Sổ Bệnh Án

Chương 234: 234: Tình Yêu Sẽ Nở Thành Đóa Hoa Tội Lỗi





Hai ván cửa kho tách sang hai bên, cảnh trong hầm ngầm phòng điều khiển chính cũng hiện ra trước mặt mọi người qua một lớp kính cường lực, thấy hết toàn bộ.
Đương nhiên là một phòng thí nghiệm bí mật cỡ nhỏ, bên trong bày hai mươi mấy khoang sinh học, trong mỗi khoang đều ngâm một cơ thể, hoặc là một vài cơ quan nội tạng.
Những người ấy nối đầy ống dẫn phức tạp, phần lớn là sản phẩm còn dang dở, chưa hoàn thành việc cải tạo, mà ở ngay vùng trung tâm của phòng thí nghiệm ngầm, có một khoang sinh học lớn nhất nằm đó.

Khoang sinh học này được chạm trổ tinh xảo, nhìn như một cỗ quan tài thủy tinh, có đứa trẻ nằm trong ấy.
Đứa trẻ ấy xinh xắn đáng yêu mặc một bộ váy nhung velvet dài, viền váy may ren kiểu cổ phục Pháp, mái tóc xoăn dài vàng rực như ánh mặt trời bị cắt ngang, phủ trên vai cô bé, làn da bé gái trắng nõn như vẽ, đôi môi đỏ mọng.
Cô bé tựa như một đứa trẻ đang ngủ, chờ đợi mẹ mình gọi dậy.
Trần Mạn lẩm bẩm: “Là Eva…”
Đúng là Eva.
Ngay vị trí trái tim cô bé tỏa ra một chùm tia sáng, chính là chùm sáng xuyên qua mặt đất làm bằng chất liệu gỗ đặc biệt, hình thành hình chiếu 3D toàn diện của “Eva” mà bọn họ nhìn thấy phía trên mặt đất.
“Cô lén lút làm thí nghiệm tư nhân sau lưng cụ bà?” Hạ Dư nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn Zoya chằm chằm.
Zoya cười lạnh: “Thí nghiệm tư nhân? Chẳng qua chỉ là lén dùng chút thuốc quý giá, với cả vài cơ quan cấy ghép phù hợp nhất của cụ bà mà thôi.

