. Em tin điều anh nói, anh không chủ ý lừa dối em, nhưng sẽ ra sao nếu có cô nàng nào đó theo đuổi anh? Nếu chúng mình cãi nhau? Nếu anh say quá? Có quá nhiều chữ ‘nếu’ khi nói đến anh và sex. Em không muốn phải đối mặt với những chuyện đó.”

Greg cúi mặt xấu hổ và chớp mắt nhìn xuống sàn nhà. Sự im lặng, không quá khác so với màn che giấu xảy ra trong đêm trước, và mọi thứ cuốn quanh chúng tôi. Cuối cùng, hắn thò tay vào túi quần phía sau và lôi ra một cuốn sổ nhỏ. “Nếu anh đưa em toàn quyền giữ cái này?”

Hắn có một cuốn sổ!

“Em hãy giữ nó cho đến khi mình chia tay. Nếu mình trụ được, xem nào, trong sáu tháng, thì em hãy đốt nó đi.”

Greg đặt quyển sách viền da vào lòng tôi, sau đó ngồi lại nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời, mãnh liệt, chờ đợi phản ứng của tôi trước việc hắn đặt vào tay tôi những quan hệ chăng ối trong quá khứ, hiện tại và tương lai của hắn.

Phản ứng đầu tiên của tôi là giở quyển sổ, xem mình có nhận ra được bất cứ cái tên nào không. Phản ứng thứ hai là tiếp tục giở ra, xem có bao nhiêu cái tên trong đó, có bao nhiêu người đàn bà đã dẫm lên con đường mà tôi đang đi. Và phản ứng thứ ba là đưa ra câu hỏi: “Có em ở trong này không?”

Hắn lắc đầu, “Thậm chí trước cả khi anh yêu em, em đã quá đặc biệt nên không thể ghi vào đó.”

“Nói cách khác, anh biết thừa là em chả à ơi gì anh đâu nên chẳng buồn phí thời gian đưa tên em vào đó.”

Greg giơ tay lên rồi hạ xuống. “Anh vừa đưa cho em cuộc sống tình ái của anh trước đây, và giờ thì em lại hỏi có ở trong danh sách đó không.”

Chà, cũng thành thực đấy. Tôi xoay cuốn sổ hình chữ nhật trên tay, vuốt ve lớp da mềm mại của nó. Nó khá ấm và hơi uốn lên do bị nhét vào túi sau, những trang giấy đã bị mờ do sử dụng quá nhiều. “Không thể tin được là anh có hẳn một cuốn sổ,” tôi nói.

“Anh chẳng sở hữu cuốn sổ nào cả, nó là của em.”

“Em không biết liệu mình có muốn giữ trách nhiệm này không.”

“Đó là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra để chứng minh cho em thấy anh thực sự nghiêm túc về vấn đề này. Anh không muốn bất cứ người nào trong quyển sổ đó. Anh muốn em.”

“Thế còn những số điện thoại trong di động của anh?”

Trong chốc lát, sắc mặt Greg thay đổi. Rõ ràng là có một thứ tự những cô nàng mà hắn đã tán tỉnh hoặc muốn tán tỉnh. Nếu hắn thích, cô ta sẽ nằm trong cuốn sổ màu đen; và nếu hắn thực sự thích, thì tên cô ta sẽ nằm trong điện thoại.

Tôi đưa trả cuốn sổ cho hắn. “Thôi quên chuyện đó đi. Bọn mình vẫn là bạn!”

Tôi thoáng run khi trả lại cho hắn sự tự do tình dục. Và, cái gì thế này? Thứ gì đang xao động trong ngực tôi? Một cơn xoáy cảm xúc mà tôi không thể kìm lại được. Có lẽ đó là sự ghen tuông và nỗi buồn. Sự ghen tuông, lời tự giải thích khá ổn. Nỗi buồn, bởi vì nếu hắn lấy lại cuốn sổ, đồng nghĩa với tình bạn của chúng tôi sẽ được căn cứ vào việc tôi biết hắn không đủ quan tâm đến tôi để mà từ bỏ việc tán tỉnh lung tung; và hắn cũng không cho rằng tôi quá nhỏ mọn đến nỗi không để hắn giữ số điện thoại của vài người phụ nữ.

“ĐƯỢC RỒI!” Greg nói, nhưng không lấy lại cuốn sổ từ tay tôi. “Anh sẽ ghi tất cả các số điện thoại liên quan trong di động của anh vào một mẩu giấy, kẹp mẩu giấy đó vào cuốn sổ màu đen này và lấy lại chúng khi bọn mình chia tay.” (Niềm tin hắn đặt vào tôi khiến tôi kinh ngạc. Nếu bọn tôi chia tay, có thật là hắn nghĩ rằng tôi sẽ trả lại hắn cuộc sống tình dục này không? Tôi sẽ đốt nó. Không còn nghi ngờ gì nữa.)

Không phải “Em sẽ xóa sạch,” nhưng cũng không phải “Ồ, được thôi.” Bởi thế, mọi chuyện là do tôi quyết định. Tôi phải quyết định liệu chúng tôi có nên để chuyện này tiến triển hay quên béng nó đi.

