Sổ Bệnh Án

Chương 213: 213: Bọn Họ Sẽ Đến Cứu Anh





Chiếc đồng hồ Trịnh Kính Phong đeo là do con ông tặng, có chức năng hẹn giờ.
Ngoài vùng đất trống, trước thiết bị điều khiển chính, Trịnh Kính Phong ấn nút điều chỉnh đồng hồ của mình mấy cái, đồng hồ phát tiếng kêu “bắt đầu 15 phút đếm ngược” rõ ràng, từng giây trôi qua tích tắc, hòa với tiếng tim đập của ông, thời gian trôi đi từng giây một.
Ông ghìm súng, xuyên qua ống ngắm ban đêm nhìn thấy nơi đường chân trời xa xa chậm rãi xuất hiện một loạt lính robot chiến đấu, hầu kết trượt một lượt, nhẹ giọng nói: “Tới đây đi, lũ ranh con, chơi với ông nội mày chút nào.”
Mà trong phòng điều khiển, Tạ Thanh Trình đang nhìn chằm chằm màn hình của hệ thống Thần Gió, nhìn thấy các con số hiện phía trên đang dần tăng lên, 1%, 1.8%, 2%, 2.3%…
Trong tai nghe thi thoảng truyền tới giọng của kỹ thuật viên phía tổng bộ, chỉ huy anh nhập vài mã code vào trong hệ thống Thần Gió, phối hợp với tính toán của tổng bộ.
Mà số phần trăm hiển thị cứ như ốc sên, chậm rãi tăng lên.
Mặc dù có hơi không đúng lúc, nhưng Tạ Thanh Trình bấy giờ chẳng hiểu sao lại nhớ tới tiết tin học khi xưa.
Anh là người cuối những năm tám mươi, năm sáu tiểu học* nhà trường mới mở lớp dạy tin học, lúc ấy máy tính vẫn không phải thứ mà nhà dân bình thường đều có được, máy tính trong trường đương nhiên cũng rất hiếm, hai người ngồi chung bàn mới được dùng một máy, vào phòng máy còn phải đeo nilon bọc giày chống bụi.
(Tiểu học Trung Quốc học 6 năm, từ lớp 1 đến lớp 6, khác với Việt Nam chỉ học 5 năm)
Khi đó bọn họ thịnh hành việc mua đĩa mềm, mỗi đĩa chỉ có dung lượng từ 10Mb đến 30Mb, các học sinh rất thích một vài bài hát, hoặc là vài tấm ảnh phim truyền hình nổi tiếng lúc bấy giờ vào đĩa mềm trong thời gian hoạt động tự do của tiết tin học.

