Sổ Bệnh Án

Chương 161: Chương 161





Buông tay một người rất khó.
Từ sau ngày hôm ấy, Hạ Dư vẫn luôn âm thầm theo đuổi Tạ Thanh Trình, muốn bắt chuyện lại với anh.
Nhưng Tạ Thanh Trình đã hạ quyết tâm, không vướng mắc gì thêm với cậu nữa.
Rời khỏi một người, tựa như chữa một căn bệnh, nếu như lòng dao động, dùng thuốc không đều, bỏ dở giữa chừng, đợi tới lúc bệnh cũ tái phát, sẽ chỉ bệnh càng nặng hơn lúc trước mà thôi.
Hạ Dư tới học ké tiết của anh, anh để cậu học, chỉ là mãi chẳng nhìn tới cậu.
Hạ Dư gửi tin nhắn cho anh, anh nhìn thấy, chỉ là mãi chẳng trả lời.
Hạ Dư tan học, muốn tới kí túc xá của anh gặp anh, Tạ Thanh Trình đóng cửa lại, không cho cậu đến gần nữa.
Giá trị trên vòng tay giám sát, thật ra Tạ Thanh Trình vẫn luôn để ý qua phần mềm, tuy anh không tiếp xúc với Hạ Dư, lại cũng chẳng hi vọng Hạ Dư phát bệnh vì thế, vậy nên anh chỉ không để ý tới Hạ Dư, chứ không ép Hạ Dư không thể tới tìm anh nữa.

Dù sao Hạ Dư vẫn có một vài nơi để đặt cảm xúc vào, bởi thế vòng tay chưa hoàn toàn biến đỏ, vẫn là ánh cam.
Tạ Thanh Trình nghĩ, dần dần trôi qua, đến một ngày nào đó, màu cam này sẽ biến về màu xanh thôi.
Hạ Dư không thể chờ đợi anh cả đời được.
Anh bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Trong phòng có vài món đồ không thuộc về anh, vẫn phải nhanh chóng dọn dẹp cho thỏa đáng.

Không dọn thì không biết, lúc thật sự dọn dẹp rồi, mới phát hiện Hạ Dư đã để lại nhiều đồ tới thế.
Trên bàn có vài quyển sách của Hạ Dư, thậm chí còn có cả vở bài tập của cậu.

Mở ra xem, Hạ Dư làm bài tập quả thật rất nghiêm túc, chữ viết ngay ngắn thanh tú, gần như chữ nào chữ nấy cũng ưu tú.
Trong bếp còn có một cặp ly Zootopia hình cáo Nick và thỏ Judy ngốc nghếch, có một lần Hạ Dư rất muốn tới Disney chơi, mời Tạ Thanh Trình cùng đi, nhưng Tạ Thanh Trình cảm thấy công viên giải trí chẳng có gì thú vị, lãng phí thời gian còn lãng phí tiền bạc, vì thế Hạ Dư chỉ đành đi một mình, sau khi chơi xong còn đem một cặp ly như thế quay về, khăng khăng phải đặt trong ký túc xá của Tạ Thanh Trình.
Xưa nay Hạ Dư không có tâm trạng đâu mà trang trí phòng ngủ trong biệt thự của mình, lại muốn dọn một đống đồ tới nơi Tạ Thanh Trình ở.
Đáng ghét nhất chính là chiếc máy chơi game ở trong góc kia, khi ấy chuyển phát nhanh giao hàng tới tận nhà, Tạ Thanh Trình còn tưởng giao nhầm địa chỉ, chỗ anh là ký túc xá nhân viên trường, nào cần tới một chiếc TV lớn đến thế.
Kết quả nhân viên giao hàng giải thích, đó là máy chơi game.
Tạ Thanh Trình vừa trông thấy họ tên người đặt hàng, đã đen mặt gọi điện cho Hạ Dư, hỏi cậu rốt cuộc muốn làm gì.

