Sở Cầu Khó Được Như Ý

Chương 4: “Mỹ Đồ" Diệp Gia




Suốt cả một ngày dài trôi qua, mặc cho bầu không khí ai oán của toàn thể bách tính chốn kinh thành cuồn cuộn dâng cao như nước lũ cùng những tiếng thở dài nao lòng thấu đến tận trời xanh thì ở trong ngôi biệt viện nhỏ của Diệp gia vẫn là một mảng không khí ảm đạm, chỉ có những tràng dài tiếng ho khan như xé gan xé phổi không ngừng vang lên đánh tan sự tĩnh mịch vốn có.

“ Khụ … khụ.. khụ … “

“ Khụ … khụ … khụ … “

“ Hồi bẩm tiểu thư, Thái lão phu nhân sai nô tỳ đến thông báo với người, vào giờ tỵ ngày mai mời người đến Trúc Đình dùng ngọ thiện. Thái lão phu nhân còn đặc biệt căn dặn, tiểu thư người nhất định phải đến tham dự! “ – đại nha hoàn thân tín bên người Thái lão phu nhân uy quyền của Diệp phủ tên gọi Thanh Hương đưa mắt liếc nhìn vị tiểu thư từ trên xuống dưới chỉ mặc bộ y phục bằng vải trắng thô sơ, búi tóc nhỏ trên đầu được cố định bằng dải lụa nhỏ thắt thành hình cánh bướm đơn giản cũng lại là một màu trắng buông dài theo mái tóc đen đến tận thắt lưng nhỏ nhắn. Nếu so sánh với đại tiểu thư Diệp Dung mỹ mạo như hoa như ngọc, áo lụa thướt tha, điểm trang rực rỡ, là một trong năm đóa kim hoa tuyệt sắc của Tư Quốc; thì có thể nói vị tiểu thư tên gọi Diệp Doanh này của Diệp phủ đích thị là một kẻ nghèo nàn quê mùa giống hệt như người mẫu thân có xuất thân hàn vi của nàng ta vậy. Nếu như bỏ qua xuất thân tầm thường của nàng ta thì với dung mạo tuy có phần xinh đẹp nhưng cũng vẫn không đủ tiêu chuẩn để có thể đặt lên bàn cân mà đem ra so sánh với đại tiểu thư Diệp Dung, đằng này nàng ta còn là một con ma bệnh sắp xuống địa phủ, cứ nhìn nước da tái xanh cùng vẻ mặt hốc hác tiều tụy không khác gì mấy bụi chuối mọc hoang bên trong ngôi biệt viện này cũng đủ biết. Quả thật đúng với câu nói “ nơi ở hoang phế, chủ nhân điêu tàn “ mà bọn gia nhân, hầu gái thường rỉ tai to nhỏ với nhau mỗi khi nhắc đến quý danh của vị tiểu thư này.

“ Một con ma bệnh sắp chết như thế này dựa vào cái gì mà lại có diễm phúc bước lên kiệu hoa gả vào Mạc phủ? Lại còn là thê tử chính thất cho đích thân hoàng đế tứ hôn của Ngự sử đại nhân Mạc Thanh Tích tài hoa xuất chúng, là nam thần chỉ dám mơ tưởng trong mộng của không biết bao nhiêu cô nương khắp cả Tư Quốc? Đây quả thật là chuyện nực cười cũng là chuyện đáng căm phẫn nhất trên đời! “ – trong đầu đại nha hoàn Thanh Hương lại hiện lên hình ảnh của một nam nhân diện mạo ngọc thụ lâm phong, thân mặc bạch y tiêu sái đứng dưới hàng cây bách tùng trước cổng Thiên An Tự ngày ấy; gương mặt thanh tú của nàng ta bất giác phiếm hồng rồi rất nhanh lại chau mày tỏ vẻ khó chịu. Nàng ta liếc nhìn vị tiểu thư đang ngồi ôm ngực ho khan trước mặt cảm thấy càng thêm chướng mắt, chiếc khăn lụa trong tay bất đắc dĩ trở thành vật hy sinh để chủ nhân của nó trút xuống cơn thịnh nộ.