Nhưng thời gian hoạt động tự do thường rất ngắn, chỉ sau khi giáo viên giảng bài xong, các học sinh cũng làm xong bài tập tin học rồi thì mới dư ra được năm sáu phút.
Thời gian ngắn như thế, hai người ngồi chung bàn đều muốn ảnh hoặc download mấy ca khúc, với tốc độ mạng như cụ già đang lết lúc ấy, download một bài hát cũng phải mất cả buổi, thường mấy bài hát mới download được một nửa, phần trăm chẳng được bao nhiêu, giáo viên đã bảo quản lý ngắt internet, bài hát kết thúc với việc tải thất bại.
Tạ Thanh Trình hơn hai mươi năm không cảm nhận được tâm trạng nôn nóng như thế, giờ phút này anh lại cứ như năm đó, nhìn chằm chằm thanh tiến độ, hi vọng nó nhanh lên chút, nhanh thêm một chút nữa…
15%.
25%…
Bên ngoài bỗng dưng vang tiếng súng đoàng đoàng.
Tạ Thanh Trình biết, đám lính robot đã tiến vào trong tầm bắn của Trịnh Kính Phong, trận chiến bên ngoài đã bắt đầu rồi.
Trịnh Kính Phong ở ngoài cửa, cho dù không có hệ thống Thần Gió, nhưng ông vẫn nhận ra đám lính robot tiên phong này là đám “lính” bình thường nhất trên đảo, sức hành động sức phòng thủ và chỉ số thông minh cũng không phải cao cho lắm.
Điều này khiến Trịnh Kính Phong thoáng nhẹ lòng, nếu có năm mươi cỗ máy “giết người tàn khốc” đến, e là ông có trăm mạng cũng không gượng nổi mười lăm phút, nhưng nếu là “lính”, ông lại tự tin hơn, ghìm súng, hét lớn một tiếng, ấn cò súng bắn vào đám lính sắt thép đang lao tới này, bắt đầu bắn phá cự li dài đoàng đoàng.
“Thời gian đếm ngược còn lại mười phút!”
Trịnh Kính Phong bắn hết một hộp đạn, dùng tốc độ đổi hộp đạn mà cảnh sát hình sự bình thường không làm nổi, lại không ngừng xả súng vào đám người sắt liên tục ùa tới gần mình kia, từng phát đạn chuẩn xác bắn trúng vào đầu bọn chúng, chẳng qua là có viên bắn trúng vào chỗ nối yếu ớt, làm tổn hại phần máy chính bên trong, có viên bắn trúng hợp kim, đạn bắn ra, không xuyên qua nổi.
Trong tầm bắn đường dài của Trịnh Kính Phong, có hơn mười robot lục tục ngã xuống, vẫn còn hơn ba mươi cỗ máy đang lao tới gần ông.
Lòng Trịnh Kính Phong thầm tính toán khoảng cách, và cả số lượng “lính” còn dư lại.
Phá hủy toàn bộ là không thể, nhưng nếu cận chiến với chúng, người có hại chắc chắn sẽ là mình, nên làm gì bây giờ?
Trên trán hình như có bọ bò qua, Trịnh Kính Phong nâng tay sờ, là mồ hôi…
400m, 300m…
Ông đã nhìn rõ được mặt mũi của robot, không thể kéo dài nữa.
Trịnh Kính Phong nuốt nước bọt, trong tình cảnh nguy cấp này, trong đầu ông chợt lóe sáng! Nhớ tới phân tích chiến đấu của đám lính robot trên đảo viết ở tổng bộ lúc trước đó.

Khi ấy ông thuận tay lấy một ly trà sữa uống, tận mắt nhìn kỹ thuật viên nhập phân tích chiến đấu vào hệ thống Thần Gió——
“Tấn công vào người sẽ có tỷ lệ tự phát nổ nhất định, đề nghị tấn công vào đầu.”
Trong bom đạn, Trịnh Kính Phong đã biết nên làm thế nào.
Thần Gió vẫn đề nghị đội quân bọn họ phái đi tấn công vào đầu robot, đó là vì tấn công vào cơ thể có thể sẽ gây nổ lớn, mà phạm vi nổ cũng không phải nhỏ lắm, dễ làm tổn thất an toàn của bản thân quân lính.
Nhưng hiện giờ…
Ông đành đánh được một phen!
Trịnh Kính Phong lập tức nhấc súng máy lên, nhưng lúc này ông không còn ngắm bắn chuẩn xác vào đầu của đám lính robot này nữa, ngược lại bắn thẳng vào ngực và bụng của bọn chúng! Viên đạn bắn lên hợp kim vang thành tiếng keng keng keng chói tai, có thép ngậm* eo của một robot bị bắn trúng, viên đạn lọt vào trong bộ máy của nó, tròng mắt xanh lục của nó lóe ánh xanh, sau đó lục khục ngã xuống đất bất động.

