Sổ Bệnh Án

Chương 85: 85: Bọn Tôi Lại Gặp Vụ Án Nguy Hiểm






Nhưng vừa bước vào một bước, Hạ Dư chợt nghe thấy sâu trong căn phòng tối mờ, trên chiếc giường kia truyền tới tiếng thở dốc rất nhỏ, giờ cậu cũng chẳng phải xử nam, sao có thể không biết chuyện này có nghĩa là gì, cậu lập tức ngẩn cả người.

Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng lại, lửa giận đã bốc lên đầu, cậu gần như đấm mạnh vào công tắc mở đèn phòng khách, ánh sáng chợt sáng bừng lên, Hạ Dư bị hun đỏ mắt lao thẳng vào trong, một tay xốc tấm chăn còn đang lăn lộn kia lên——
"Tạ Thanh Trình, anh——"
"Cái đệt mẹ mày bị điên à!"
"A a a! Trời ơi sao lại thế này!"
Trên giường bật tiếng hét chói tai của một nam một nữ, Hạ Dư bị cơn giận làm lú cả đầu giờ mới nhìn rõ cặp đôi đang mây mưa trên giường nào có phải Tạ Thanh Trình và Trần Mạn đâu, rõ ràng là hai diễn viên phụ của đoàn phim mà.

Cặp nam nữ diễn viên giờ cũng nhìn rõ cậu, lập tức từ phẫn nộ hóa thành hoảng sợ.

Hạ Dư: "..."
Nam nữ diễn viên: "..."
Tuy là vai phụ, nhưng bộ phim kiểu này, đã mời thì không phải là tuyến mười tám, hai vị này cũng là diễn viên ưu tú, cả nam lẫn nữ đều có chút danh tiếng, nên Hạ Dư biết hai người bọn họ đều đã kết hôn rồi.

Vợ của vị nam diễn viên kia một thời gian trước còn mang thai, đăng những bài về quãng thời gian mang thai ngọt ngào, còn từng lên hot search một lần.

Nhưng giờ hai người cùng nằm trên một chiếc giường, đương nhiên không phải là người cùng ghi tên trên một tờ hôn thú—— Hai vị lão sư này đang vụng trộm với nhau.

"Cậu...!Cậu vào bằng cách nào..."
"..." Hạ Dư im lặng một lát, hờ hững bảo, "Lấy nhầm thẻ.

Đây không phải 2209 à?"
"Đây, đây là 2209 đó..." Nữ diễn viên run giọng nói, "Tôi, tôi mới đổi phòng...!Phòng của tôi bị hỏng điều hòa rồi cho nên..."
"Căn phòng này không phải có người ở hả." Hạ Dư vốn lười quan tâm chuyện họ vụng trộm ngoại tình, cậu chẳng hứng thú với chuyện này, mấy chuyện vụng trộm thối nát trong giới giải trí là thứ chẳng chút mới mẻ, nên cậu không có cảm nhận gì cả, cũng chẳng hề bất ngờ, chỉ hỏi thẳng luôn: "Người kia đâu?"
Nữ diễn viên rất cẩn thận, nâng chăn lên che người mình kín mít trước, sau đó run run đáp: "Bọn tôi cũng không biết, tôi hỏi tiếp tân đổi phòng, cô ấy thuận tay đưa tấm thẻ này cho tôi...! Là...!Là vị khách trước đó trả phòng..."
Hạ Dư xanh mặt xoay người rời đi.

Nữ diễn viên ở phía sau lo lắng kêu lên: "Ấy! Hạ lão sư, cậu đừng nói ra bên ngoài nhé——"
Hạ Dư tới chỗ lễ tân hỏi khách ở phòng 2209 đổi phòng qua đâu rồi.

Chắc vì vẻ mặt cậu nghiêm túc, lễ tân sau khi kiểm tra, hơi nóng vội ngẩng đầu lên: "...!Anh ấy trả phòng rồi."
"Trả..."
Hạ Dư nghẹn họng.

Trả phòng?
Cậu đã xem qua sắp xếp lịch trình chung rồi, nếu chuẩn xác thì Tạ Thanh Trình phải qua một thời gian nữa mới có thể kết thúc công việc chỉ đạo.

Nhưng anh không đổi phòng mà là trả phòng luôn, thế anh ở đâu rồi?
Cậu không tìm thấy người, nên gọi điện cho Tạ Thanh Trình.