“ Khụ … khụ … khụ … Ta biết rồi, phiền người về bẩm báo lại với Thái lão phu nhân … khụ, khụ … ngày mai ta nhất định sẽ đến! … khụ … khụ … “ – Diệp Doanh kín đáo thu hết những biểu cảm trên gương mặt cùng hành động như muốn vò nát chiếc khăn thêu trong tay của đại nha hoàn thân tín bên cạnh Diệp thái phu nhân vào trong đáy mắt, cô đưa bàn tay lên che miệng vừa ho khan vừa nói, khó khăn lắm mới nói hết một câu hoàn chỉnh vì những cơn ho cứ liên tục ập đến.

“ Không phiền tiểu thư nghỉ ngơi! Nô tỳ xin cáo lui! “ – Đại nha hoàn Thanh Hương hơi nghiêng người cúi đầu chào Diệp Doanh rồi nhanh chóng xoay người cất bước rời đi, trên mặt tỏ rõ thái độ không muốn nán lại ngôi biệt viện chướng tai gai mắt này thêm một khắc nào nữa.

***

Đại nha hoàn Thanh Hương vừa phất ống tay áo bước ra khỏi cánh cổng chính của ngôi biệt viện, thì lại có hai nữ nha hoàn trạc mười bốn, mười lăm tuổi, trên người mặc bộ áo vải màu xanh tươi tắn, khuôn mặt thanh tú giống nhau như hai giọt nước đẩy cửa bước vào sương phòng đơn sơ cũ kỹ.

“ Tiểu thư, người hãy uống hết chén trà thảo dược này cho thông họng bổ khí đi! Người ho gì mà như muốn phun cả phổi ra ngoài luôn vậy? Nô tì đứng ở phía sau bức tường nghe tiểu thư ho mà còn thấy đau cổ họng thay cho tiểu thư luôn đó! “ – Nha hoàn Tiểu Thúy cẩn thận cầm chén trà trên tay đưa đến trước mặt Diệp Doanh rồi chau mày tỏ vẻ khó chịu lẫn lo lắng lên tiếng nói.

“ Nghe tiểu thư ho như thế này, nói tiểu thư chính là đệ nhất danh y của Dưỡng Hy Đường, nô tỳ cũng cảm thấy ngượng miệng a! “ – Nha hoàn Tiểu Thanh gật gù tỏ vẻ đồng tình, nói thêm vào.

Diệp Doanh cong môi mỉm cười, nhận lấy chén trà từ tay Tiểu Thúy, chậm rãi uống mấy ngụm trà mới đưa mắt nhìn Tiểu Thúy và Tiểu Thanh một lượt, bình thản lên tiếng.

“ Tiểu Thúy, không ho đến mức muốn phun hết cả phổi ra ngoài như vậy thì làm sao trên dưới Diệp gia tin ta là con ma bệnh đang chờ ngày quy tiên? “

“ Còn Tiểu Thanh, sao muội về sớm vậy? Việc ta giao phó muội đã làm xong hết chưa? “

“ Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ đã hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi ạ. Phương chủ quản nói, tiểu thư người cứ chuẩn bị tốt tinh thần để bước lên kiệu hoa làm tân nương, sự vụ ở Dưỡng Hy Đường, ngài ấy sẽ tận tâm xử lý ạ! “ – Hai mắt Tiểu Thanh lấp lánh ánh sáng, vui vẻ lên tiếng đáp lời.

“ Tiểu Thúy, sáng sớm ngày mai, nha hoàn bên phía đại phu nhân sẽ tiếp tục đưa thuốc trị bệnh đến cho ta, muội đừng đem đổ như những lần trước mà hãy giữ lại, chờ ta về xem qua một chút! “ – Diệp Doanh uống thêm một ngụm trà, trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn Tiểu Thúy dặn dò.

“ Dạ, vâng ạ! “.