(*Thép ngậm: thỏi thép hay mảnh thép đặt giữa hai cực điện từ trong một số loại máy điện để đổi dòng điện khi có điện)
Trịnh Kính Phong mắng thầm một tiếng, đấy là dud* đó!
(*Đạn dud là một viên đạn hoặc chất nổ không bắn hoặc phát nổ, tương ứng, đúng thời gian hoặc theo lệnh.)
Ông lại bắt đầu ngắm bắn điên cuồng hơn vào eo hông của robot thứ hai.
Thứ hai thứ ba cũng đều bị hỏng khớp nối mà ngã quỵ trên đất, thành một đống sắt vụn không điều khiển được, nhưng mà tổn thất chiến lực bé nhỏ này cũng không đáng kể, hơn ba mươi cỗ máy robot kia vẫn hùng hổ tới gần Trịnh Kính Phong như cũ, lúc này đã tới khoảng cách không cần kính ngắm vẫn có thể bắn luôn rồi.
Thời gian dư lại cho Trịnh Kính Phong cũng không còn nhiều nữa…
“Thời gian đếm ngược, còn tám phút!” Âm thanh máy móc của đồng hồ vang lớn.
Trịnh Kính Phong gào lên: “Ông đây không đen thế đâu nhá! Tết âm chơi bài thua sạch, giờ ngay cả rút thăm cũng không được quẻ thượng à?”
Ông cũng chẳng quan tâm nữa, chọn một con nhìn ngứa mắt nhất trong đám robot chiến đấu đang ùa tới gần chỉ trong chớp mắt, tập trung hỏa lực bắn một phát súng hạng nặng vào ngay rốn nó, khói thuốc súng gay mũi ngập tràn quanh Trịnh Kính Phong, dưới chân là vỏ đạn trống rỗng không ngừng rơi xuống.
“Đoàng!” Viên đạn cuối cùng rốt cuộc xuyên qua rốn con robot xui xẻo kia, nổ tung trong ngực nó.
Con robot xui xẻo xoay xoay tại chỗ, ánh mắt xanh chợt lóe, nửa giây trôi qua, gục xuống ngã vào đất, thành đống sắt vụn.
“Đù má! Xui tới thế thật à?”
Trịnh Kính Phong suýt thì vứt cả súng.
Nhưng mà, đúng lúc này, robot ngã xuống kia chợt bốc khói, ánh mắt điện tử từ xanh mờ thành lóe đỏ, ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Kính Phong lập tức phản ứng lại—— Trúng rồi!! Nó sẽ nổ!! Sau khi ông vội quay trở về phòng điều khiển tia lạnh cấp tốc, mới vừa khom lưng hạ người xuống, chợt nghe một tiếng nổ vang dội!
Viên đạn trong rốn người máy quả nhiên phát nổ, một luồng khói xé không khí bốc lên, theo tiếng nổ lớn, hơn ba mươi người máy xung quanh nó đều choáng váng, ngã ngổn ngang trên mặt đất, có con lộ dây cáp, có con thiếu tay gãy chân, có con như cua bị lật ngược ngã vào hố sâu do vụ nổ tạo thành không leo lên nổi, bước chân máy móc bất lực đạp lên gờ đất.
“Thời gian đếm ngược còn sáu phút!”
Tiếng vang của đồng hồ quanh quẩn trên chiến trường ngập tràn khói súng, Trịnh Kính Phong sau quãng thời gian hồi sức ngắn ngủi, đi ra từ sau boong ke*, nhìn đám người máy mất sức chiến đấu, không nhịn được bật cười ha hả.
(*Boong ke: trong quân sự, boongke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.

Boong ke thường được xây nửa nổi nửa chìm hoặc hoàn toàn chìm dưới mặt đất, bằng các vật liệu bền vững như thép, bê tông, bê tông cốt thép, gạch, đá…được thiết kế để bảo vệ những người bên trong không bị thương vong do bom hoặc các dạng tấn công khác.)
Mẹ nó, ngay cả việc quay về khoe với cháu như thế nào ông cũng nghĩ xong hết luôn rồi.
Thật ra cũng không thể gọi là khoe khoang, dù sao ông nội của nó tài giỏi thật, có thể——
Ông còn chưa kịp nghĩ xong, nụ cười đã cứng đờ lại.
Bởi vì ông bỗng dưng trông thấy trên đường chân trời dày đặc sương mù kia, có một đám gì đó nhìn không rõ hình dáng đang rầm rập đi tới gần, chúng như sóng ngầm cuồn cuộn lao về phía ông, tốc độ vượt xa hơn năm mươi tên lính robot vừa rồi.
Vài con phát ra tiếng vang kì quái đáng sợ, cứ như tiếng gầm gừ bật khỏi cổ họng dã thú lúc xuất trận.
Sau đó có một vệt ánh sáng chợt xé tan làn khói đặc của vụ nổ còn chưa tan, giống như sao băng vụt qua, lại như mũi tên sắc bén, phóng thẳng tới trước mặt Trịnh Kính Phong!
Trịnh Kính Phong không đỡ ngay được, giơ súng cản lại, mới vừa bóp cò súng chợt nghe tiếng nổ lớn, đồng thời cũng có tiếng rên rỉ của dã thú vang lên.