Tôi không thể suy nghĩ trong điều kiện như thế này. Không có tiếng ồn phá bĩnh từ TV, không sô-cô-la... lần cuối cùng tôi cố gắng làm việc dưới áp lực mà không có những thứ đó kết thúc bằng việc tôi gọi Greg là taxi. “Đừng đi đâu đấy. Em sẽ quay lại ngay. Anh chỉ cần làm một việc là đừng di chuyển hoặc đừng bỏ đi, ngồi ngay đấy nhé,” tôi nói với Greg.

Hắn gật đầu khi tôi duỗi thẳng chân, đứng dậy và bước khỏi phòng. Tôi đi thẳng tới tủ lạnh, mở tủ rồi lôi ra một giỏ sô-cô-la mà Renée đã mua cho ở Copenhagen cách đây vài tuần. Đây là loại sô-cô-la rất ngon mà tôi để dành, không phải loại sô-cô-la ăn hàng ngày. Tôi bóc một thanh gói màu vàng nhạt, rồi bóc tiếp lớp giấy bạc gói bên trong. Tôi đưa nó lên mũi, hít sâu. Vị đắng của ca cao trộn lẫn với đường, bột sữa và chất chuyển thể sữa, mơn man khắp giác quan tôi. Ôi, khá hơn rồi. Tôi lấy hai thanh khác và bẻ ra. Toàn bộ cơ thể tôi đang được thư giãn khi tôi nếm mùi sô-cô-la trên miệng. Bây giờ, tôi có thể suy nghĩ. Thực sự suy nghĩ.

Greg.

Greg và tôi. Và có thể để cho chuyện này tiến triển. Và có thể cho chuyện hai đứa một cơ hội.

Không chỉ đơn giản là chuyện tôi không thấy hứng thú. Thực ra thì tôi có hứng thú... Mặc dù chỉ là một chút thôi. Tất nhiên là không đủ để tôi đánh cược tất cả. Nhưng nếu bây giờ tôi nói với hắn, hắn sẽ làm đúng như thế. Tôi trở thành như Kristin Scott Thomas trong phim Bốn đám cưới và một đám ma, lúc nào cũng ở cạnh một kẻ cứ đi tán tỉnh những người đàn bà khác, còn mình thì đóng vai người bạn đầy trách nhiệm.

Tôi ních thêm một miếng sô-cô-la dù miệng đã đầy ứ.

Tôi có muốn thế không? Tôi có muốn Greg rên rỉ tên người đàn bà khác như thể đó là món ngon nhất mà hắn từng ăn không?

Những suy nghĩ đến chậm rãi nhưng rõ ràng trong đầu tôi: Không. Hoàn toàn không muốn chút nào.

Giống như việc bây giờ tôi có thể không muốn hắn, tôi có thể không muốn hắn một tí nàng tôi không hề muốn hắn gần gũi bất cứ ai khác nữa. Với đâu phải hôm nào bạn cũng nhận được lời đề nghị dâng hiến từ tên khốn nhất vùng Yorkshire. Độc quyền. Nó giống như việc một người sản xuất sô-cô-la làm ra sô-cô-la chỉ dành cho tôi. Sô-cô-la Amber Nectar. Chỉ cho riêng tôi... THÔI ĐƯỢC RỒI, dừng lại ở đây hoặc mày sẽ nổ tung vì kích thích. Giờ quay trở lại vấn đề ban nãy.

Greg. Độc quyền. Tôi ăn thêm vài mẩu sô-cô-la nữa để cảm thấy yên tâm hơn.

Tôi quay trở lại phòng khách. Greg đã làm như tôi bảo, hắn không hề dịch chuyển, không một phần. Liệu đó có phải là một dấu hiệu tốt? Hắn đang làm chính xác điều tôi nói hắn làm. Bắt hắn tuân thủ theo những điều nhỏ nhặt như vậy, và những điều to tát khác - như không tán tỉnh người đàn bà nào khác nữa - có phải là một điều chắc chắn để tụi tôi tiếp tục không? Tôi trở lại chỗ của mình trên ghế và lại bắt chéo chân. “Làm đi, đưa mấy số điện thoại đó đây cho em.”

Mười phút sau, Greg để lại 15 (trong số 95) số điện thoại trong di động của hắn - tôi hết sức khoái trá nhìn hắn đau khổ xóa từng số một - còn tôi thì có ba trang giấy tên và số điện thoại của những người đàn bà để kẹp vào trong quyển sổ và tiêu hủy bất cứ lúc nào thuận tiện. “Giờ thì...?” Greg hỏi.

“Giờ thì hãy thật sự, thật sự, thật sự chậm rãi thôi. ĐỒNG Ý CHỨ?”

Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt hắn, tôi bắt gặp sự rạng rỡ trong đôi mắt Minstrels.

“Và không được kể với hai người kia cho đến khi bọn mình chắc chắn sẽ ở bên nhau lâu dài. Một lần em đã hẹn hò với bạn của bạn trai Jen, và khi mọi chuyện kết thúc thì đó quả thật là cơn ác mộng. Việc đó gần như khiến Jen và bạn trai của nó chia tay, đấy là chưa nói đến những rắc rối xảy ra giữa hai đứa em. Em không muốn mình làm đảo lộn những gì mà hai người đó đã có. Vì thế, phải thỏa thuận là anh và em sẽ không nói gì về chúng ta trong vòng sáu tháng. Ít nhất là sáu tháng.”

“Sáu tháng,” Greg đồng ý và bò qua sàn nhà tiến lại phía tôi. Khi hắn làm tôi thế, những ngón tay sợ hãi xoắn chặt lấy trái tim tôi.