Sở Ái

Chương 6: Trốn tránh




Về phòng chờ chú?

Ý chú ấy là muốn ngủ chung sao? 

Trong lòng Quan Ánh mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Vâng ạ.”

Quan Ánh nhảy xuống ghế sô pha, đi được ba bước lại quay đầu nhìn một lần, Chu Tân Hạc vẫn đang nhìn cô, lo bị lộ, Quan Ánh bước nhanh hơn, gần như là chạy lên tầng hai.

Có đôi khi làm ra vẻ như vậy một chút, vừa sợ anh biết được tâm tư nhỏ bé của cô,vừa hy vọng anh có thể nhìn thấu sự che giấu của cô. Nhưng một khi nhận ra anh có phát hiện, cô lại hoảng loạn xóa sạch dấu vết yêu thầm của bản thân. 

Quan Ánh để cửa cho Chu Tân Hạc.

Nửa giờ sau, Chu Tân Hạc đến gõ cửa.

Dường như khe hở ngoài phòng ngủ đã trở thành một ranh giới cấm kỵ.

Quan Ánh ẩn ý nói: “Phòng này một nửa cũng là của chú, đừng tỏ vẻ xa lạ như vậy.”

Chu Tân Hạc còn chưa bước vào, trong phòng đã thoang thoảng mùi thơm, anh nhẹ nhàng ngửi, nói: “Dùng hết nước hoa chưa?”

Xa thế này, mũi chú là mũi chó à?

Quan Ánh dùng ngón cái xoa xoa cổ tay: “Vẫn chưa.”

“Thích hửm?”

Buổi tối mà lại dùng nước hoa, trừ thích ra cũng không nghĩ ra lý do nào khác, Quan Ánh ngồi trên giường, tỏ ra vẻ “si mê”: “Thích chứ! Là sản phẩm dùng thử ạ? Khi nào được đưa ra thị trường, cô nhỏ cũng thích, lần trước còn hỏi cháu.”

“Không đưa ra thị trường. Nguyên liệu quý hiếm, chỉ có mỗi một chai đó thôi.”

Là độc nhất vô nhị? Quan Ánh mừng thầm, ánh mắt cô lặng lẽ dời sang hướng khác.

Vừa lúc Chu Tân Hạc cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người lại lần nữa chạm nhau, trong mắt anh vẫn là vẻ ấm áp khiến người ta chìm đắm: “Ánh Ánh.”

Quan Ánh đang ngồi nghịch tay, không kiềm chế được khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên.

“Dạ?”

“Kể về cuộc thi thời trang được chứ?”

“?”

Lòng Quan Ánh chợt lạnh đi một nửa.

Để cô chờ trong phòng chỉ để nói việc này?

Đúng rồi.

Chu Tân Hạc sống thanh tâm quả dục từ trước đến nay, sao có thể đột nhiên bảo ngủ cùng phòng chứ…

“Cháu không muốn nói.” Giọng Quan Ánh rầu rĩ, ngã xuống giường, xoay người nằm nghiêng, đưa gáy về phía Chu Tân Hạc: “Cháu buồn ngủ.”

Chu Tân Hạc cười nhẹ, giọng điệu cưng chiều xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Nói chuyện nghiêm túc thì lại buồn ngủ?”

Quan Ánh lẩm bẩm: “Bởi vì cháu không muốn nói chuyện. Cháu biết, chú không muốn cháu tham gia, muốn khuyên cháu từ bỏ.”

Chu Tân Hạc cũng không phủ nhận: “Nếu cháu muốn trải nghiệm tự mình thiết kế trang phục, chú có thể để các anh chị ở công ty chỉ bảo cháu.”

“Bọn họ đều chỉ biết khen cháu, không nói ra khuyết điểm gì cả, ai cũng khách khí với cháu, cháu có cảm giác như đi tuần tra chứ không phải đi học hỏi.” Ở trong mắt của người khác, Quan Ánh chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chỉ cần làm một phế nhân dựa vào Chu Tân Hạc là đủ rồi.

Chu Tân Hạc vuốt tóc: “Cháu ngoan nhé.”

Quan Ánh không chịu nổi giọng điệu cưng chiều này của Chu Tân Hạc, chút khó chịu trong lòng tiêu tan gần hết.

Cô xoay người, nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, hơi thỏa hiệp: “Được rồi, cháu sẽ không tham gia nữa. Nhưng cháu muốn thử xem trình độ của mình có thể lọt vào hay không, nên cháu muốn gửi bài đi, được không chú nhỏ?”

