Sở Ái

Chương 8: Ăn kẹo




Buổi cơm tối, Quan Ánh ăn một miếng thịt lớn, uống một bát canh to, không kìm nén bản chất của mình chút nào, bộc lộ hết ra.

Chu Tân Hạc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, toàn bộ quá trình cũng không để lộ ánh mắt kỳ lạ.

Năm đó lúc đưa Quan Ánh về nhà, cô cũng ăn cơm như vậy, cô bé ở nơi đổ nát đó mệt mỏi một ngày một đêm, đói lả người, ăn một bát mì to hơn cả đầu của cô bé. Sau này càng nuôi càng nhã nhặn, cũng càng ngày càng duyên dáng.

Giả thục nữ thực là một kế hoạch lớn, Quan Ánh cảm thấy Chu Niệm Niệm nói đúng, dù sao cũng không chiếm được Chu Tân Hạc, còn không bằng sống đúng với bản chất thật của mình, có chết cũng nhắm mắt.

Ăn được một nửa, Chu Tân Hạc đột nhiên hỏi: “Ánh Ánh, dạo này cân nặng có thay đổi không?”

Quan Ánh đang gặm sườn dê, tự diễn giải “quá lố” câu nói của anh, vô thức cúi đầu xuống nhìn bụng.

Béo sao?

Quan Ánh ngẩng đầu, nói một cách chắc chắn: “Không ạ.”

“Có muốn lấy số đo không?”

“?” Quan Ánh nói: “Không cần.”

Chu Tân Hạc ừ một tiếng.

Đợi một chút, là lấy số đo, chứ không phải là xem cân nặng. Quan Ánh phản ứng lại: “Chú muốn may đồ mới cho cháu sao?”

Chu Tân Hạc: “Ừm.”

Quan Ánh đặt sườn dê xuống, chân thành nói: “Vẫn nên đo lại một chút, có khi cháu lại gầy hơn rồi.”

Chu Tân Hạc: “Có gầy à?”

Quan Ánh hờn dỗi: “Chú nhỏ!”

Chu Tân Hạc khịt mũi cười nhẹ: “Không béo.”

Quan Ánh cho rằng Chu Tân Hạc đang muốn tìm người giúp cô thiết kế quần áo Tết, đây là thói quen của anh mấy năm nay.

Nói đến việc này, phải nhắc lại lúc Quan Ánh mười bốn tuổi. Khi đó cô vừa đến nhà họ Chu không lâu, không có người thân, giữa một đám trẻ phương Bắc trông cô đặc biệt nhỏ nhắn, bởi vì không thích nói chuyện, cũng rất nhút nhát, bọn trẻ ở đây cũng không muốn chơi cùng với cô.

Những đứa trẻ khác đều được mặc quần áo xinh đẹp, còn trên người Quan Ánh vẫn là bộ đồng phục cũ, trông lại càng lạc lõng.

Cô đứng ven đường sáng rực ánh đèn, hâm mộ nhìn đám trẻ, đúng lúc bị Chu Tân Hạc bắt gặp.

Quan Ánh nhớ mãi ngày hôm đó, nhớ chiếc váy nhung đỏ tuyệt đẹp ấy.

Cũng từ năm ấy, mỗi năm Tết đến Chu Tân Hạc đều sẽ chuẩn bị quần áo mới cho cô.

Thấy Chu Tân Hạc cầm thước dây và giấy bút xuống tầng, Quan Ánh ngạc nhiên hỏi: “Chú định tự thiết kế cho cháu sao?”

Chu Tân Hạc đặt dụng cụ xuống: “Sợ chú không quen tay, làm không đẹp hửm?”

Cũng đã lâu lắm rồi anh chưa thiết kế, bởi nên lúc Quan Ánh mặc bộ sườn xám do anh thiết kế mới có thể gây chấn động làng thời trang.

Nhớ đến chuyện này, lỗ mũi Quan Ánh lại bốc khói, bức ảnh nào đó do “Trúc” tung ra lại được công nhận là siêu phẩm nghệ thuật, đến lượt cô làm “Người mẫu hoang dã”, dường như hàng trăm retoucher[1] mà nhãn hiệu thuê nghỉ việc hay sao ấy, lại dám đăng ảnh thô của cô lên.

[1] Retoucher là tên gọi quen thuộc của những người làm công việc chỉnh sửa hình ảnh, người thực hiện công đoạn cuối cùng để có tấm hình hoàn chỉnh phục vụ cho mục đích thương mại và nghệ thuật (Nguồn: lofficielvietnam.com)

Cũng may có nhan sắc của cô chống đỡ, gây được tiếng vang. Kết quả chưa đầy mười phút đã bị xóa.