Ngay sau đó thứ nọ đã ngã ầm xuống khoảng đất ngay trước mặt ông, làm văng một đống bụi đất.
Là chó robot trên đảo!
Số lượng đàn chó khổng lồ, đi theo sau nhóm lính đầu tiên như làn sóng tập kích, thật sự như đàn linh cẩu ở nơi đồng nội, trong phút chốc, lấy Trịnh Kính Phong làm trung tâm, một vòng xung quanh lại trùng trùng mấy trăm con robot ác thú! Đám ác thú này cũng như lính robot, cặp mắt điện tử đều lóe ánh xanh mờ, từng điểm sáng xanh thẳm vây xung quanh đội trưởng Trịnh, hòa với bóng đêm tụ thành dải ngân hà huỳnh quang đẹp đẽ lại khủng bố.
Trịnh Kính Phong lập tức nuốt nước bọt, số lượng này quá nhiều…
Hơn nữa chúng không như đám lính robot khi nãy, đầu chúng rất nhỏ, tốc độ cực nhanh, không dễ ngắm bắn, đây là phiền phức lớn.
“Gừ gừ——“
Gừ gừ gừ gừ——“
Một con chó gầm gừ, cả đàn đều kêu lên, chúng là đám quái vật được thiết kế hoàn toàn dựa theo tập tính của vật sống.


Trước khi tấn công một thoáng đã liên tục tru lên, gần như hoàn toàn lấn át cả tiếng thông báo mỏng manh từ đồng hồ của Trịnh Kính Phong.
“Thời gian đếm ngược còn năm phút!”
Năm phút!
Ông, liệu có trụ nổi không?
Mồ hôi chảy dài xuống theo gương mặt.
Tim Trịnh Kính Phong đập thành tiếng trống trận duy nhất vang lên vì ông trên chiến trường này, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Năm phút đồng hồ, ông gắng cũng phải gắng, không trụ nổi cũng phải cố trụ, ông không còn đường lui, ông và Tạ Thanh Trình lên hòn đảo này chính là để thu thập chỉ số của vũ khí tia lạnh cấp tốc mới nhất, phải mau chóng giúp đội thứ hai đột phá được phòng tuyến, đổ bộ lên hòn đảo của tội ác này, sau ba năm nghỉ ngơi dưỡng sức đánh một trận sống còn.
Ông nhìn như chỉ đang lẻ loi đối mặt với đám chó robot, nhưng ông biết, phía sau ông còn có cả Tạ Thanh Trình đang chiến đấu trong phòng điều khiển, nơi Hỗ Châu xa ngàn cây số, còn có rất nhiều chiến hữu cũng đang chiến đấu như thế, cho dù là trong trung tâm tòa thành của đảo Mandela, cũng có cả các đồng đội bị đóng băng, đang chờ ánh rạng đông của chiến dịch lần này.
Ông lui cũng chẳng thể lui.
“Gâu grừưưư——“
Một tiếng kêu dài, như hiệu lệnh của chó đầu đàn ra hiệu tổng tiến công, cùng lúc ấy, Trịnh Kính Phong lau bụi đất trên mặt, ông lẻ loi một mình, đứng dậy, thay băng đạn mới răng rắc.
Chó máy nhất thời nhào tới phía ông như thủy triều, Trịnh Kính Phong gào lớn, nâng súng lên, bắn một phát chói mắt về phía con nhanh nhất lao vụt ra khỏi đàn kia!!
Bom sáng!!
Lại là bom sáng!
Bom sáng ghim giữa đàn chó, sau ba giây cháy chói mắt, nổ ầm ầm!!
Lúc này không có robot với chỉ số thông minh cao như cỗ máy “giết người”, bom sáng phát huy uy lực tuyệt đối, viên đạn nhỏ sau khi rơi xuống đất đã bùng lên luồng khí cuồn cuộn lan rộng, lập tức văng sạch cả một đàn chó, chớp mắt vụn sắt thép và đất đá bay tứ tung, chó săn gào thảm thiết lẫn tiếng robot rên rỉ ngập trời, đám chó robot còn lại thấy thế, đều đứng yên tại chỗ bất động, nhất thời không dám lại gần vào ngay lúc này.
Công kích của bom sáng thành công kéo dài sự tiến công của bọn nó!
Nhưng loại đạn này Trịnh Kính Phong không mang theo nhiều, đánh cỗ máy giết người dùng một viên, khi nãy dùng một viên, trong băng đạn của ông chỉ còn lại tổng cộng ba viên.
Ba viên dùng hết rồi, ông sẽ không còn loại vũ khí gây sát thương diện rộng có thể dọa sợ đám chó robot được nữa.
“Thời gian đếm ngược còn bốn phút!”
Còn bốn phút nữa!
Bốn phút, ba viên đạn, ông phải tiếp tục kiên trì…
Trịnh Kính Phong giơ súng, nhìn quanh đám chó robot đang chần chừ không dám tiến lên trước.