Chu Tân Hạc khẳng định: “Trình độ của cháu có thể đoạt giải.”

Quan Ánh được khen đến nỗi hơi ngượng: “Chú chỉ lừa để cháu vui thôi.”

Chu Tân Hạc cười khẽ: “Không lừa cháu đâu. Ánh Ánh của chúng ta có bản lĩnh mà.”

Khuôn mặt Quan Ánh hơi nóng lên, kéo chăn bông lên che cả nửa khuôn mặt.

Hai người nhìn nhau, băng tuyết giữa hai hàng lông mày của Chu Tân Hạc cũng tan ra, “Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

“Vâng! Chú nhỏ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

———

Sau khi tỉnh dậy, Quan Ánh cực kỳ hối hận.

Sao tối hôm qua cô lại mơ mơ màng màng đáp ứng chuyện đó thế nhỉ?

Quan Ánh nằm trong chăn cố nhớ lại cuộc trò chuyện không quá mười câu của mình cùng Chu Tân Hạc.

Ừm, nếu thời gian quay ngược trở lại, cô vẫn sẽ bị Chu Tân Hạc mê hoặc quên hết mọi thứ, đây rõ ràng là hồng nhan họa thủy mà!

Quan Ánh đột nhiên muốn từ bỏ việc tham gia cuộc thi, Chu Niệm Niệm nghĩ mãi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.

Cô chỉ vào địa điểm tổ chức đầy quy mô: “Đây chính là thứ cô thiết kế đặc biệt cho cháu, mấy thí sinh khác đều được hưởng ké ánh hào quang của cháu thôi.”

Chu Niệm Niệm là nhà thiết kế sân khấu của cuộc thi thời trang này, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, Quan Ánh còn chưa tham gia, Chu Niệm Niệm đã chuẩn bị tinh thần ăn mừng Quan Ánh tiến vào chung kết và giành được cúp vàng. 

Hội trường thi đấu dựng mái che tạm thời ngoài trời, rộng rãi sáng sủa, có hơn một trăm cửa sổ ở trên mái che cùng quạt thông gió đảm bảo không khí thông thoáng, không giống loại sân khấu chữ T truyền thống trong phòng kín khiến người khác áp lực, Quan Ánh nhìn mà thích, suy nghĩ bắt đầu dao động.

Trong các cuộc thi bình thường, giải thưởng cao nhất khoảng mười vạn, còn với “Trúc” là gấp mười lần, tiền thưởng của ba người có thứ hạng cao nhất lần lượt là một trăm vạn, tám mươi vạn và năm mươi vạn. Quan Ánh không thiếu tiền, cô chỉ muốn có cơ hội trưng bày tác phẩm của mình.

Khi tác phẩm đã được gửi dự thi, cho dù rút lui giữa chừng ban tổ chức cũng sẽ không nhận thêm tác phẩm mới nữa. Rất nhiều bạn trẻ mơ ước có được số tiền này, Quan Ánh cảm thấy nếu đã tham gia thì phải kiên trì đến cùng mới xứng đáng với vị trí dự thi này, nhưng cô không tự tin vào sức khỏe không có chí cầu tiến này của cô chút nào.

Chu Niệm Niệm rời đi, Quan Ánh ngồi một mình trên ghế dành cho thí sinh, đấu tranh giữa viêc nên từ bỏ hay tiếp tục tham gia cuộc thi.

“Quan Ánh? Sao cô lại ở đây, trùng hợp quá.”

Nghe thấy giọng nói này, Quan Ánh liền cảm thấy bực bội, chẳng muốn so đo với đóa bạch liên hoa này, giả vờ cười cười, đứng dậy khoác áo choàng lên, tao nhã mà lịch sự: “Cô Trương, tôi còn có việc, xin lỗi không thể nói chuyện được.”

Trời rất lạnh, Trương Mị Khanh lại để lộ chân, khoe nửa vòng eo, rốn tuy không đẹp nhưng vẫn có đường cong, bên ngoài là chiếc áo khoác màu trắng ngà phối với đôi bốt cùng màu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nếu không phải Quan Ánh biết tâm tư người phụ nữ này độc ác, có lẽ sẽ nhìn cô ta thêm vài lần.