Nếu không phải Weibo chính thức đáp lại là vì vấn đề bản quyền, sếp bảo xóa, thì thậm chí Quan Ánh còn muốn gọi đến văn phòng của bọn họ có phải ghen ghét nhan sắc của cô không mà đăng ảnh cô lên rồi lại xóa.

Quan Ánh nói ngọt: “Đồ do chú thiết kế đều đẹp.”

Chu Tân Hạc nở nụ cười nhàn nhạt, nâng mắt lên, sự lạnh lẽo giữa hai hàng chân mày tan ra: “Đứng qua đây.”

Quan Ánh ngoan ngoãn đi đến đứng trước mặt anh.

Chu Tân Hạc di chuyển ra sau lưng cô, dáng người cao áp vào: “Giơ tay lên.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông phía sau, tim Quan Ánh lệch nửa nhịp, lén ngừng lại rồi thở ra.

“Không cần hóp bụng.” Chu Tân Hạc nói: “Vòng eo của cháu chỉ 60cm, rất gầy.”

“…”

Quan Ánh không thừa nhận: “Không, cháu không hóp.”

Sau đó âm thầm ưỡn ngực ưỡn hông.

Chu Tân Hạc cất thước dây đi, giọng điệu cưng chiều giống như trước mặt anh là một đứa trẻ nghịch ngợm thích bày trò: “Đừng ưỡn nữa, thả lỏng đi.”

Quan Ánh: “…”

Thả lỏng rồi cô vẫn có lồi có lõm đấy.

Quan Ánh tự tin nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Chu Tân Hạc tiếp tục đo phần vai, cánh tay và cẳng tay của cô.

Sau đó là ngực.

Chu Tân Hạc đến đứng trước mặt Quan Ánh, cuộn tay áo lên tận khuỷu tay, làn da nơi cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, anh cúi người xuống, hai tay nhốt chặt cô.

Hành động này tựa như công tắc, dây dẫn nổ trong người Quan Ánh bùng nổ trong nháy mắt, pháo hoa trong đầu nổ lốp bốp.

Chu Tân Hạc vẫn giữ một khoảng cách với cô, cũng không chạm vào cơ thể cô.

Nhưng khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi Quan Ánh có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh thoang thoảng trên áo sơ mi của anh. Hơi thở lành lạnh phả xuống đỉnh đầu cô, như có như không, từng đợt từng đợt một, Quan Ánh không thể bình tĩnh nổi.

Mi mắt Chu Tân Hạc cụp xuống, ánh mắt tĩnh lặng, thước dây trong tay giống như con dao phẫu thuật, trong mắt không có chút tạp niệm.

Nhưng Quan Ánh không thể như vậy được, gò má nóng ran, tim đập nhanh đến như muốn nhảy ra ngoài. Trong lúc đó, lòng bàn tay của Chu Tân Hạc vô tình cọ vào miếng bọt biển trong áo lót của cô, Quan Ánh đột nhiên cứng đờ, thân thể run lên như có bị điện giật.

Chu Tân Hạc dường như đã nhận ra, động tác ngừng lại một chút, rút ngay thước lại, dùng ngón tay cái và ngón trỏ cố định con số trên thước dây, hơi lùi về phía sau một chút.

Anh dùng phấn ước chừng kích cỡ, xương tay thon dài xinh đẹp, Quan Ánh nhất thời không nghĩ được từ nào để hình dung rốt cuộc đôi bàn tay của anh đẹp đẽ bao nhiêu, chắc là đến mức có thể khiến cho người tay khống điên cuồng say mê không thể dời mắt được.

Chữ của Chu Tân Hạc cũng đẹp như vậy, nét chữ tuy mảnh nhưng lại mạnh mẽ, hơi giống Sấu Kim thể[2], Quan Ánh đến tám đời cũng không luyện chữ được như vậy.

[2] Sấu Kim thể: là một kiểu viết chữ trong nghệ thuật thư pháp, do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo ra. Tên gọi “Sấu Kim thể” là do trên thực tế kiểu viết của Huy Tông thanh mảnh tương tự như sợi vàng, xoắn và đảo ngược. Sấu (瘦) ở đây nghĩa là gầy, còn Kim (金) có ý nghĩa là thể chữ này có mối liên quan đến hoàng gia (Nguồn: Wikipedia, Thư Pháp Dụng Phẩm).

Những con số anh ghi trên giấy cao hơn so với lúc trước, Quan Ánh đỏ mặt hỏi: “… Béo ạ?”

Anh bỏ bút xuống: “Không, vẫn chuẩn.”