Hiển nhiên, chúng đang tự điều chỉnh cách chiến đấu của mình, không dám tùy tiện lao lên.
Chúng đang quan sát vũ khí của Trịnh Kính Phong…
Một khẩu súng này, bên trong rốt cuộc có còn thứ vũ khí gây sát thương mạnh như thế nữa hay không?
Hơn mười giây sau, đám chó robot tựa như đã tạo thành sự thống nhất sóng điện, chúng quyết định đánh cược một phen, sau khi tru lên một lượt chỉ có mỗi chúng nó hiểu được, đội quân chó robot lại nhào tới đánh giết Trịnh Kính Phong——! Trịnh Kính Phong dùng kinh nghiệm tác chiến nhiều năm qua, biết lúc này tuyệt đối không thể ậm ừ, càng không thể do dự, chỉ cần chần chừ một chút thôi, kẻ địch có thể đoán ra được loại đạn này của ông thật ra cũng không nhiều, sẽ tiến hành lượt tấn công ồ ạt tiếp theo, nhanh chóng làm hao hết toàn bộ vũ khí của ông.
Vì thế Trịnh Kính Phong lập tức nổ súng, rõ ràng chỉ còn mỗi ba viên đạn, lại hào phóng bắn như còn dư ba trăm viên.
Đoàng đoàng!!
Hai viên một lượt!
Đàn chó một trái một phải nổ ầm lên!!
Chỉ một thoáng lại vang tiếng kêu thảm thiết và tiếng sắt thép vỡ vụn, đàn chó robot quả nhiên hoảng sợ, chúng lại dừng bước tấn công.

Lúc này, chúng không dám nhanh chóng tiến hành đợt công kích thứ ba như trước nữa.

Hai viên đạn một phát của Trịnh Kính Phong khiến chúng phán đoán sai, chúng hiểu lầm Trịnh Kính Phong vẫn còn rất nhiều loại đạn này, cả đàn chó không dám tùy tiện, ngửa mặt lên trời tru dài gầm gừ, nghe mà sởn cả gai ốc, nhưng không tấn công lượt kế tiếp ngay.
Chúng đang đợi.
Đám chó robot được mô phỏng hành vi của sinh vật rất chính xác, Trịnh Kính Phong trước kia sống ở nông thôn, ông lập tức hiểu ra hành vi này của chúng là đang xin giúp đỡ, chờ đợi nhiều đồng loại gấp rút tới tiếp viện hơn.
Cho dù địch càng nhiều thì càng đáng sợ, nhưng Trịnh Kính Phong hiện giờ đang cần thời gian, chờ đợi với ông mà nói tuy nguy hiểm tăng cao, nhưng cũng không phải chuyện xấu.