Xét về “phong thái”, Quan Ánh hoàn toàn bị cô ta vượt mặt. Dù lúc này cô đang mặc sườn xám, nhưng lại khoác chiếc áo choàng lông rất dày, còn mặc thêm một chiếc quần nhung dày mùa thu.

Quan Ánh thừa nhận mình có tự ti.

Nhưng cô tuyệt đối không biểu hiện ra bên ngoài!

“Quan Ánh, mặc nhiều như vậy, cô không thấy nóng sao?” Trương Mị Khanh đã quá hiểu Quan Ánh, biết làm thế nào mới có thể châm kim vào lòng Quan Ánh.

Không thể bởi vì một cái quần thu mà thua được.

Quan Ánh gảy gảy tóc mái, như thể phải nhận lấy “gánh nặng ngọt ngào”: “Là chồng tôi mua cho, lúc ra ngoài bắt tôi phải mặc, làm nũng thế nào cũng không được.”

Trương Mị Khanh châm chọc nói: “Chắc là Hạc gia sợ cô mắc bệnh nhỉ? Cũng phải thôi, sức khỏe cô kém vậy, đi vài bước là lại ngã sấp xuống.”

Cô đi vài bước là ngã sấp xuống lúc nào vậy?

À quên, đúng là từng có.

Năm đó Trương Mị Khanh ngã trước mặt Chu Tân Hạc ở chỗ bằng phẳng, muốn nhân cơ hội ôm ấp Chu Tân Hạc, nhưng lại bị Quan Ánh “ngã sấp” trước, khiến cơ hội của cô ta tan theo mây gió.

“Tôi nghe nói cô cũng muốn tham gia thi đấu? Các cuộc thi do công ty của Hạc gia tài trợ luôn rất hot, mới đăng thông báo một tiếng mà đã có hơn một nghìn người đăng ký, chỉ sợ vào vòng trong không dễ như vậy đâu. Quan Ánh, sức khỏe cô không tốt, nếu không vào được chung kết, cũng đừng chiếm lấy cơ hội của người khác chứ.” Giọng Trương Mị Khanh ấm áp dịu dàng, ai không biết còn tưởng cô ta đang quan tâ m đến sức khỏe của Quan Ánh.

Quan Ánh nhíu mày buồn nôn.

Trương Mị Khanh cười nói: “Đúng rồi, chắc cô vẫn chưa biết nhỉ? Tôi vừa mở một công ty thời trang, lần này định đưa các nhà thiết kế của công ty đến dự thi, tôi cũng nhân tiện đăng ký luôn.”

Đây không phải là acc level max tàn sát lính mới sao?

Quan Ánh thắc mắc hỏi: “Cuộc thi quy định người dự thi phải là học sinh còn đang đi học, cô Trương hiện tại đã là một nhà thiết kế đến đăng ký liệu có thích hợp không?”

Trương Mị Khanh kinh ngạc: “Tôi đang học lên tiến sĩ, sao lại không phải là học sinh?”

“Vậy chúc cô Trương lấy được thành tích tốt.” Quan Ánh quay người.

“Quan Ánh.” Trương Mị Khanh gọi Quan Ánh lại: “Nếu yêu anh ấy, cô nên buông tay để anh ấy lấy vợ sinh con chứ không phải là làm liên lụy đến anh ấy.”

Quan Ánh quay đầu hỏi: “Cô có ý gì?”

Trương Mị Khanh “Ha” một tiếng: “Cô cứ nói đi.”

Tuy Chu Tân Hạc thanh tâm quả dục, nhưng vẫn là một người đàn ông rất có trách nhiệm, ai gả cho anh đều được chiều chuộng như một cô công chúa nhỏ. Tiền tiêu vặt anh đưa cho Quan Ánh hàng tháng lên đến bảy con số, Quan Ánh muốn học piano, học vẽ, Chu Tân Hạc lập tức tìm giáo viên cho cô, lai lịch của những người đó cũng có thể khiến người ta trố mắt. Vợ hai nhà họ Chu nói Quan Ánh ở nhà của bọn họ, hôm sau Chu Tân Hạc liền mua một căn biệt thự cho Quan Ánh, xa hoa đến mức người bình thường phấn đấu hơn mười đời mới mong có được.

Kết hôn chưa đến một năm, Chu Tân Hạc đã tặng Quan Ánh hai căn biệt thự cao cấp.

Chỉ nghĩ đến việc cô ta còn phải đặt hàng mua túi của Trúc, thương hiệu này lại sản xuất riêng cho Quan Ánh, Trương Mị Khanh đã ghen ghét đến phát điên.