“ Tiểu thư, ngươi lại lo bên phía đại phu nhân sẽ bày thêm thủ đoạn gì nữa hay sao ạ? Sáng nay nô tỳ chính mắt nhìn thấy chiếu chỉ ban hôn của hoàng đế bệ hạ được dán ở trước cổng Cấm Thành, trên chiếu thư ghi rõ tên họ của tiểu thư cùng ngày giờ cử hành đại hôn. Thời gian chỉ còn một tháng nữa thôi! Tiểu thư, người sắp rời khỏi nơi này rồi! “ – nha hoàn Tiểu Thanh cúi người thật sâu nắm lấy ống tay áo của Diệp Doanh hoang mang lẫn lo lắng lên tiếng hỏi.

“ Từ đây cho đến ngày đại hôn còn đúng một tháng, trong một tháng này ta còn có rất nhiều chuyện cần phải thu xếp ổn thỏa. Cẩn tắc vô ưu, huống hồ tương lai phía trước là phúc hay là họa chúng ta không thể lường trước được! Đi bước nào vững bước nấy mới là thượng sách! “ – Diệp Doanh đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của mình dịu giọng trấn an.

“ Tiểu thư, cô gia tương lai là một đại nhân vật học rộng tài cao, danh tiếng lẫy lừng, nô tỳ nghĩ người gả vào Mạc phủ chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn so với nơi này. Hoặc ít ra, người sẽ không cần phải uống thuốc để làm cho chính mình bị bệnh giống bây giờ a! “ – Tiểu Thúy mím môi, cân nhắc một lúc lâu mới dám lên tiếng nói.

“ Tiểu Thúy, muội ra bên ngoài nghe ngóng thông tin về vị Mạc ngự sử, thu hoạch cũng không ít nhỉ? – Tiểu Thanh, muội đi lấy sổ sách của Dưỡng Hy Đường đến đây, để ta vừa xem sổ sách vừa nghe thành quả của Tiểu Thúy! “ – Diệp Doanh đưa mắt nhìn Tiểu Thúy rồi lại nhìn sang Tiểu Thanh, khóe môi điểm nụ cười, ngữ điệu có phần thư thái, nhẹ nhàng cất tiếng nói.

“ Dạ vâng ạ! “ – Tiểu Thanh gật đầu đáp lời rồi nhanh chóng xoay người chạy đi lấy sổ sách mang đến cho Diệp Doanh, còn Tiểu Thúy đứng nghiêng đầu nghiêm túc sắp xếp lại những thông tin về vị cô gia tương lai mà nàng vừa mới nghe ngóng được để báo cáo lại cho tiểu thư đại nhân nhà mình. 

“ Hồi bẩm tiểu thư, cô gia tương lai mới mười hai tuổi đã đỗ đầu Hoàng Giáp ( một danh hiệu của học vị tiến sĩ) được đích thân tiên đế chọn làm bạn học của Thái Tử gia cũng chính là đương kim hoàng thượng, mười lăm tuổi thi đỗ Trạng Nguyên, mười tám tuổi đã được phong làm hàm lâm đại học sĩ, hiện giờ người đang giữ chức Tam phẩm Ngự sử … “

“ Vậy sao?! … Tiểu Thúy, muội có thể lược bỏ cụm từ cô gia tương lai được không? Tốt nhất nên gọi người ta là Mạc đại nhân hay Mạc ngự sử gì đó cho lễ phép một chút! “ – Diệp Doanh vừa chăm chú xem xét những ghi chú trong cuốn sổ trên tay vừa nhàn nhạt lên tiếng.

“ Dạ vâng ạ! “ – Tiểu Thúy cúi thấp đầu lí nhí đáp lời.