Ai bảo cụ bà chỉ biết nghĩ tới mỗi bản thân mình, cái gì tốt cũng chỉ giữ cho bản thân chứ không chia cho tôi! Tôi muốn có được một cô con gái có thể nói có thể cười thật nhanh, muốn một cô bé có thể gặp có thể chạm vào giống hệt như Eva khi còn sống mà thôi, có gì là sai chứ?”
Cô ta rủ mắt, nhìn người nhân tạo ngủ say trong quan tài phía dưới mặt đất trìu mến.
Vì chấp niệm quá lớn, vẻ mặt hóa dịu dàng của cô ta vậy mà cũng điên cuồng đến lạ.
“Con gái của tôi, sử dụng nội tạng tốt nhất, tôi đã tìm kiếm rất lâu rất lâu, biến một cô bé thành dáng vẻ của nó, tôi đã cấy con chip tiên tiến nhất vào trong não bộ của cô bé rồi… Mấy người có biết vì sao rõ ràng tôi chẳng hề có chút hứng thú gì với vũ khí, lại phải tạo ra tia lạnh cấp tốc này hay không? Bởi vì chỉ có sức mạnh của nó mới có thể giúp tôi lén lút tạo ra hơn hai mươi khoang sinh học mà không bị nghi ngờ gì!! Tôi có thể không ngừng làm các thí nghiệm sinh học, dự trữ nội tạng, bảo vệ cho con gái của tôi… Cái căn phòng điều khiển vớ vẩn này chỉ là lớp ngụy trang của tôi thôi! Phòng thí nghiệm ngầm mới là thứ tôi thật sự muốn bảo vệ!”
“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha! Việc này ngay cả cụ bà cũng chẳng thể ngăn cản tôi được! Tôi trộm nguyên liệu trên đảo, học kỹ thuật cấy ghép của đám Anthony, tôi nhất định phải nuôi dưỡng một người bình thường như cô con gái của mình! Chẳng ai ngăn cản tôi được hết!”
Mắt nâng lên, trong đôi mắt tựa ngọc lưu ly của Zoya khóa chặt ba người bên trong phòng điều khiển.
“Mấy người đừng ai hòng… Ngăn cản tôi.”
Vừa dứt lời, Zoya trở tay ấn lên bảng điều khiển, con chip khống chế trong não ba người nhân tạo dang dở được cô ta thả ra đầu tiên kia bị kích hoạt, bọn họ choàng mở mắt, đột ngột lao vào đánh ba người trong phòng điều khiển!
Trong chớp mắt, Tạ Bình tấn công Hạ Dư, Chu Mộc Anh bắt giữ Trần Mạn, mà Tần Từ Nham bất ngờ đánh vụt đến ngay trước mặt Tạ Thanh Trình…
Tạ Thanh Trình nhìn gương mặt quen thuộc ấy trong cự li gần.
Gương mặt ấy… Cả đời này anh cũng không thể quên nổi.
Zoya cũng không biết là có thú vui bệnh hoạn nào, cơ thể tội phạm bị cải tạo thành Tần Từ Nham lại ở ngay trong trạng thái lúc Tần Từ Nham bị giết chết!
Sắc mặt ông trắng bệch, cả người toàn máu, cứ thế lao thẳng tới Tạ Thanh Trình, hai tròng mắt cũng không nhắm lại, như đang nhắc nhở Tạ Thanh Trình rằng ông vì ai mà chết, ông vì bảo vệ ai nên mới chết…
Ngay sau đó, Tần Từ Nham này dùng sức mạnh mà chắc chắn ông lão không thể có đánh mạnh vào ngực Tạ Thanh Trình!!
“Bốp!!”
Một đòn này vốn dĩ Tạ Thanh Trình có thể né được, nhưng lúc gặp lại người thầy đã chết thảm này một lần nữa thật sự quá hoảng hốt, cho dù biết rõ đây đều là giả, chỉ như Vệ Dung phẫu thuật thẩm mĩ sửa đổi gương mặt thôi, Tạ Thanh Trình lại vẫn không bình tĩnh lại nổi, bị đánh thẳng vào tim, suýt nữa đã đập vào mặt tường phía sau.
“Khụ khụ…” Máu tanh ngọt xộc lên cổ họng.
Tạ Thanh Trình trượt ngồi xuống đất, ngửa đầu, nhịn nỗi đau cắt tim, nhìn bóng dáng thầy mình…
Thi thể lảo đảo bước về phía anh, trên gương mặt già đầy nếp nhăn còn đeo chiếc kính khi Tần Từ Nham vẫn còn sống thường hay đeo.
Trong chớp mắt ấy, Tạ Thanh Trình không thể không nhớ tới Tần Từ Nham từng vươn tay ra với anh, nói với anh một câu trong cơn mưa lớn, nhóc quỷ, cháu không đau ư.
Không… Không.
Đây không phải Tần Từ Nham… Đây không phải lão Tần…
Tần Từ Nham có một trái tim chính trực kiên định nhất mà Tạ Thanh Trình từng gặp… Nhưng Mandela lại mô phỏng cơ thể ông lẫn dung mạo người đã khuất để làm ra chuyện như này!
Bọn chúng lợi dụng nỗi nhớ nhung của người còn sống dành cho người đã mất, tạo ra loại vũ khí tàn nhẫn nhất trên đời.
Hết lần này tới lần khác, lần lượt tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim những người thân yêu của người đã khuất!
Tạ Thanh Trình lau vết máu nơi khóe miệng, lúc Tần Từ Nham giả tấn công anh lần nữa, rút dao găm chiến đấu ra, khóa chặt cảm xúc trong lòng, phẫn nộ đánh thẳng về phía đối phương!
Tốc độ của anh rất nhanh, kỹ thuật chiến đấu lại tốt, chớp mắt đã đánh qua lại hơn mười chiêu, mà dù sao đây cũng chỉ là người cải tạo còn chưa hoàn thiện, cuối cùng chỉ nghe thấy——