Mà ông phải đánh cược một phen, xem rốt cuộc là tiếp viện của đám chó robot này nhanh hơn, hay là Tạ Thanh Trình ghi chép lại số liệu trong khoang điều khiển nhanh hơn.
Ông không thay đổi sắc mặt liếc nhìn đồng hồ.
Còn ba phút nữa…
Thời gian trôi qua chưa bao giờ khó khăn đến thế, giây phút dài như cả năm trời, Trịnh Kính Phong đã từng trải qua tình huống khó khăn như thế hai lần trong đời, một lần là bây giờ, còn một lần kia…
Trước mắt ông tựa như hiện lên gương mặt hết sức trẻ tuổi của Tạ Bình và Chu Mộc Anh.
Còn một lần kia, chính là lúc bọn họ vừa mới tốt nghiệp, ba bọn họ đến Myanmar nằm vùng, trốn vào khe hở trong kho hàng tới cựa cũng chẳng cựa nổi suốt bốn ngày.
Nhớ tới hai chiến hữu đã qua đời, trong lòng Trịnh Kính Phong lại như bùng hơi ấm, lại như bùng nhiệt huyết.
Ánh mắt ông trầm xuống, lòng cũng nặng hơn, ấm áp và nhiệt huyết này chống đỡ ông đứng nơi đây, ông như cảm thấy bọn họ cũng đã quay về, đang đứng bên trái phải ông.
Hai phút bốn mươi giây…
Hai phút rưỡi…
Hai phút người lăm giây…
“Thời gian đếm ngược còn hai phút!”
Tiếng đồng hồ vang lên thông báo đếm ngược.
Trịnh Kính Phong với cơ thể máu thịt, một người làm quan cả họ được nhờ đang đối đầu với đàn thú robot mấy trăm con.

Dã thú bình thường có thể ngửi được sự hoảng sợ của con người, đám dã thú này cũng có thể, nhưng chúng lại chẳng mảy may ngửi thấy mùi hương của sợ hãi trên người ông.
Bởi vì ông đến để báo thù.
Ông đến để tìm chính nghĩa bị che lấp suốt hai mươi năm.
Trên người ông có hi vọng của người đã khuất, có sự chờ đợi của người đang sống.
Chỉ không có sự sợ hãi chẳng chốn dung thân.
Đàn chó vẫn không dám tiến tới gần.
Thời gian đếm ngược, một phút!!
Trịnh Kính Phong biết ánh rạng đông đã sắp đến, ông nín thở, chờ Tạ Thanh Trình ra khỏi buồng điều khiển.

Bọn họ sẽ có thể rời đi ngay lập tức, sau khi thu thập số liệu, upload rồi sẽ không cần đứng đây nữa, bọn họ có thể trốn thoát, có thể khởi động động cơ, chỉ cần gắng gượng một phút, năm mươi giây…
Ba mươi giây…
“Gâu grừưư——!!”
Bỗng một tiếng tru lên đáng sợ xé gió vọt tới, đồng tử Trịnh Kính Phong chợt co rụt lại!
Là đàn chó tiếp viện!
Mắt thường ông cũng có thể thấy nơi chân trời gần đó nổi khói vụn cuồn cuộn, là bụi bặm do lượng lớn dã thú lao tới dấy lên.
Hai mươi giây…
Tay Trịnh Kính Phong đặt trên cò súng, quay đầu lại, cơ mặt căng cứng hết cỡ, nhìn cửa phòng điều khiển.
Mười giây——
Đàn chó đang ép sát càng gần hơn, ác thú xung quanh cũng bắt đầu rục rịch, trong súng của ông chỉ còn lại viên bom sáng cuối cùng, ông đã tính xong hết trong lúc nguy cấp này rồi, chỉ cần Tạ Thanh Trình vừa bước ra, ông sẽ lập tức bắn ngay một viên đạn cuối cùng này, vụ nổ mạnh sẽ tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn, chỉ cần thoát khỏi vòng vây, bọn họ vẫn có cách có thể dứt đuôi được đám dã thú robot này.
Năm giây——!!
Bốn, ba, hai——
“Tạ Thanh Trình!!”
Đàn thú lao tới!!