Vốn dĩ người nên kết hôn với Chu Tân Hạc là Trương Mị Khanh, kết quả lại bị con bé mồ côi được nhặt về này làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Trương Mị Khanh nghĩ thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức này: “Chắc cô không đến tìm Hạc gia cho cô đi cửa sau để vào chung kết đâu nhỉ? Địa vị của Trúc trong giới thời trang đều do anh ấy một tay gây dựng, Quan Ánh, tôi khuyên cô đừng hủy hoại anh ấy.”

“Chuyện của chồng tôi không cần phiền đến cô Trương lo lắng.” Quan Ánh không chịu thua kém nói: “Hơn nữa, tôi dự thi bằng thực lực, toàn bộ quá trình đều có nhân viên giám sát, cô Trương đây là đang nghi ngờ tính công bằng của luật pháp nước nhà sao?”

“Thật không? Xem ra tôi đã lo lắng thừa rồi. Nhưng cô đã nắm chắc việc mình có thể vào chung kết rồi à, có phải quá lạc quan không?” Trương Mị Khanh làm ra dáng chị đại nhắc nhở hậu bối: “Bị loại thì cũng đừng có mà khóc đấy nhé.”

“Thắng thua là chuyện bình thường.” Quan Ánh ngoài miệng nói không để ý: “Chồng tôi nuôi tôi ba đời còn được, tôi cũng không cần phải liều mạng để lấy giải thưởng này.” Trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch dự thi để rửa nỗi nhục này.

Ánh mắt Trương Mị Khanh khinh miệt, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Cô nói rất đúng, mấy người quanh cô đều do cô có quan hệ với Chu Tân Hạc, nếu không có anh ấy, còn lâu cô mới vào giới của chúng tôi được.”

Quan Ánh ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải đâu cô Trương, tôi và chồng tôi mới là “chúng tôi”, cô chỉ là người ngoài, không thấy ngại hay sao? Không biết còn tưởng nhân cách cô có vấn đề, muốn làm người thứ ba chen chân vào hôn nhân của tôi đấy.”

“Hôn nhân của cô?” Trương Mị Khanh như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười: “Quan Ánh, cô quên vì sao Chu Tân Hạc lại lấy cô rồi à? Hôn nhân của cô như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không có đáp án?”

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, lần này Quan Ánh cũng đâm vào chỗ đau của Trương Mị Khanh.

Tỉ số 1:1

Tâm trạng Quan Ánh nhẹ nhõm hẳn: “Đó cũng là do cô Trương giúp đỡ đấy chứ, cảm ơn cô.”

Bị chọc vào chỗ đau, cuối cùng Trương Mị Khanh cũng thay đổi thái độ: “Quan Ánh tôi hỏi cô, cô có thể sinh con không? Bản thân cô còn khó bảo vệ. Kể cả không sinh con, cô có thể giúp anh ấy được cái gì? Sự nghiệp? Gia đình? Người như cô không giúp được gì cả. Cô không làm được cái gì hết, không phải sao?”

Quan Ánh cũng lười giả vờ, lạnh lùng đáp trả: “Cô Trương, đã là thời đại nào rồi mà cô còn coi mình như công cụ sinh con vậy? Đề nghị cô nên đọc sách nhiều một chút để khai sáng bộ não khiếm khuyết đi.”

“Còn nữa, Chu Tân Hạc là người chồng hợp pháp của tôi, hy vọng cô chú ý đúng mực, ít chỉ tay năm ngón với cuộc hôn nhân của tôi lại.”

Câu cuối cùng, Quan Ánh không khống chế được âm lượng, làm một vài nhân viên công tác ở phía xa xa quay đầu lại nhìn.

Trương Mị Khanh nở một nụ cười “rộng lượng”: “Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, cô không chấp nhận, vậy cứ xem như tôi có lòng mà lại làm chuyện xấu đi. Chỉ là tôi lo lắng thay cho Hạc gia, cưới loại người như cô làm vợ.”

Quan Ánh mặt không đổi: “Quan tâm nhiều đến chồng tôi thế, cô rảnh quá nhỉ? Rảnh quá thì đến Sơn Tây đào than đá còn hơn.”

Nói xong, Quan Ánh làm vẻ xui xẻo xoay người rời đi.