“Phập!” một tiếng nặng nề vang lên.
Hai người lướt qua nhau.
Tạ Thanh Trình đánh rất chuẩn xác! Dao găm xuyên thẳng qua ngực “Tần Từ Nham”!!
Máu lách tách chảy xuống…
Anh nhìn gương mặt đã già kia gần trong gang tấc, tay nắm chuôi dao của anh hơi run lên, sự run rẩy kia lan từ đầu ngón tay tràn ra toàn cơ thể anh, len lỏi vào lòng anh.
“…”
Cho dù biết rằng đây không phải Tần Từ Nham, chỉ là giả thôi, nhưng ai có thể ra tay với một người giống hệt người thân đã mất của mình cho được cơ chứ… Ai lại nhẫn tâm ra tay với một người thân đã chết vì mình cho được?!!
Huống chi Tần Từ Nham còn chết vì bị đâm chém điên cuồng, mười ba vết dao, từng dao đều khắc vào lòng Tạ Thanh Trình chẳng phai nhạt.
Mỗi lần châm thuốc nhớ lại, sẽ đau lòng.
Nhưng anh lại tỉnh táo, tự tay đâm nhát dao thứ mười bốn này!
Có người sau khi cha mẹ hoặc ông bà qua đời, trông thấy người có dáng hình tương tự sẽ không nhịn nổi muốn khóc, thậm chí Tạ Thanh Trình còn từng đọc một bài báo, nói rằng có cô gái kia vừa mất mẹ vào quán lẩu ăn, trông thấy phục vụ có vẻ giống mẹ mình, thậm chí cô còn không nhịn nổi bảo một câu, dì ơi, dì có thể ôm cháu một cái được không.
Tạ Thanh Trình không thể nói với Tần Từ Nham này một câu, lão Tần, thầy có thể ôm con một cái được không?
Anh chỉ có thể để tay anh thấm đẫm đầy máu ông, anh chỉ có thể run rẩy, ôm lấy ông lão đang ngã xuống này, cuối cùng, thầm nói một câu: “Con xin lỗi…”
Con xin lỗi, lão Tần.
Con xin lỗi…
Tạ Thanh Trình chậm rãi hít thở, từ từ ngẩng đầu lên.
Lòng anh bùng một ngọn lửa thống khổ, Mandela không dừng sử dụng y học và khoa học, giẫm đạp lên sinh mạng lẫn tình yêu trước kia Tần Từ Nham quý trọng nhất.
Giờ phút này Tạ Thanh Trình chợt hiểu rất rõ ràng vì sao năm ấy Tần Từ Nham lại dứt khoát kiên quyết từ chối hợp tác với phòng thí nghiệm ở Mỹ kia.

Có lẽ người trong phòng thí nghiệm ấy cũng từng đề xuất việc có thể giúp con trai nhỏ của Tần Từ Nham sống lại tựa như Đoàn Văn, nhưng Tần Từ Nham vẫn từ chối.
Sinh mạng vĩnh viễn không thể tái tạo lại được, vậy nên mới vô cùng quý giá.
Lão Tần là một bác sĩ già, đã hiểu được quy luật này từ rất lâu trước kia rồi.
Ông lão biết rằng Châu Châu không thể quay về được.
Nhưng ông biết rằng ông chỉ cần nhớ mãi không quên, mang theo tình yêu dành cho con trai đã khuất, cứu giúp những đứa trẻ tựa như ông và Châu Châu, thế thì Châu Châu sẽ mãi ở bên cạnh ông mà thôi.
Hai cha con bọn họ, rồi sẽ có ngày gặp lại giữa trời trong nắng ấm.
Lúc Tạ Thanh Trình giao đấu với người cải tạo Tần Từ Nham, tình hình phía bên Hạ Dư và Trần Mạn cũng cực kỳ bất ổn.

Trần Mạn vì bị giam giữ đã lâu, sức lực chưa khôi phục, vốn không phải đối thủ của “Chu Mộc Anh”, đã bị “Chu Mộc Anh” khóa cổ đè chặt trên đất, “Chu Mộc Anh” lập tức rút một con dao ra, đâm thẳng vào ngực Trần Mạn.
Ngàn cân treo sợi tóc, Trần Mạn chợt nắm lấy con dao kia, chỉ chớp mắt tay đã thấm đẫm máu tươi! Nhưng ít nhất cậu chàng đã cản được hành động của “Chu Mộc Anh”, không để “Chu Mộc Anh” dễ dàng cắt đứt cổ của cậu, hai người rơi vào giằng co.
Còn người cải tạo “Tạ Bình” kia không có thể lực nhanh nhẹn cường hãn như vợ, Hạ Dư lại là người đề phòng cẩn thận nhất, thể lực tốt nhất trong số ba người, bởi thế đợt đầu tiên, Tạ Bình vẫn không ngăn cản được Hạ Dư.

Người cải tạo quay gương mặt rất giống Tạ Thanh Trình qua, lạnh lùng liếc Hạ Dư một cái.
Cho dù biết rằng đây không phải là cha vợ thật sự, nhưng cũng như Vệ Dung sau khi phẫu thuật thẩm mĩ, cực kỳ giống “Lữ Chi Thư” năm ấy, cảm giác không rét mà run này vẫn lan tràn từ dưới chân lên.
Hạ Dư hít một hơi, nhìn thẳng vào “Tạ Bình”.
Đánh nhau cùng người cải tạo này với Hạ Dư mà nói cũng chẳng có gì tốt, bởi vì cậu không thể khống chế hoàn toàn được sinh vật đã bị tổn thương não bộ, cậu chẳng có ưu thế gì hết.
Sau mấy giây, ánh mắt “Tạ Bình” tối sầm lại, ngón tay siết chặt, khớp xương vang tiếng răng rắc, sau đó ông nhảy vọt lên, đánh thẳng về phía Hạ Dư lần thứ hai!
“Cẩn thận!”
Lúc này Tạ Thanh Trình đã chiến đấu với Tần Từ Nham xong, anh còn chưa bình ổn lại nỗi lòng mình, chỉ thấy tình hình chiến đấu phía bên Hạ Dư không thuận lợi.