“Vậy sao nó lại khác nhiều thế ạ?” Mắt Quan Ánh nhìn những con số trên giấy.

À.

Không phải béo, là to.

Chu Tân Hạc trầm ngâm: “Hay là đi thay quần áo rồi đo lại?”

Thay quần áo làm gì chứ?

Hai giây sau, Quan Ánh tỉnh táo trở lại.

Ý là nói cô mặc nội y quá dày…

Nhà thiết kế đều không thích những loại quần áo bảo vệ này, cho rằng nó sẽ phá vỡ cảm giác đối với trang phục, Quan Ánh biết rõ nhưng lại cố tình phạm phải, gương mặt vốn phiếm hồng thoáng chốc chín như lửa đốt.

Cô về phòng thay bộ quần áo mỏng hơn.

Chu Tân Hạc đo lại lần nữa cho cô, lấy bút viết nguệch ngoạc vài cái, Quan Ánh liếc mắt.

Nhỏ hơn một vòng so với hồi nãy.

A a a a mất mặt quá!!!

——— 

Sau khi Chu Niệm Niệm biết chuyện này, Quan Ánh nhận được sự “cười nhạo” xưa nay chưa từng có: “Người lớn không đồng nghĩa là áo ngực cũng lớn, cháu nhét dày như thế thì thà cở! sạch còn hơn.”

Vẻ mặt Quan Ánh ủ rũ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Cháu không phải người như vậy.”

“Đúng, cháu không phải người như vậy, cháu chỉ không mặc đồ thôi. Cô nhìn thấy cháu lộ hàng hai lần rồi, còn anh cả ít nhất cũng phải hai mươi lần.”

Thật vậy.

Quan Ánh không có sức để phản bác, yên tĩnh như gà.

Trong đầu Chu Niệm Niệm chợt lóe lên một suy nghĩ: “Có khi nào là anh ấy đang kiềm chế bản thân không?”

“Cháu là vợ hợp pháp của chú ấy, tại sao chú ấy lại phải kiềm chế?”

“Cũng đúng.” Chu Niệm Niệm không tìm được lý do bác bỏ.

“Không thích cháu thì thôi.” Quan Ánh nổi giận nói: “Dù sao thì ngày cưới còn một năm nữa, chờ cháu tốt nghiệp, cháu với chú ấy sẽ ở riêng.”

Đây là lần thứ ba Quan Ánh nói những lời này trong năm nay. Lời nói nhảm lúc giận dỗi của cô gái nhỏ, Chu Niệm Niệm nghe tai này qua tai kia: “Rồi, ở riêng ở riêng ở riêng.”

“Hôm nay chú nhỏ đi đâu vậy ạ? Cháu đi gặp chú ấy một chút.”

“…”

———

Trong vườn hoa của khách sạn xa hoa nhất ở trung tâm thành phố, một buổi trình diễn thời trang cao cấp đang diễn ra. Những ngôi sao tên tuổi nhất nhì ngồi ở hai bên sàn diễn, cam tâm làm nền cho buổi diễn.

Xuyên suốt chủ đề lần này là bốn mùa xuân hạ thu đông, núi cao nước chảy, bóng trúc gió lay, vô cùng chấn động lại khiến mọi người mở mang tầm mắt.

Giữa một tràng pháo tay, Chu Tân Hạc cúi đầu bước ra.

Trợ lý bước đến: “Hạc gia, tôi đã kiểm tra hợp đồng của cô Quan rồi, không có vấn đề gì.”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Nhà của cô Chu.”

Chu Tân Hạc cau mày, không lên tiếng.

Thật ra Quan Ánh đã đến buổi diễn từ lâu rồi.

Những buổi diễn quan trọng như vậy Quan Ánh chưa bao giờ vắng mặt, nhưng Chu Tân Hạc không biết cô đến. Trước kia không biết, bây giờ cô cũng không muốn cho anh biết.

Cô mang khẩu trang, trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc chiếc quần yếm rộng thùng thình, dễ dàng hòa lẫn vào trong đám người. 

Quan Ánh nhìn người đàn ông đang nhanh chân rời đi, vẻ mặt tràn đầy sự sùng bái. Với tư cách đệ tử trong ngành, nghe đến hai chữ “Hạc gia” này, so sánh với sự quỳ lạy và kính trọng của con khỉ ở Hoa Quả Sơn lúc nhìn thấy Phật Tổ cũng không quá chút nào.

Thoáng chốc thất thần, Chu Tân Hạc đột nhiên dừng bước, tựa như cảm nhận được mà nhìn về hướng cô.

Quan Ánh sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu, đè thấp vành mũ xuống.