"Alo, Tạ Thanh Trình." Hạ Dư cho rằng Tạ Thanh Trình sẽ cúp máy của cậu, không ngờ đối phương lại nghe, cậu siết chặt điện thoại, vì nóng vội là người cũng hơi ngả về phía trước, "Anh ở đâu?"
Tạ Thanh Trình trầm mặc một thoáng: "Hạ Dư."
"Ừ."
"Mẹ nó cậu không tự luyến tới mức cho rằng tôi thật sự sẽ ở trong phòng chờ cậu quay về để bị cậu đè đấy chứ."
Đè hay không cũng chẳng phải quan trọng nhất, cậu chỉ muốn được nói chuyện riêng với Tạ Thanh Trình.

"Tôi thấy đầu cậu bị cửa kẹp rồi đấy."
Tạ Thanh Trình mắng cậu xong, thoải mái rồi, lúc này mới cúp máy.

Để lại Hạ Dư sắc mặt không vui đứng tại chỗ.


"..."
Anh tự tìm đấy.

Hạ Dư nghĩ.

Cậu tới chỗ nghỉ ngơi của sảnh khách sạn ngồi, mở phần mềm hack trên điện thoại ra, lợi dụng chút tín hiệu kết nối vừa kết thúc, chưa tới một phút đã tìm ra được vị trí của Tạ Thanh Trình hiện tại.

Tạ Thanh Trình ở quán cháo thịt hầm nồi niêu nằm tại phố phía Nam.

Hạ Dư không muốn có người khác đi theo, không gọi Nanny Van, chỉ hỏi mượn một chiếc xe riêng bình thường mà tới thương hiệu gì cậu cũng chẳng biết từ trợ lý đoàn phim, lập tức phóng tới quán cháo.

Lúc tới mới phát hiện không chỉ có một mình Tạ Thanh Trình.

Ở cùng với Tạ Thanh Trình chính là phó biên tập và một giám đốc sản xuất.

Ba người vừa ăn khuya xong, đang đứng ngoài cửa đợi xe.

Có điều khi nãy chắc là Tạ Thanh Trình đi ra chỗ khác nghe máy, dù sao chuyện riêng tư như thế, anh cũng chẳng muốn cho người khác nghe thấy.

"A, Hạ thiếu."
"Cậu chủ Hạ."
Lúc Hạ Dư hạ cửa xe xuống làm hai cô nàng hoảng hốt, Tạ Thanh Trình cũng chẳng ngờ, có điều rất nhanh đã đoán ra Hạ Dư lại dùng phần mềm hack của cậu, sắc mặt càng nặng nề hơn.

"Cậu chủ Hạ cũng tới ăn cháo hả?" Giám đốc hỏi.

Hạ Dư hơi ngừng lại, mỉm cười: "Chỉ đi ngang qua thôi.

Muộn vậy rồi, mọi người đi đâu thế?"
"Bọn tôi đang bảo sẽ tới trường quay ngày mai.

Không phải mai là cảnh ở viện nghiên cứu hả, đạo diễn cảm thấy đạo cụ có vấn đề, bọn tôi đang chuẩn bị đưa giảng viên Tạ tới trường quay xem thử."
"Thế lên đi." Hạ Dư một tay đặt lên vô lăng, một tay mở cửa xe, nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm không chớp mắt, "Tôi đi giải sầu, tiện đưa mọi người theo luôn."
Xe của anh đẹp trai có ai mà không thích ngồi chứ.

Hai cô gái nhỏ vô cùng vui mừng leo lên ghế sau.

Ghế phụ đương nhiên là nhường cho người đàn ông duy nhất rồi, mấy cô cũng đâu thể để đàn ông trưởng thành như Tạ Thanh Trình chen chúc với mấy cô nàng chứ, tuy rằng rất vui lòng thôi, nhưng vẫn ngại ngùng kì quái.

Tạ Thanh Trình đứng trong gió tuyết, nhìn nhau với Hạ Dư mấy giây, chẳng còn cách nào khác, đen mặt bước chân dài lên xe.

Chắc anh phải nén giận, sau khi lên xe còn quên thắt đai an toàn, chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.

Mãi cho tới hơi thở của thiếu niên Hạ Dư sáp lại gần, Tạ Thanh Trình mới chợt bừng tỉnh, lạnh giọng bảo: "Cậu làm gì thế."
Hạ Dư cách anh rất gần, nghiêng người, hai cô gái phía sau không nhìn rõ góc này được, cậu rủ mi, mắt tản dục vọng, cũng nghe thấy hô hấp của Tạ Thanh Trình.