Hạ Dư nói đó là mẫu mới nhất, hai người có thể chơi chung máy, đánh xả stress tốt lắm.
Nhưng sau khi mua về rồi vẫn đóng bụi đó mãi, Tạ Thanh Trình chưa từng ngồi trong phòng khách chơi game này nọ với Hạ Dư bao giờ cả.
Tạ Thanh Trình dọn hết mấy thứ này đi.
Anh giúp bác thu gom phế liệu chuyển mấy thứ này lên xe, lúc về đến phòng, chợt cảm thấy căn phòng trở nên trống vắng hơn nhiều lắm, thậm chí có thể gọi là quạnh quẽ.
Đã sạch sẽ cả rồi.
Tạ Thanh Trình đứng trong phòng khách một hồi, bước vào phòng ngủ, chợt phát hiện ra trong phòng ngủ còn có một con cá lọt lưới—— Đó là blind box Pokemon, có một hôm Hạ Dư tiện tay nhặt trong hiệu sách, mở ra xem, phát hiện bên trong đặt một con rồng lửa nhỏ, cậu bèn để lại con rồng lửa nhỏ ấy trên đầu giường Tạ Thanh Trình luôn.
"Anh sợ lạnh đúng không? Nó có thể sưởi ấm cho anh đó."
Khi ấy Tạ Thanh Trình nâng mắt lên khỏi sách: "Nó là giả."
Hạ Dư mỉm cười, đi tới sau ghế dựa của anh, ôm lấy vai anh từ sau lưng: "Em đây là thật nè, em sưởi ấm cho anh nhé, phục vụ làm ấm giường, miễn phí cả năm."
Tạ Thanh Trình thả rồng lửa nhỏ vào túi đựng rác, ngọn lửa trang trí trên đuôi rồng nhỏ bị đụng rơi, nó nằm trong túi, tuy rằng vẫn mỉm cười như trước, lại như rất đau lòng.
"..."
Cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn nhặt nó lại, đặt lên đầu giường, sau đó lấy keo dán cẩn thận đính ngọn lửa trên chiếc đuôi kia lại một lần nữa.
Tháng sáu, tới mùa mưa.
Hỗ Châu trở nên vừa nóng vừa âm u, sau buổi chiều thời tiết thường có sấm chớp bão bùng.
Hạ Dư vẫn thường xuyên đến phía dưới ký túc xá Tạ Thanh Trình nhìn anh, vì sợ làm phiền tới đối phương, cậu chỉ đứng ở con đường đối diện xa xa—— Từ bên kia có thể trông thấy phòng sách của Tạ Thanh Trình, mà Tạ Thanh Trình soạn bài hay chỉnh sửa lại tài liệu, đều làm ở phòng sách cả.
Lớp tự học tối biên đạo Hỗ Đại kết thúc lúc tám rưỡi, Hạ Dư thường tới trường Tạ Thanh Trình vào khoảng chín giờ, cậu vẫn nhìn anh ở cạnh anh như vậy mãi, tới lúc mười một giờ, cậu sẽ gửi cho Tạ Thanh Trình một tin nhắn.
"Anh ơi, muộn lắm rồi, đừng làm việc nữa, đi ngủ sớm chút đi."
"Ngủ ngon."
Còn đúng giờ hơn cả báo thức.
Ngày ấy mưa rất lớn, khuôn viên trường rộng đến vậy gần như chẳng có ai qua lại, Tạ Thanh Trình cho rằng cậu sẽ không tới, muốn mở cửa sổ ra hút một điếu thuốc, nhưng lúc đi tới bên cửa sổ, còn chưa vươn tay kéo cửa kính lên, anh đã nhìn thấy Hạ Dư cầm ô, đứng trong con mưa.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Tạ Thanh Trình đeo kính, nhìn mọi thứ đều rất rõ ràng, vì mưa quá lớn, Hạ Dư đứng trong mưa, ô cũng chẳng có tác dụng cho lắm, cậu vẫn bị xối ướt, cả người ướt đẫm đứng nơi ấy, vì xác định Tạ Thanh Trình có thể yên ổn tắt đèn đi ngủ, không thức đêm thêm nữa.
Giây phút ấy, Tạ Thanh Trình chợt cảm thấy trước giờ Hạ Dư chẳng hề nói sai, anh cũng không biết rằng bản thân có thể làm tới mức nhẫn tâm như thế.
Nhưng anh cũng không thể không nhẫn tâm như vậy được.
Cơ thể anh ngày càng suy yếu, có một hôm tỉnh dậy, Tạ Thanh Trình ho khan từng cơn, sau khi bỏ khăn tay trắng tuyết che miệng ra còn phát hiện có máu.