Anh lập tức xoay người, ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, anh chạy tới, nâng tay túm lấy thắt lưng “Tạ Bình”!
Nhưng cơ thể người cải tạo Tạ Bình khỏe hơn người cải tạo Tần Từ Nham nhiều, tuy là ông bị Tạ Thanh Trình cản lại, nhưng ngay giây tiếp theo đã thoát khỏi sự cầm chân của Tạ Thanh Trình, lại còn hất mạnh Tạ Thanh Trình văng ra xa hơn mười mét, đập lên bả vai bị thương của Tạ Thanh Trình, sau đó lại hung dữ đánh về phía Hạ Dư!

Lần này Hạ Dư né càng khó hơn, nắm đấm của Tạ Bình sượt qua gương mặt cậu, đấm rầm một tiếng khiến mặt tường rung lên, một đấm này vừa hay đánh trúng nguồn điện đèn của phòng điều khiển chính, ánh sáng bên trong chợt tắt, qua mấy giây mới sáng lên lần nữa.
Đối mặt với tình huống bất ngờ như thế, hệ thống “Thần Gió” không có dữ liệu hỗ trợ, vốn không thể hướng dẫn tấn công cho ba người được, cho dù nhân viên kết nối của tổng bộ nghe thấy hết động tĩnh phía bên bọn họ, cũng có thể trông thấy hình ảnh cụ thể mà Thần Gió truyền tới đồng bộ, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy “cỗ máy giết người” to lớn mà thôi, cảm giác sợ hãi này đã gây áp lực cho bọn họ, bọn họ cũng bó tay hết cách, không có biện pháp nào để trợ giúp được hết cả.
Hạ Dư xoay người đứng dậy khỏi đất, hạ thấp người xuống, mắt liếc qua phía Tạ Thanh Trình và Trần Mạn cách đó không xa.
Tạ Thanh Trình rõ ràng bị thương ở vai, cho dù anh cắn răng muốn đứng dậy nhanh một chút nhưng vết thương vẫn ảnh hưởng đến anh.

Trần Mạn còn đang chiến đấu với Chu Mộc Anh, không rảnh mà phân tâm.
Với tình hình của họ, nếu giờ họ lựa chọn cứng rắn thế thì chắc chắn không có khả năng thắng.

Tuy rằng Zoya chột dạ vì lí do thí nghiệm cá nhân không kể lại tình hình với Đoàn Thôi Trân, chỉ định một mình chiến đấu đơn độc đi nữa, nhưng đám người cải tạo này có gen quá ưu tú… Bọn họ phải nghĩ cách khác… Cậu phải nghĩ cách khác.
Bỗng nhiên, trong đầu Hạ Dư chợt lóe một tia sáng——
Suy nghĩ trong đầu cùng với sự nghi ngờ ấy khiến cậu lần đầu tiên hiểu ra vì sao gương mặt mơ hồ của “Số 1” không được làm đàng hoàng, nhưng cậu chưa từng kiểm tra thử.
Hiện giờ, cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một phen…
Cổ họng Hạ Dư trượt nhẹ, tay lặng lẽ vươn ra sau lưng, lúc nghiến răng trong tình cảnh nguy cấp, cậu đành liều một phen, ôm hi vọng cuối cùng, ấn thiết bị dự phòng cậu vẫn giấu ở phía sau xuống!
Cũng đúng lúc này, “Tạ Bình” tấn công về phía cậu lần thứ ba, nâng vút một chân lên, lại một chân lướt vụt qua, gió mạnh vút tới, Hạ Dư nhanh chóng né đi, lại rơi vào bẫy của “Tạ Bình”, một tay “Tạ Bình” đã chuẩn bị từ trước, cầm lấy gao găm, đột nhiên rút ra khỏi hộp vũ khí “Tạ Bình” mang theo! Chém thẳng tới phía Hạ Dư nghiêng người tránh né——!
Xoẹt!
Lưỡi dao sáng như tuyết chém xuống gương mặt Hạ Dư, ánh sáng lạnh lẽo thấu xương kia lóe lên phản chiếu thẳng vào trong mắt Hạ Dư, Hạ Dư né không kịp, vô thức nhắm chặt hai mắt lại lúc bị đâm tới.