"Xe này là xe mượn đấy, bị bắt rồi nộp phạt thì phiền phức lắm.

Vậy nên, phiền giảng viên Tạ thông cảm một chút ha."
Cậu nói, vươn tay qua, kéo đai an toàn xuống, lạch cạch chốt lại.

"Tôi phải đeo đai an toàn cho anh."

Phó biên tập và giám đốc ở ghế sau vui mừng xem trò hay mà không chê lớn chuyện.

Tạ Thanh Trình không muốn nói nhảm với Hạ Dư nhiều, cảm xúc giận dữ cũng không muốn bố thí cho.

Anh chỉ lạnh nhạt bảo: "Cậu có miệng, tôi cũng có tay.

Mong cậu nhắc nhở tôi, không cần làm hộ tôi."
Hạ Dư mỉm cười: "Được.

Lần sau nhất định sẽ vậy."
Xe nổ máy, chạy về phía phim trường ngày mai.

Trường quay là một nhà rạp, cách nơi này không xa, nhưng xung quanh toàn bờ ruộng, ngoại trừ một vài nhân viên làm việc ra, chẳng có ai khác.

Cảnh này là anh họ Hạ Dư theo dõi, nhưng quy định làm việc của khoa cấp cứu bệnh viện không giống viện nghiên cứu đại học, anh họ bỗng dưng nhận được chỉ thị phải quay về bệnh viện trước, anh ta đành phải theo dõi đoàn phim này từ xa.

Mọi người vào trong rạp, công nhân đã dựng xong cảnh tượng ngày mai theo bản vẽ, chỉ là vẫn còn rất nhiều điểm trên các chi tiết cần phải xem xét lại.

Giám đốc và phó biên tập bắt đầu điều chỉnh lại từng chỗ theo nội dung đã trao đổi với Tạ Thanh Trình trong quán cháo lúc nãy.

Tạ Thanh Trình cũng tóm tắt ngắn gọn lại để nói rõ cho người phụ trách đạo cụ, sau đó lặng lẽ đứng nhìn bên cạnh cùng Hạ Dư.

Trong cả rạp này đã được bày trí thành cảnh phòng thí nghiệm ngầm công nghệ cao, khoang dưỡng khí, thùng thủy tinh, bàn giải phẫu, đèn mổ...!
Đủ các loại đạo cụ thiết bị, mô phỏng rất giống, thậm chí còn có vài máy thật, được đoàn phim đặc biệt hỏi thuê từ các bệnh viện hợp tác tới.

Tạ Thanh Trình đứng trong đó, liếc qua mấy thùng nuôi cấy to đùng xếp trong góc tường, mấy khoang xếp ngay cạnh nhau, đều cao khoảng hai ba mét, trong đó có chứa ma nơ canh dùng làm đạo cụ, ngâm trong dung dịch hóa chất, nhân vật làm rất giống thật, tóc bồng bềnh như rong biển.

Mấy thứ đó chính là tủ thủy tinh đạo cụ bị hiểu lầm thành người chết trên hành lang của khách sạn ngày ấy.

Giờ đổ thêm nước, nhìn càng thêm quỷ dị.

Ánh mắt anh có một thoáng hoảng hốt, nhưng lại kéo suy nghĩ quay về rất nhanh.

"Anh chuyển đi đâu thế?" Hạ Dư tựa bên cạnh anh, bỗng dưng nhẹ giọng hỏi anh như thế.

Tạ Thanh Trình biết người như Hạ Dư, nếu anh không muốn nói thật cho cậu, thì tự cậu cũng có thể điều tra ra được, giấu diếm cũng không quan trọng lắm.

Vì thế lạnh nhạt nói tên khách sạn ra.

"Sao lại dọn qua đó."
"Vì khách sạn khác, cậu không có quyền hạn để lấy thẻ phòng người khác tùy tiện được."
"..."
Đúng là nói trúng tim đen luôn.

"Ở ngoài tốn kém biết bao.

Anh tiết kiệm như thế..." Hạ Dư cũng uy hiếp Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình châm thuốc: "Tôi trả phòng, đoàn phim tìm phòng khác cho tôi."

"..."
Đoàn phim ngu ngốc này cũng đần độn quá, chẳng có tí mắt nhìn nào cả! Người mà tư bản Hạ thiếu muốn ngủ, thế mà họ dám tìm phòng cho người ta ở bên ngoài luôn!
"Khụ khụ khụ khụ!" Lối đi trong rạp quá hẹp, hút thuốc trong này sẽ ảnh hưởng người khác, quả nhiên cô nàng giám đốc không chịu nổi khẽ ho khan.