“ Mạc … Mạc đại nhân là đích tử của Mạc gia. Mạc gia tuy là một trong sáu dòng họ trâm anh phế phiệt ở kinh thành nhưng lại là dòng họ có người thừa tự hương khói ít ỏi nhất. Chi trưởng Mạc gia ba đời độc đinh ( chỉ có một người con trai duy nhất) là chuyện ai ai cũng biết! “

“ Uhm! … Còn gì nữa không? “

“ Dạ, còn nhiều lắm ạ! Mạc đại nhân còn là … … “

***

“ Ràooo … àooo … àooo … “

Cơn mưa to bất ngờ ập xuống kèm theo những đợt gió rít đập mạnh vào khung cửa sổ đang để mở, ngọn nến để trên bàn chiếc bàn bằng gỗ trúc cũng chao đảo bập bùng như muốn tắt. Diệp Doanh đưa bàn tay phải chắn bớt gió để giữ cho ngọn nến không bị dập tắt rồi nhẹ gấp cuốn sách chi chít những dòng chữ đang cầm trên tay lại. Cô với tay cầm lấy ấm trà bằng sứ màu trắng ngà vẫn còn vương lại chút hơi ấm tự rót cho mình một tách trà rồi cầm tách trà trên tay cất bước đi đến đứng tựa người bên khung cửa sổ, vừa chậm rãi uống từng ngụm trà vừa lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài trong màn mưa trắng xóa.

“ Tại sao hoàng đế lại ban hôn vào lúc này? Tại sao lại là vị tiểu thư yểu mệnh nổi tiếng khắp kinh thành mà không phải là đóa kim hoa tài sắc vẹn toàn kia của Diệp phủ? Con đường này liệu rằng có thể thuận lợi đi đến đích được hay không? … Tần Ngọc, Sở Vân, Tống Đình … các cậu đang ở đâu? “

***

Trời tờ mờ sáng, khắp những dãy phố trong kinh thành vẫn còn chìm trong bầu không khí yên tĩnh, những chiếc đèn lồng được thắp sáng trước cửa những dãy nhà vẫn còn le lói ánh sáng yếu ớt, trong tiếng mưa rả rích thi thoảng vang lên tiếng vó ngựa nhịp nhàng đều đặn. 

“ Thanh Tích, con hãy ra lệnh cho gia nhân dừng xe ngựa ở con phố phía trước, mẫu thân sẽ đi cùng Hoàn nhũ nương đến Dưỡng Hy Đường chờ đại phu chẩn bệnh. “ – bên trong chiếc xe ngựa được bọc những lớp nệm bông êm ái ấm áp vang lên giọng nói ôn hòa hiền từ của một vị phu nhân trung niên, trên người mặc y phục bằng lụa tuy không cầu kỳ hoa lệ nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý của bậc thượng lưu.

“ Mẫu thân, tại sao người lại phải đích thân đến đó xếp hàng chờ chẩn bệnh? Chúng ta gởi danh thiếp mời đại phu của Dưỡng Hy Đường đến phủ chẩn bệnh không được hay sao? “ 

“ Ta đã từng gởi danh thiếp mời đại phu đến Mạc phủ chẩn bệnh nhưng lần nào gia nhân đều quay trở về hồi báo là những người xếp hàng để chẩn bệnh quá đông nên không chen chân vào được. Vị đại phu tên gọi Phương Hy của Dưỡng Hy Đường một ngày chỉ chẩn bệnh từ giữa giờ mão đến cuối giờ tỵ mà thôi. Dương phu nhân của hộ bộ thượng thư Dương Trung sau khi được Phương đại phu chẩn bệnh kê đơn thuốc bệnh suyễn kinh niên đã giảm đi không ít; tháng trước ta gặp nàng ấy ở Thiên An Tự, quả thật nhìn thần sắc rất tốt a. “ – Mạc phu nhân nghiêng đầu chậm rãi giải thích.

“ Nếu vị Phương đại phu này y thuật cao minh như vậy, hài nhi sẽ ra lệnh cho gia nhân dừng xe rồi tìm một chỗ trú ở gần Dưỡng Hy Đường, mẫu thân cứ ngồi trên xe chờ đến khi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi ra ngoài xếp hàng chờ chẩn bệnh. “ – vị đại nhân cực phẩm tài tuấn trong mắt lê dân bách tính Tư Quốc, Mạc Thanh Tích thân mặc triều phục màu huyết dụ ống tay áo và vạt áo thêu những hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng, đầu đội ô sa màu đen đưa tay vén bức rèm đưa mắt nhìn ra con đường vẫn còn ướt nước mưa bên ngoài rồi quay sang nhìn vị phu nhân đang ngồi cùng mình trên băng ghế dịu giọng lên tiếng nói.