Anh đứng lại cũng khiến những người khác hồi hộp theo, vài tên trợ lý cùng đám người cấp cao cũng đều dừng bước.

“Hạc gia, có vấn đề gì sao?”

“Không sao.”

Chu Tân Hạc cũng thanh lịch hướng nội giống như buổi diễn xuất sắc hôm nay vậy, khuôn mặt lạnh lùng, đường nét ngũ quan sắc bén, khi khuôn mặt không có biểu cảm nào là lúc cực kì lạnh, mang theo một loại hơi thở cấm dục rời xa thế tục, ít nhiều làm cho người ta chùn bước.

Đám nghệ sĩ giữ khoảng cách lịch sự với anh, bắt chuyện hai câu là không làm phiền nữa. Truyền thông được mời cũng tự giác không chụp ảnh anh.

Trước khi rời đi, Chu Tân Hạc lại nhìn về khán phòng lần nữa.

———

Quan Ánh bị tụt huyết áp, buổi trưa không ăn gì lại chạy đến đây xem buổi diễn, lúc này bắt đầu mệt mỏi, tim đập loạn, cô vội vàng lục tung túi xách.

Không mang kẹo.

Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh cô.

Thấy rõ người đàn ông trong xe, Quan Ánh vô thức muốn chạy, nhưng đầu cô choáng váng không còn chút sức nào, không chạy nổi.

Chu Tân Hạc xuống xe, lấy một viên kẹo trong túi quần ra, mở giấy gói ra, đưa đến bên miệng Quan Ánh: “Ăn.”

Quan Ánh đang khó chịu, cũng không có tâm tư suy nghĩ đến  những việc khác, ngẩng đầu cắn viên kẹo trong tay Chu Tân Hạc.

Môi cô cọ nhẹ vào ngón tay của anh, trên những ngón tay thon dài còn dính tí đường, Quan Ánh không hề nghĩ ngợi vươn đầu lưỡi ra l!ếm một cái.

Chu Tân Hạc hơi sững sờ.

Quan Ánh cũng bị hành động của mình làm cho khiếp sợ, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tay của Chu Tân Hạc.

Thói quen sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng nhưng anh lại không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, Quan Ánh muốn giả vờ như chưa có việc gì xảy ra, nhưng bàn tay của anh vẫn còn ngừng giữa không trung, vệt nước nhỏ ở đầu ngón tay trắng trẻo vô cùng bắt mắt.

Có thể là sợ cô cảm thấy mất mặt, Chu Tân Hạc lấy khăn giấy trong xe ra đưa cho cô.

Quan Ánh giúp anh lau nước miếng dính trên đầu ngón tay, cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu của người đàn ông, tim còn đập nhanh hơn hồi nãy.

Nhưng loại tim đập nhanh vì ngọt ngào này không giống với tim đập nhanh do bị bệnh, cảm giác này rất kỳ diệu, làm người ta cảm thấy dopamine trong cơ thể đang điên cuồng tiết ra, thoáng chốc có thể thấy vui vẻ.

Quan Ánh thấy cơ thể mình cũng không khó chịu nữa.

Chu Tân Hạc cười như không cười: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn còn ăn tay?”

“…”

Anh lại hỏi: “Đến đây lúc nào thế?”

Trong miệng Quan Ánh đang ngậm kẹo, hai má phồng lên vô cùng đáng yêu: “Cháu chưa vào, cháu đi lấy quần áo mẫu, tình cờ đi ngang qua đây.”

Đôi mắt của cô lập lòe không rõ, liếc một cái có thể nhìn thấy đáy, phân biệt được rất rõ cô đang nói thật hay nói dối.

Chu Tân Hạc mở bình giữ nhiệt ra: “Uống chút nước đi. Có thích bộ quần áo nào không?”

Hai mắt Quan Ánh phát sáng: “Cái áo khoác thứ hai của chủ đề mùa đông rất đẹp.”

Nói xong lại cảm thấy hơi không hợp lý.

Trầm mặc hai giây, Quan Ánh miễn cưỡng giải thích: “Cháu vừa mới đến, chỉ nhìn được vài phút.”

Có rất nhiều người nổi tiếng đến gara lấy xe, còn có truyền thông chụp ảnh, Quan Ánh đè thấp mũ xuống.

Giọng nói của Chu Tân Hạc vang trên đỉnh đầu của cô: “Cảm thấy chú không thể nhận ra cháu à?”

Quan Ánh nghe không hiểu: “Dạ?”

Chu Tân Hạc lấy mũ lưỡi trai của cô xuống, dùng ngón tay vuốt tóc mái cắt ngang trán của cô, thấp giọng nói: “Sau này không cần lén đến nữa.”