Anh lại đến Mỹ Dục kiểm tra sức khỏe cẩn thận lần nữa, kết luận đưa ra chẳng cho anh chút suy nghĩ lạc quan nào.
Tạ Thanh Trình quay về nhà, xem lại bút kí của Tần Từ Nham lần nữa, cân nhắc tính toán bản thân phải tốn bao lâu, mới có thể xem xong hết toàn bộ những phần còn lại ấy, đồng thời làm thêm thí nghiệm, bổ sung lại toàn bộ những tư liệu đã bị tiêu hủy trước đó—— Anh cảm thấy vẫn còn thời gian, chỉ là dư lại không nhiều.
Anh phải nắm bắt, mặt khác còn phải tiếp tục nghiên cứu thuốc chữa cho con gái của lão Tần nữa.
Nhưng mà——
"Ngài Tạ."
Một buổi tối, Tạ Thanh Trình đang đọc sách, nhận được điện thoại của chồng Tần Dung Bi.
Vị người Mỹ kia khi xưa học tại Hồng Kông, tiếng phổ thông học được có mang theo chút sắc thái của Hồng Kông trước kia, vậy nên anh ta không gọi Tạ Thanh Trình là Tạ tiên sinh, mà là ngài Tạ.
Lúc ấy Tần Dung Bi bị tổ chức ngầm bắt cóc, đối phương tra tấn cô, uy hiếp cô, dùng cô làm thực nghiệm.
Cả người cô đều bị chúng tàn phá.
Cho dù về sau, Tạ Thanh Trình quyết định sử dụng RN-13 lại, dùng cơ thể mình làm thí nghiệm, muốn nghiên cứu ra loại thuốc đặc hiệu ngăn chặn các cơ quan của Tần Dung Bi dần suy kiệt, nhưng thời gian cấp bách, loại thuốc này chỉ cải thiện được thể chất của Tần Dung Bi ở một mức độ nhất định, cuối cùng cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Bắt đầu từ đầu năm, các chứng bệnh của Tần Dung Bi đã bắt đầu chuyển biến xấu, thuốc có tác dụng làm giảm nỗi đau đớn của cô, lại khó mà ngăn cản bệnh tình của cô biến chuyển.
Lúc nhận được điện thoại, giác quan thứ sáu của Tạ Thanh Trình nhạy bén, lờ mờ cảm thấy chút bất an.
Chồng Tần Dung Bi đầu dây bên kia nghẹn ngào, nhưng lại cố sức ổn định lại chất giọng ngập bi thương: "Ngài Tạ, sáng nay vợ tôi đã rời đi rồi, đi rất bình an.

Mấy năm nay, thực sự cảm ơn anh đã giúp cô ấy làm bao thứ như vậy..."
Cuộc điện thoại kết thúc, màng nhĩ còn ong ong.
Tạ Thanh Trình đi tới ban công, nhìn mưa phùn bên bay bên ngoài.
Thời tiết cũng như khi Hỗ Châu đưa tiễn Tần Từ Nham.
Anh châm thuốc, muốn hút, tay lại như đông cứng lại, nâng thế nào cũng chẳng nâng lên nổi.
Anh chết lặng đứng yên hồi lâu, mãi cho tới khi điếu thuốc tàn.
Lúc Tần Dung Bi còn sống cũng là nữ tiến sĩ, là một nhà khoa học, tới tận giờ Tạ Thanh Trình vẫn chưa hoàn toàn xác định được, cô có biết chút sự thật gì về Sơ Hoàng từ cha của cô hay không.

Sau đó anh lại có xu hướng cho rằng cô biết tới, bởi vì sau khi cô xảy ra chuyện, chồng cô lật lại xem những bút kí công việc trước khi cô chưa bị tra tấn tới phát điên, phát hiện ra rất nhiều đề tài thảo luận có liên quan tới bệnh nhân RN-13, nhưng sau khi cô bị bắt, chịu đủ loại khổ hình, lại chẳng chịu nói gì.