Mà lưỡi dao sắc bén đã tới rất gần, cậu nghe thấy Tạ Thanh Trình gọi lớn tên cậu:
“Hạ Dư!!!”
… Xem ra thiết bị kia vẫn thất bại rồi, chẳng có lấy chút phản ứng nào.
Lúc nghĩ tới đó, cậu chợt thấy trên cổ mình lành lạnh.
Dao của “Tạ Bình” cuối cùng đã cắt lên cổ cậu.
——
“Xoẹt!!!”
Gần như đồng thời, một ngọn lửa tấn công của súng phun lửa chợt phá tan cửa lớn từ bên ngoài, xô vào trong phòng, hơi nóng ầm ầm tràn hẳn vào bên trong!
Vì Hạ Dư còn nhắm chặt mắt, không hề phản ứng lại, mà Tạ Thanh Trình đã liều mạng lao thẳng về phía Hạ Dư chẳng buồn suy nghĩ lúc mảnh thủy tinh lẫn vụn kim loại bị thổi tung lên trong không khí, kéo cậu thoát khỏi lưỡi dao của “Tạ Bình”.
Cũng đúng lúc này, mặt đất rung chuyển ầm ầm, họ không kịp hít thở, nhìn về phía cánh cửa ngập ánh lửa.
Tàn lửa bay múa, trong ánh sáng ngập trời, chỉ trông thấy người cải tạo “Số 1” cao to vạm vỡ hai tay cầm súng, tựa như tháp sắt đứng nơi lối vào phòng điều khiển chính——
Trong chớp mắt Hạ Dư trông thấy gã, ba hồn sáu phách như bị nhét mạnh lại về trong cơ thể, cậu thở hổn hển nuốt cho trôi luồng khí nghẹn nãy giờ trong lồng ngực, lẩm bẩm bảo: “Mẹ nó em đoán đúng rồi…”
Tạ Thanh Trình nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người cậu, thấy cậu không sao, không khỏi khẽ thở phào: “Em đã làm gì thế?”
Hạ Dư nhìn gương mặt như sáp chảy của người cải tạo số 1, lau lau bụi đất trên mặt, xòe tay ra cho Tạ Thanh Trình xem một nút bấm tương tự như bom hẹn giờ: “Là cái này.”
“Đây là…”
“Đây là thiết bị dự phòng cuối cùng, có thể cắt đứt sự khống chế của Zoya với những người này, cơ mà mạo hiểm lắm, thiết bị này em vốn không có cơ hội thử nghiệm, tỉ lệ thành công được mô phỏng cũng rất thấp…”
Cậu thở hổn hển, nói tiếp: “Kết quả là em thành công rồi, mấy thể thí nghiệm bên ngoài này cũng giống như hai người cải tạo thành cha mẹ anh vậy, lúc hoàn toàn tự do bọn họ sẽ có suy nghĩ hành động nhất định.

Mà suy nghĩ của bọn họ, đều bắt nguồn từ con chip mà ra…”
Cậu nói xong, theo ánh mắt của số 1, tầm mắt lướt qua cả căn phòng thí nghiệm, dừng lại trên sắc mặt trắng bệch của Zoya.
“Em vẫn luôn suy đoán, người cải tạo đầu tiên Zoya làm ra rốt cuộc đã dùng suy nghĩ của ai vậy, thậm chí mười hai người ban đầu này… Rốt cuộc là ai.


Zoya không như Đoàn Thôi Trân, cô ta vẫn sẽ đặt tình cảm mình ấp ủ lẫn chủ nghĩa cá nhân vào trong công việc, mười hai người ban đầu này, người đầu tiên nhất kia—— Thậm chí cô ta còn muốn tạo ra một gương mặt, chắc chắn không phải là một người qua đường vớ vẩn nào đấy chỉ bèo nước gặp nhau với cô ta được, nhưng cũng không phải là người mà cô ta yêu thương quá mức, bởi vì chế tạo người đầu tiên rất có thể sẽ thất bại, như em nghĩ, hẳn gã cũng chỉ có thể là một người rất quan trọng với cô ta, nhưng cô ta lại rất ghét gã… Em đánh cược đúng rồi.”
Số 1 hừng hực sát khí, bước từng bước mạnh mẽ về phía Zoya, gã rất cao lớn, Zoya đã dùng cơ thể Âu Mỹ cao hai mét mất tựa như một vận động viên để tạo ra mà, gã nâng tay lên đã có thể kéo cô ta xuống khỏi bục cao như diều hâu bắt lấy gà con.
Mà phía sau hắn, mười một phạm nhân còn lại đã chậm rãi tới gần, sau khi bọn họ thoát khỏi khống chế, đều bị sự tồn tại của Zoya thu hút, như kền kền lao tới phía con mồi, phải mổ xẻ máu thịt của cô ta ra.