Tạ Thanh Trình lập tức dập thuốc.

Hạ Dư nhìn dáng vẻ thèm thuốc của anh, dựa vào tường đứng một lát rồi hỏi: "Chúng ta ra ngoài chút đi."
Thấy ánh mắt Tạ Thanh Trình, cậu lại bổ sung một câu: "Ngay cửa thôi, bên ngoài có người mà.

Anh cũng không cần sợ tôi thế chứ."
"Có lúc nào tôi sợ cậu đâu, cậu đúng là tự đề cao bản thân."
Tạ Thanh Trình nói xong thì ra ngoài luôn.

Hạ Dư đuổi theo: "Vậy anh không sợ tôi sao còn phải đổi khách sạn——"
"Tôi chê cậu phiền."
"..."
Ngoài trời giá rét bay tuyết, thôn quê trong lành.

Tạ Thanh Trình dựa ngoài rạp lặng lẽ hút thuốc, Hạ Dư đứng bên cạnh anh mãi—— Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi Tạ Thanh Trình, nhưng cậu biết sẽ không nhận được đáp án.

Cậu cũng có rất nhiều thứ muốn làm với Tạ Thanh Trình, nhưng cậu lại không rõ vì sao bản thân lại có khát vọng như thế.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đêm cũng càng tối, nhân viên công tác hoàn thành phần mái rồi, lục tục rời khỏi trường quay.

Tạ Thanh Trình hút thuốc chưa đủ, lười quay về, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho giám đốc, hỏi khi nào hai cô nàng mới xong, kết quả nhìn qua tín hiệu—— Mất sóng.

"Nơi này là thế đấy." Anh hỏi một nhân viên công tác bên cạnh đang xếp thùng lên xe.

Nhân viên kia mặc áo mưa, gương mặt rất lạ mắt.

Gã xếp một đống đạo cụ nhìn không ra công dụng vào trong cốp xe, trong đó có một thùng đạo rất lớn rất nặng, gã đặt lên xe kéo chuyên dùng chuyển hàng rồi còn có hơi tốn sức.

Tạ Thanh Trình phụ gã một tay.

Nhân viên: "Cảm ơn."
Tạ Thanh Trình: "Không có gì."
"Cần tín hiệu chứ gì?" Người nọ phủi phủi bụi trên tay, lại giải thích với anh, "Tín hiệu bao phủ nơi này kém lắm, lúc có lúc không.

Anh phải đi thêm chừng 500 mét nữa, tín hiệu mới ổn định.

Đi không? Hay là tôi chở mấy anh một đoạn?"
"Không cần, cảm ơn.

Bọn tôi có xe."
"..." Nhân viên công tác lại nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, kéo vành mũ áo mưa xuống, mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, dọn đồ xong thì đi luôn.

Đây là xe tải cuối cùng, có nghĩa là người ở lại trong đó còn rất ít.

Tạ Thanh Trình chờ giám đốc và phó biên tập ở trong ra, nhưng mà chờ tới khi hút hết điếu thứ ba rồi, hai cô nàng vẫn ở bên trong, cũng không biết là gặp vấn đề gì, trao đổi lâu như thế.

Tạ Thanh Trình vốn muốn vào trong, nhưng hộp thuốc còn dư một điếu cuối cùng, lại không nhịn được, dứt khoát lấy nốt điều còn lại ra hút luôn.

Anh khẽ ho khan, vẫn đánh Zippo, đang định đưa lại gần châm thuốc, Hạ Dư nói: "Đừng hút, điếu này cho tôi đi."
"..."
Cậu nói như thương thượng, lại chẳng có ý thương lượng gì cả, cướp luôn điếu thuốc từ giữa đôi môi mềm của Tạ Thanh Trình, lại tiện đà lấy luôn bật lửa trong tay Tạ Thanh Trình, sau đó đi ra xa một chút, nơi khói thuốc không bay tới, xoẹt một cái châm cháy.

Chút ánh lửa sáng vàng mờ mờ kia, lập lòe lúc sáng lúc tối giữa ngón tay Hạ Dư.

Tạ Thanh Trình nhăn mày đen nhánh, nhìn cậu.