Trừ việc này ra, lúc chồng Tần Dung Bi dọn lại đồ đạc của cô xong xuôi, còn phát hiện cô đã từng vẽ một bức tranh, vẽ vợ chồng họ Tần, bản thân cô, chồng, con gái, còn cả người em trai trong nhà họ đã lìa đời vì tai nạn giao thông ấy.
Thêm cả một người cô không vẽ ngũ quan hoàn chỉnh, đứng bên cạnh cha cô, cũng mặc đồng phục bác sĩ giống hệt như cha cô.
Nét bút của Tần Dung Bi rất dịu dàng, cô kẹp bức tranh này vào album cô mang từ Trung Quốc đến.
Cô chú thích trong cuốn album này, dùng nét bút mực màu xanh nhạt viết dòng chữ Hán hơi nghiêng: "Người nhà của tôi."
Tạ Thanh Trình lại dùng đôi tay run rẩy, muốn châm thuốc một lần nữa.
Nhưng lần này tới bật lửa cũng bật không lên.
Đêm đã khuya, bốn phía là bóng tối chẳng thể nhìn rõ.
Sau khi Tần Dung Bi qua đời, Tạ Thanh Trình tới nghĩa trang Hỗ Châu một chuyến.
Anh ôm theo hai bó hoa, một bó đặt trước mộ anh trai Trần Mạn.

Trần Mạn đã khỏi hẳn, gần đây bị gia đình quản quá nghiêm, gia trưởng sợ cậu chàng lại mạo hiểm làm việc gì ngốc nghếch, tới đến chỗ làm thôi cũng phái cả vệ sĩ đi theo cậu, khiến Trần Mạn chẳng dứt nỗi phiền.
Tạ Thanh Trình cảm thấy đây là chuyện tốt, anh chẳng muốn thấy Trần Mạn gặp nguy hiểm gì cả.
Bó hoa thứ hai, anh còn chưa dâng lên.
Trước mộ Tần Từ Nham có người đang viếng thăm, anh liếc mắt nhìn nơi xa, trong số đó có mấy người là đồng nghiệp cũ ở bệnh viện Hỗ Nhất.

Vì thế anh ôm bó bách hợp trắng tuyết ấy, xoay người, đi xuống bậc thang xuống núi rất dài, cuối cùng đặt bó hoa bách hợp trắng ấy trước lối vào khu mộ, lúc anh đang định rời đi, có người cầm lấy bó bách hợp mà anh đã đặt xuống.
Là Hạ Dư.
"Tạ Thanh Trình."
"..."
"Anh muốn đưa hoa cho ông ấy phải không? Anh đợi em một lát, em giúp anh đi đặt hoa trước mộ ông ấy."
Không đợi Tạ Thanh Trình trả lời, Hạ Dư đã cầm bó hoa trắng ngần ấy, bước lên trên, đi tới trước pho tượng của Tần Từ Nham, đặt bó hoa xuống trịnh trọng đến lạ, sau đó vái ba vái thật thấp.
Tạ Thanh Trình đứng trong mưa phùn, nhìn cậu làm hết thảy...
Xuống tới trước lối vào núi, Tạ Thanh Trình đã rời đi xa, Hạ Dư chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của anh ẩn hiện.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy gần đây tình trạng của Tạ Thanh Trình ngày càng tệ, cậu luôn trông thấy anh ho khan, đi tới bệnh viện tư nhân Mỹ Dục—— Rõ ràng Tạ Tuyết đã xuất viện.
Nhất là hôm nay gặp anh ở khu mộ, gương mặt anh dưới ánh mặt trời tái nhợt tới mức tưởng như linh hồn trong suốt, sương mù mỏng trên mặt biển, tựa như rất nhanh sẽ biến mất chẳng còn lại gì.
Tạ Thanh Trình đang sống, như chỉ vì hoàn thành học thuật của Tần Từ Nham, ngoại trừ việc này ra, mối liên hệ của anh với thế gian đã rất mờ nhạt—— Anh chắc chắn vẫn khao khát việc có thể khiến "Đoàn Văn" mà Tưởng Lệ Bình nhắc đến ấy sa lưới, có điều đó chỉ là suy nghĩ hoàn toàn viển vông, Đoàn Văn là kẻ xuất quỷ nhập thần, tuy rằng là ông chủ công ty vượt biên giới đứng sau màn, nhưng vẫn là rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, nhóm Trịnh Kính Phong đã điều tra ra, quả nhiên ngay cả tên, căn cước công dân người này sử dụng đều là giả cả.
Cha mẹ anh đã mất mười chín năm, cho tới ngày giỗ năm nay, là đã hai mươi năm ròng.
Hai mươi năm chỉ trong nháy mắt, vô số người hao hết tâm huyết, tóc đen đợi tới bạc đầu, mà xưa nay vẫn chưa đợi được chính nghĩa hạ xuống.