Thứ cảm xúc oán hận vốn không nên có trên xác sống này lan tràn, đó là cảm xúc tản ra từ con chip bên trong não bọn họ.
Người cũng có suy nghĩ và tình cảm của người, cho tới giờ vẫn không thể xóa bỏ được.
Hạ Dư nói từng chữ một: “Con chip trong đầu người này, chính là cha ruột của Eva! … Còn lại mười một người kia, e đều là những đứa trẻ bị Zoya giết chết sau thất bại của thí nghiệm Chernobyl!!”
Vừa dứt lời, một luồng súng lửa lại phun thẳng vào Zoya ngay lúc cô ta hét lên chói tai! Gã đàn ông vẫn mang oán hận mãnh liệt, gào thét phun lửa nóng đủ để cắt đứt sắt bình thường về phía Zoya, Zoya gào lên sợ hãi trốn đi, tránh né khắp nơi, miệng bật đầy tiếng gào phẫn nộ lẫn tiếng mắng chửi.
Cô ta mắng bằng từ địa phương của Nga, cho dù là Hạ Dư cũng chẳng nghe hiểu nổi, nhưng có thể đoán ra được vài câu trong ấy, Hạ Dư nghe thấy cô ta mắng gã kia là “Súc sinh”, “Dám làm không dám nhận”, “Thằng nhu nhược”.
Những lời lẽ này tựa như khiến sự phẫn nộ của gã đàn ông kia tăng lên, gã gào lớn giận dữ tăng sức mạnh của súng lửa, Zoya hét to, gương mặt như thú dữ, cô ta khởi động thiết bị, những người cải tạo dang dở phía dưới đất—— Ngoại trừ con gái cô ta, chip của những người khác đều bị đánh thức toàn bộ.

Đám sản phẩm dang dở này vẫn chịu khống chế của cô ta, Zoya phát điên gào thét, ra lệnh bằng tiếng Nga, sai bọn họ tấn công số 1 lẫn mười một tên tội phạm khác ở phía sau.
Nhất thời, đám người này đấu đá lẫn nhau, phòng điều khiển chính đã không chứa nổi bọn họ, bọn họ phá vỡ cửa lớn, có kẻ chạy ra bên ngoài, rồi điên cuồng tấn công ở ngoài kia.
Rống giận, lửa lớn, nổ mạnh, khói thuốc súng.
Tựa như màn nhảy múa điên cuồng dưới ánh đèn sân khấu, kèm theo cả tiếng gào rống khiến người ta sợ hãi, bọn họ đấm đá lẫn nhau, vì chút tình cảm của con người còn sót lại kia, vì chút yêu hận ấy mà bộc phát thành cuộc chiến quyết liệt, mỗi tiếng gào thét đều như xé rách trái tim xuyên qua linh hồn, tựa như đám người chết này hồi hồn từ địa ngục!
Số 1 vẫn ở trong phòng điều khiển chính, trong con chip của gã khắc sâu cảnh Zoya giết chết gã kia, thế nên gã ta rất muốn trả thù, gã đánh nhau với đám thành phẩm chưa hoàn thiện này, không ngừng gào lên hung hãn.
“Chính là lúc này!” Trong tai nghe truyền tới giọng nói của viên chỉ huy chiến đấu bên tổng bộ, tiếng viên chỉ huy chiến đấu tuy run rẩy nhưng rất rõ ràng, cho dù theo dõi trận chiến của họ từ xa thông qua hệ thống Thần Gió ở bộ chỉ huy, cũng biết phải tận dụng thời cơ, “Nhanh lên! Mọi người vào vị trí đi! Chúng ta phải nhân lúc này phá hủy chương trình trung tâm của tia lạnh cấp tốc ngay lập tức! Nếu không sẽ không kịp nữa đâu!!”
Nhóm Tạ Thanh Trình không thể trì hoãn nữa, phải chịu đá bay sắt vụn, tránh đạn bay tới ầm ầm, chạy tới vị trí của mình, tổng bộ gửi mã code phá hủy tới cho bọn họ nhanh hết sức có thể.
“Nhập 28AZ ở hàng số 36 cuối cùng!”
“Nhập——“
Máu tươi bắn khắp nơi, tiếng gào thét rung trời, súng đạn chói tai, không thể bất cẩn, bọn họ cố gắng né tránh cuộc ác chiến lan tới này, cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ.
Trong quá trình nhập code lệnh, cẳng chân Trần Mạn bị súng bắn súng trúng, máu trào ra đầm đìa.
Trước mặt Hạ Dư có một bản kim loại rớt xuống, lướt qua nửa người cậu rơi rầm xuống mặt đất, nếu như tất cả đều rơi trúng người cậu chỉ e cậu đã thành một đống thịt nát, mạo hiểm tột cùng.
Tạ Thanh Trình gắng gượng cơ thể yếu ớt, không ngừng ho ra máu, trong lòng lại đau thương phẫn nộ vô nhường vì sự xuất hiện của Tần Từ Nham và cha mẹ, lòng như lửa đốt…
Nhiệm vụ vẫn còn tiếp tục, chẳng ai có thể lơ là.
Thời gian trôi qua từng giây.
Bỗng nhiên!
Giữa trận chiến hỗn loạn Zoya như nhận ra điều gì, cô ta tập trung ánh mắt điên cuồng nhìn ba người phía dưới đang cố phá hỏng phòng điều khiển chính—— Gương mặt cô ta vặn vẹo——
Hỗn loạn tới mức này đều là lỗi của họ!
Hỗn loạn tới thế này… Hỗn loạn thành cảnh tượng này…
Cô ta phải ngăn cản họ, cho dù cô ta có bị quái vật do chính tay mình tạo nên giết chết, cô ta cũng phải lóc xương ba kẻ này trước!!
Zoya giận dữ gào lên, lao xuống cầu thang mạn, cô ta không thể để họ thực hiện được ý đồ, cô ta phải——
“Mẹ ơi! Cứu con!!”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Zoya ngẩn người trong nháy mắt.
Cô ta đứng giữa cầu thang, chợt quay đầu lại—— Cô ta nghe thấy gì?
Eva cô ta tạo ra vẫn luôn ngốc nghếch, chỉ biết vài câu nói, không có nhiều ý thức của bản thân, lại càng không biết gì là nguy hiểm, gì là đau khổ, hay cái gì gọi là “mẹ”.
Dù sao tới cả chính trong lòng Zoya cũng biết rõ, Eva này chỉ là cái xác sống dùng cơ thể người khác tạo thành một đứa trẻ mà thôi, nó không có não bộ thật sự, chỉ là con chip chế tạo ra mô phỏng theo đại não… Thứ đang đứng ở bên ngoài này, nó thậm chí còn chỉ là hình chiếu của thế giới ảo… Zoya thật sự rất muốn cô bé quay về, vậy nên mới chấp nhận lừa mình dối người như thế.