Tính nết Hạ Dư thật ra khiến người ta không thể nắm bắt, cậu có thể đang cười rất dịu dàng nói chuyện với người ta, nhưng thoáng sau đã lộ gương mặt như sói như hổ, lúc cậu cười chưa chắc đã là chuyện tốt, lúc nổi giận cũng chưa chắc là thật sự không thể nào cản nổi.

Tóm lại cậu là một người rất khó bị nắm bắt trái tim.

Tựa như bây giờ, Tạ Thanh Trình chẳng biết tự dưng cậu lại phát điên cái gì, sao tự dưng lại đòi hút thuốc lá.

Hơn nữa còn là điếu cuối cùng của anh.

Hạ Dư ngửa đầu phả khói xanh, nhìn gió tuyết bao la.

Dáng vẻ cậu hút thuốc rất đẹp mắt, tao nhã lẫn gợi cảm, không hề vương chút mùi tanh tưởi nào của đám đàn ông tranh giành danh lợi, nhưng cũng chẳng như Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình hút thuốc có vẻ khí chất đàn ông rất nặng, đẹp trai tới lạ, tựa như rượu nguyên chất.

Hạ Dư lại giống như một bóng hình dịu dàng trong những bộ phim của Vương Gia Vệ* hơn.

(*Vương Gia Vệ là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất phim nghệ thuật hàng đầu Hồng Kông từ đầu thập niên 1990.

Vương Gia Vệ được xem là một trong những đạo diễn châu Á xuất sắc nhất mọi thời đại.)
Cuối cùng hút hết một điếu thuốc.

Hạ Dư bước trên tuyết đọng hơi mỏng quay về, lúc đi tới trước mặt Tạ Thanh Trình, trên lông mi còn vương bông tuyết: "Mấy cô ấy còn chưa xong nữa à?"
"Vẫn chưa."
"Vào xem thử đi."
Bên trong chẳng còn lại ai, đèn studio đã tắt gần hết, bên trong rất tối, chỉ có chút ánh đèn yếu ớt luôn bật sáng trên đỉnh trần.

Hạ Dư và Tạ Thanh Trình vào bên trong, tiếng cát đá dưới chân vang lạo xạo.

Bỗng dưng——
"Kẽo kẹt."
Tạ Thanh Trình lập tức quay đầu lại: "Sao cửa lại đóng thế?"
"Chắc gió lớn quá." Hạ Dư cũng quay đầu lại nhìn, hơi nhíu mày.

Cậu ngẫm nghĩ: "Gọi người ra rồi đi thôi."
Bọn họ dọc theo hành lang dài vào sâu trong rạp rộng lớn, mấy gian kia được điều chỉnh thành phòng thí nghiệm của phim trường, trước đó hai cô nàng đang trao đổi với lão sư phụ trách bối cảnh trong gian lớn nhất, nhưng lúc Tạ Thanh Trình và Hạ Dư quay lại, mới nhận ra trong phòng chẳng có ai cả.

Trống không.

Trong phòng yên lặng lạ thường, Hạ Dư gọi tên hai cô, nhưng không có tiếng đáp.

Mà lại lờ mờ nghe thấy có tiếng rào rào đổ xuống không ngừng, truyền từ nơi xa tới.

Tạ Thanh Trình hỏi: "Hai cô ấy vừa ra ngoài à?"
Hạ Dư: "Chắc chắn không có."
Có dự cảm không lành trỗi dậy trong lòng.

Tạ Thanh Trình lấy điện thoại ra nhìn màn hình, vẫn mất tín hiệu, cảm giác không lành này càng rõ ràng hơn.

Anh nói với Hạ Dư: "Qua phòng bên cạnh xem."
Hạ Dư không động đậy.

Tạ Thanh Trình quay đầu lại, thấy cậu đang bình tĩnh nhìn khoang nuôi cấy rất lớn được xếp trong "Phòng thí nghiệm" này, nơi ấy cần ngâm một ma nơ canh silicon theo như kịch bản yêu cầu.

Sau một lát, ánh đèn tối mờ trên đỉnh studio lóe lên, cũng gần như cùng lúc ấy, Tạ Thanh Trình nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Dư——
"Tạ Thanh Trình, anh mau tới xem người ở đây này."
Giọng Hạ Dư ẩn giấu một tia cảm xúc bỗng rất căng thẳng.

Dưới ánh đèn tối tăm chiếu ánh sáng thay đổi liên tục, dung dịch phản chiếu gương mặt Hạ Dư, khiến gương mặt cậu trông càng nhợt nhạt hơn.

"—— Hình như anh ta là ——".