Hung thủ vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật, cảnh sát hi sinh vẫn chẳng nhận được danh phận chính đáng, sự truy đuổi loại thuốc cấm RN-13 vẫn tiếp diễn mãi trong bóng tối.
Tạ Thanh Trình trong bước đường cùng, kiên cường đợi chờ hai mươi năm.
Ở năm thứ hai mươi, Tần Dung Bi qua đời.
Tạ Thanh Trình đã chẳng còn thấy đau đớn được là bao, nhiều chuyện không thể chấp nhận quá rồi, anh dần trở nên bình tĩnh lạ thường——
Bởi vì anh biết, anh đã cách bọn họ rất gần.
Sẽ nhanh thôi, chẳng cần mấy năm nữa, anh cũng sẽ đến bên cạnh bọn họ.
Chỉ là không biết, kết quả là, anh đã hao hết toàn bộ sức mạnh cá nhân của anh, lại vẫn chẳng thể cho họ một công đạo được, gặp mặt ở thế giới khác, liệu bọn họ có cảm thấy thất vọng về anh hay không?
"Anh ơi, hôm nay anh có quay về ký túc xá không thế?" Lại một tuần trôi qua, cuối tuần ấy, Tạ Thanh Trình cùng đi thăm mộ Tạ Bình Chu Mộc Anh với Tạ Tuyết và dì Lê.
Nghĩa trang cha mẹ anh không ở cùng một nơi với Tần Từ Nham, mà là một khu mộ rất nhỏ ở phía Tây thành phố, chôn cất dân thường.
Tảo mộ trở về, quay lại hẻm Mạch Vũ, ăn một bữa cơm ở nhà dì Lê, sau khi ăn xong Tạ Tuyết hỏi anh như vậy.
"Nếu anh quay về ký túc xá ấy, thế hai tụi mình cùng gọi xe, đỡ tiền đi lại..."
Tạ Thanh Trình không trả lời câu này, trong lòng anh hình như có chuyện đang đè nặng.
Sau khi giúp dì Lê thu dọn bát đũa, Tạ Thanh Trình vừa lau nước trên tay, vừa nâng mắt lên, nói với Tạ Tuyết: "Tạ Tuyết, em tới phòng của anh trước đã, anh có chuyện, muốn nói với em."
Trong phòng.
Tạ Tuyết lộ vẻ bất an, sau khi cô lớn, hiếm khi Tạ Thanh Trình gọi cô tới nhà, ngồi xuống nói chuyện với cô nghiêm túc đến vậy.
"Anh ơi, làm sao thế?"
Tạ Thanh Trình rót hai ly trà, ngồi xuống: "Không phải chuyện gì lớn đâu, ngồi xuống trước đi."
Tạ Tuyết thấp thỏm ngồi xuống, chỉ ghé mông vào ghế.
Anh cô đẩy trà nóng tới cho cô, một lát sau, cuối cùng cũng đã mở miệng: "Tạ Tuyết, tuổi em không còn nhỏ, sau này cũng không thể ở với anh mãi cho được."
Dừng một chút, cha Tạ theo chủ nghĩa đàn ông nói với em gái về chuyện này, vẫn có hơi ngượng.
Nhưng không nói thì lại chẳng được, mấy hôm nay Tạ Thanh Trình đã tính toán hết toàn bộ những chuyện sau này, trong đó cũng bao gồm cả chuyện trọng đại cả đời của Tạ Tuyết nữa.
Vì thế sau mấy giây trầm mặc, anh vẫn căng mặt mở miệng: "...!Phải tìm đối tượng rồi chứ nhỉ?"
Tạ Tuyết: "...!Hả???"
Tạ Thanh Trình: "Anh đã tìm cho em mấy người rồi, điều kiện cũng không tệ lắm, nhân phẩm anh cũng xem xét rồi.

Tuần sau em sắp xếp thời gian đi, nếu không có việc gì, thì đi gặp mặt bọn họ một lần thử xem.".