Trước khi vũ trụ Mandela chân chính được thành lập, đứa trẻ ở đây chỉ là thứ để cô ta trút toàn bộ tình cảm tìm lấy chút an ủi.
Nhưng đứa trẻ này có thể cho cô ta quá ít, bởi vì Eva rời đi khi còn rất nhỏ, không giống như những người khác, cô bé không hề để lại ghi chép chiến đấu, nhật kí, bút kí, hay bất cứ nghiên cứu nào hết cả… Thậm chí Zoya không thể mô phỏng nổi suy nghĩ cá nhân của nó… Trong đầu Eva là con chip có tư duy mà cô ta muốn chế tạo cẩn thận nhất, nhưng cũng là con chip “rỗng” nhất mà cô ta tạo ra.
Những suy nghĩ của Eva cô ta có thể phân tích cũng chỉ là một phần não nhỏ vụn của Eva còn sót lại mà thôi, quá ít ỏi… Thậm chí còn không phải phải phần quan trọng nhất của đại não, gần như cô ta chẳng phân tích được gì cả.
Nhưng đúng lúc này, ngay nơi tựa như biên giới chiến loạn hai mẹ con cô ta từng trải qua, trong khói thuốc súng bay khắp nơi.
Ngay lúc viên đạn gã đàn ông bắn về phía hình chiếu của cô bé, Eva nhỏ lại đột nhiên cứ như một đứa trẻ chân chính, bật thành tiếng kêu thảm thiết thật sự.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi!! Cứu con với…!!”
“Eva!!”
Cả người Zoya chấn động.
Trong chớp mắt ấy, cô ta tựa như quên hết mọi thứ.

Cô ta đã quên mất mình là một nhà khoa học, hẳn phải biết đây không phải Eva thật sự, cô ta đã quên mất đứa trẻ trước mắt không thể nào là con của mình được, trong đầu chỉ có một con chip nho nhỏ mà thôi, cô ta đã quên mất Mandela, quên mất vũ trụ hư ảo lại điên cuồng kia.