“ Không được! Con còn phải vào cung tham dự buổi chầu sáng. Thân là quan ngự sử đi bộ vào cung thì còn ra thể thống gì nữa! Cơn mưa này cũng sắp tạnh rồi, ta và Hoàn nhũ mẫu cầm theo ô che chắn một lúc là được! “ – Mạc phu nhân nhíu chặt mi tâm lắc đầu tỏ ý không hài lòng với lời đề nghị của nhi tử.

“ Cơn mưa này sợ rằng sẽ không nhanh tạnh như vậy. Nếu mẫu thân vẫn một mực muốn xuống xe ngựa đứng bên ngoài Dưỡng Hy Đường kia chờ đến khi hết mưa để xếp hàng chẩn bệnh thì nhi tử chỉ còn cách cùng xuống xe đứng chờ chung với người mà thôi! Bỏ mặc mẫu thân cùng thị tỳ đứng ngoài đường trong cơn mưa như thế này, nhi tử cảm thấy hổ thẹn vì thân là người đọc sách thánh hiền nhưng lại phạm vào đại tội bất hiếu, có làm quan cũng chỉ là phường mồm mép khoa trương đâu thể làm gương cho lê dân bách tính noi theo được! “ – Mạc Thanh Tích cúi đầu trước mặt mẫu thân, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

“ Haizzz, ta biết ta có nói như thế nào cũng không nói lại con! Nếu con đã quyết như vậy thì ta sẽ ngồi trên xe ngựa chờ đến khi mưa tạnh hẳn mới bước ra ngoài, con vào cung thì dẫn theo Hàn Thư và một số gia đinh đi cùng! “ – Mạc phu nhân mím môi đưa mắt nhìn vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng của nhi tử, một lúc sau mới khẽ thở dài lên tiếng, giọng nói mang theo mấy phần nhún nhường.

“ Nhi tử chỉ dẫn theo Hàn Thư đi cùng, những gia nhân khác sẽ ở lại hộ tống mẫu thân! Sau khi bãi triều nhi tử sẽ đến đón người hồi phủ. “ – Mạc Thanh Tích cong môi mỉm cười tỏ ý hài lòng. Chàng cầm lấy chiếc áo khoác bằng lông nhẹ khoác lên người của Mạc phu nhân rồi khoác chiếc áo choàng bằng gấm của mình lên người, khom lưng bước xuống xe ngựa.

Mạc Thanh Tích đứng dưới chiếc ô nhìn theo bóng chiếc xe ngựa chậm chạp di chuyển hướng về dãy phố phía trước mặt một lúc khá lâu mới chậm rãi nhấc bước tính rời đi. Nhưng vừa quay mặt chưa kịp nhấc chân bước đi, tầm mắt của chàng lại vô tình lướt qua một thân áo vải màu trắng tay cầm ô từ trong một con hẻm nhỏ đi ra rồi rẽ phải theo hướng chiếc xe ngựa của chàng vừa đi khuất. Khắp cả thiên hạ, nam tử mặc bạch y không phải chỉ duy nhất một mình chàng. Không ít người tán dương khen ngợi chàng thân mặc bạch y tiêu sái tự tại nhưng nào biết rằng còn có người chỉ mặc một kiện áo vải màu trắng đơn sơ nhưng khí độ toát ra lại là sự khoan thai thư thái thu hút ánh nhìn của người khác đến như vậy, mặc dù chàng chỉ đứng từ xa nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đó sải những bước chân điềm tĩnh bước đi trong màn mưa.

“ Đại thiếu gia, nếu người còn không đi thì sẽ muộn mất! “

“ Ân!... Đi thôi! “