Trịnh Kính Phong gào khản giọng với phòng điều khiển: “Chạy mau!!”
Một!!!!
Đã không còn lựa chọn nào khác, đàn chó hoàn thành việc tập kết tiếp viện, ùa thẳng lên! Viên đạn của Trịnh Kính Phong phóng ra khỏi ổ đạn, nổ lớn ngay giữa đàn chó điên cuồng.
Đoàng!!
Trong phút chốc cát đá tung bay mảnh sắt tứ tung, khói đặc bay lên cuồn cuộn, Trịnh Kính Phong cố hết sức nhìn cánh cửa phòng điều khiển trong khói thuốc súng, mà cái liếc mắt này khiến máu ông lạnh ngắt.
Tạ Thanh Trình… Không hề bước ra.
Mười lăm phút đã qua rồi.
Nhưng mà——
“Không được! Có số liệu sai!!”
Trong phòng điều khiển, tai nghe của Tạ Thanh Trình truyền tới giọng nói suy sụp của kỹ thuật viên tổng bộ: “Còn phải gắng gượng ba phút nữa!!”
Tạ Thanh Trình hoàn toàn nghe rõ động tĩnh bên ngoài, ba phút?
Trịnh Kính Phong đã hao hết đạn có tác dụng nhất để đối phó với đám chó robot rồi, ông ấy sao còn có thể trụ nổi trong ba phút nữa?!!
“Mấy người không thể nhanh lên chút à!!”
“Ba phút thôi!! Trong ba phút chắc chắn có thể——“
Tạ Thanh Trình: “Tôi đệt mẹ cậu!”
“Anh đừng di chuyển! Anh không thể ra ngoài, anh phải phối hợp thì chúng tôi mới hoàn thành được trong vòng ba phút…”
Số liệu vẫn đang lướt vùn vụt không ngừng.
Mà ngoài phòng điều khiển, đã là cảnh tượng hỗn chiến từ lâu, vô số chó săn vỡ nát, nhưng lại càng nhiều chó săn xé khói đặc nhào tới Trịnh Kính Phong hơn nữa.
Tới tận nước này rồi, Trịnh Kính Phong chỉ có thể vật lộn cận chiến, ông bất khuất không chịu thua, vứt khẩu súng đã bắn hết đạn, đổi thành một cặp súng, bắn giết khắp bốn phương tám hướng, chỉ mấy chục giây đã khiến họng súng nóng bỏng.
Chó gặp người hung, nhất thời lại chần chừ, nhưng dù sao chúng cũng chỉ là robot, sau khi do dự vẫn tru lên ùa tới.

Mà Trịnh Kính Phong hai tay khó địch bốn chân, ông gặp địch vây hai phía, không có bất cứ ai có thể viện trợ phối hợp với ông, rất nhanh, ông đã bị thương, mùi máu tanh ngập tràn không khí, càng kích thích đám robot điên cuồng này.
Trịnh Kính Phong giết đỏ cả mắt, gào khản giọng, đánh nhau dữ dội lẫn đấu súng không ngừng, tiếng súng đoàn đoàng đoàng lẫn tiếng ông gào lên hợp thành giai điệu bi tráng nhất.
“Con mẹ nó chứ——“
Một con chó dữ ngã xuống trước mặt ông, ông lảo đảo, cả người đầy máu, ngay cả hốc mắt cũng thấm đẫm máu tươi.
Năm mươi giây…
Một phút…
Đùi bị chó robot xé rách một miếng, ông không đứng vững, lại vẫn cắn răng chống đỡ, hung hăng đập vỡ đầu con chó kia!
Ông thở hồng hộc, mà ngay lúc này, một con chó lớn dũng mãnh nhanh nhẹ bỗng dưng nhào tới sau gáy ông, Trịnh Kính Phong không thể trốn nổi, xoay người dùng súng định miễn cưỡng chống cự.

Nhưng ông biết lần này khó qua, ông khó mà cản sự tấn công của nó sau lưng ông được, chỉ sợ là… Lần này…
Ông sẽ…
“Đoàng đoàng đoàng!!!”
Mảnh đạn văng khắp nơi! Ánh lửa bắn tóe!!
Ngay chớp mắt chó robot nhào tới cắn giết ông, trước mắt Trịnh Kính Phong chợt lướt qua bóng dáng hai người.
Lão Trịnh lúc này đã đánh tới mức sức lực kiệt quệ, đầu óc cũng mơ màng, thị lực hỗn loạn, ông mở to hai mắt nhìn ngay trong một thoáng này—— Là ảo giác của ông ư?
Đứng trước giây phút sống chết này đây, trong ánh lửa cháy chói lòa, ông trông thấy hai người…
Vậy mà ông lại thấy…
“Tạ Bình? Mộc Anh!!”
Phản chiếu vào đôi mắt ông, vậy mà lại là họ…
Là ảo giác của ông ư?!
Là ảo giác trước khi chết của ông hay sao?!!.