Cô ta quên mất thù hận, quên mất dã tâm, cũng quên mất chính bản thân mình.
Thậm chí cô ta còn quên mất, Eva chẳng xảy ra chuyện gì cả, bởi vì Eva thật sự đã bị truy giết trong thí nghiệm bí mật ở Chernobyl rồi, bị chính gã đàn ông bội tình bạc nghĩa, bị tên thủ lĩnh của sở nghiên cứu mất hết nhân tính kia ép vào đường cùng—— Khi đó cô ta ngã vào giữa trời băng đất tuyết, khóc lóc cầu xin gã đàn ông kia đừng giết cô ta, gã đàn ông nói tất cả những kẻ phản bội phòng thí nghiệm đều sẽ phải chết, cho dù cô ta có là tình nhân của gã cũng không ngoại lệ…
Cho dù, cô bé có là con của gã, cũng không ngoại lệ…
Trong mắt gã, nghiên cứu khoa học là tối cao nhất, tất cả đều có thể thành vật hi sinh.
“Cô cũng thế, Zoya.” Gã đàn ông kia hạ vành mũ da lông dày nặng xuống, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta vì chịu đựng quá nhiều điều mà có ý định dẫn con gái chạy trốn, sau đó nâng súng lên.
Họng súng di chuyển, ngắm bắn.
Zoya dường như phát điên đẩy con gái đi trong những giây cuối cùng, cho dù cô bé lúc ấy chỉ vừa mới biết đi, nhưng cô ta vẫn ôm hy vọng viển vông: “Chạy đi! Eva! Chạy đi!!”
Gã đàn ông lạnh như băng, tựa như tuyết đọng cả năm chẳng tan nơi Siberia.
Gã làm việc cho phòng nghiên cứu khoa học của xã hội ngầm, ngoại trừ ích kỉ ra, nhân tính đều là thứ gã không cần tới.
“Chạy đi! Eva!!”
Gã đàn ông cười lạnh, nâng họng súng lên, đoàng một tiếng——
Quạ gáy xám kêu thê lương vút qua chân trời, chim thú nơi cánh rừng bạch dương bị dọa sợ vụt lên…
Zoya mở to đôi mắt, cô ta hóa thành đá khắc, băng chạm, tượng đất… Cô ta không động đậy gì nữa, chỉ nằm trên mặt đất cứng đờ như thế, nước mắt chảy xuống cũng hóa thành bông tuyết, máu chảy trong mạch cũng như thành sương giá…
“Mẹ ơi, cứu…”
Cô bé không kịp nói một câu đầy đủ, chợt ngã vào trong tuyết, cô bé còn quá nhỏ, thậm chí còn không giẫm được thành dấu chân quá sâu, đã ngoan ngoãn ngã xuống như thế, máu nóng tràn ra.

Đỏ chói.

Máu đỏ rực… Nở thành bông hoa tội lỗi giữa trời băng đất tuyết mà cả đời này Zoya cũng chẳng thể nào quên.
——
“Mẹ ơi, cứu con với!!”
Giờ phút này, Zoya quên hết tất cả.

Cô ta lại nhớ tới cảnh tuyết lớn nơi Siberia ấy.
Quay về khu rừng bạch dương liếc mắt chẳng thấy đường, khắp nơi u ám.
Cô ta thấy số 1 nâng súng lên…
Cô ta thấy gã đàn ông kia nâng họng súng lên——
Cô ta hoàn toàn quên mất con gái cô ta đã chết rồi, hơn nữa hiện giờ cũng chỉ là hình chiếu của Eva cải tạo kia mà thôi, viên đạn bắn vào hình chiếu sẽ chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cả, con gái của cô ta sẽ không chết lần thứ hai.
Cô ta không nhớ gì hết…
Trong khói đạn chói mắt, phản ứng bản năng thúc giục cô ta gào lên, tựa như việc xảy ra trong mỗi giấc mơ sau này, cô ta lao vọt tới phía ảo ảnh Eva, nước mắt nóng bỏng của nữ ma đầu máu lạnh tràn ra ngay giây phút ấy, tay cô ta vươn về phía con gái mình: “Eva! Không sao đâu! Mẹ ở đây! Mẹ ở đây——!!”
Cô ta nhào về phía nó, cô ta ôm lấy nó…
Tay lại trống rỗng.
Ảo ảnh lay động, Zoya lập tức xuyên qua… Cô ta chẳng ôm được thứ gì.
Thế giới ảo, cuối cùng cũng chỉ là ảo mà thôi.
Mà đồng thời, nổ “đoàng!!” một tiếng!!
Cô ta cảm thấy ngực truyền tới một cơn đau đớn lại lạnh lẽo thấu xương.

Cô ta kinh ngạc quỳ gối ở nơi ấy, chậm rãi cúi đầu… Viên đạn bắn xuyên qua lồng ngực cô ta, cuối cùng cô ta trông thấy, ngay nơi ngực mình nở ra đóa hoa tội lỗi kia…
Tựa như rất nhiều năm về trước, lặng lẽ nở rộ trên cánh đồng tuyết.
Một giây.
Hai giây.
“Bịch… …”
Zoya ngã xuống.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, trong mắt phản chiếu ảo ảnh của Eva, không biết liệu có phải ảo giác hay không, ảo ảnh Eva nhỏ mà Zoya dồn tất cả trí tuệ lẫn tâm huyết, nhân tính cùng mong đợi đứng nơi ấy, sau một lát, trên gương mặt Eva nhỏ vốn phải vô tình lại chợt để lộ vẻ mặt tựa như bật khóc….