Mặc dù đấu võ miệng chiếm thế thượng phong, nhưng những lời vừa rồi của Trương Mị Khanh cứ lặp đi lặp lại mãi ở trong đầu Quan Ánh như bùa chú. Không phải Quan Ánh chưa từng nghĩ đến những vấn đề đó, cô cũng khó chịu cũng tự ti đấu tranh, nhưng cô chỉ cho phép chính mình ghét bỏ bản thân, người khác thì không được.

Trương Mị Khanh khiêu khích cuối cùng lại khơi dậy ý chí chiến đấu của Quan Ánh.

Muốn kích động cô từ bỏ Chu Tân Hạc, nằm mơ đi!

Trên đường về nhà, nét mặt Quan Ánh nghiêm túc: “Cháu nhất định phải tham gia thi đấu.”

Từ lúc Quan Ánh rời khỏi địa điểm tổ chức sắc mặt vẫn luôn không vui, Chu Niệm bắt đầu lo lắng, băn khoăn hỏi: “Chẳng phải cháu nói anh cả không đồng ý sao? Lén tham gia liệu anh ấy có giận không? Hay là đừng đi nữa?”

“Không được.”

Quan Ánh không nghĩ nhiều nữa, phải tham gia, hơn nữa nhất định phải thắng!

Ngày hôm đó, cô lập tức đăng ký.

“Trúc” là nhà tài trợ duy nhất cho cuộc thi thiết kế thời trang lần này.

Hồi trẻ, Chu Tân Hạc không có lấy một đồng bởi mâu thuẫn gia đình gay gắt, khoản tiền đầu tiên anh có được là do tham gia một cuộc thi. Anh bước qua con đường đầy chông gai, hiểu rõ khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực tàn khốc đến mức nào, cho nên mấy năm nay anh vẫn luôn cố giúp đỡ sinh viên. Các cuộc thi do “Trúc” tổ chức đều nổi tiếng bởi sự công bằng, hai năm trước có người đi cửa sau vào chung kết bị tố cáo, Chu Tân Hạc liền dứt khoát ngừng tất cả việc hợp tác với vị giám khảo được coi là ngôi sao Bắc Đẩu trong ngành, không cho chút mặt mũi nào, Quan Ánh rất có lòng tin vào độ công bằng của cuộc thi, dồn hết tâm sức vào bản thảo của mình.

Quan Ánh gói bài làm lại rồi gửi qua bưu điện.

Không thể không nói do có đủ tài chính nên hiệu suất của ban tổ chức rất cao, Quan Ánh từng tham gia cuộc thi cho thanh thiếu niên, ít nhất cũng phải đợi nửa tháng, còn bây giờ mới qua mấy ngày đã nhận được thông báo đã vào vòng trong.

Tiếp theo là đi tìm xưởng để may quần áo.

Quan Ánh rầu rĩ không biết làm thế nào mới có thể tránh được Chu Tân Hạc mà thần không biết quỷ không hay lúc dự thi, Chu Thần Thao xuất hiện vừa kịp lúc.

“Cục cưng à, gần đây em bận gì vậy? Chủ nhật cả nhà ăn bữa cơm cũng không gặp được em.”

Từ lúc Quan Ánh đến nhà họ Chu, Chu Thần Thao đã công khai gọi cô là “cục cưng nhỏ”, ban đầu Quan Ánh còn xấu hổ mà sửa lại, sau này cũng lười nói đến.

“Bận chứng minh năng lực của mình.”

“Đấu với ai thế? Năng lực cái gì, thiếu tiền à? Anh hai cho em.”

“Không cần tiền. Anh hai, anh có thể giúp em một việc không?”

Chu Thần Thao: “Chỉ cần em nói ra, anh hai sẽ giúp em bằng được.”

Quan Ánh kể lại đơn giản, nói ra việc mình muốn: “Em muốn tìm một xưởng may quần áo.”

“Chuyện nhỏ, cứ để anh, bây giờ anh lập tức mở một xưởng may cho em.”

“… Cũng không đến nỗi vậy đâu.”

“Ha ha đùa em đó, anh có một người bạn làm việc này, gọi điện là được.”

“Cảm ơn anh hai.”

Khi sự kiên trì đối với việc gì đó đạt đến mức độ nhất định, ăn cơm ngủ nghỉ cũng là một loại nhiệm vụ, Quan Ánh cảm thấy bản thân đang ngột ngạt áp lực, mãi đến khi may xong, tâm trạng cô mới nhẹ nhõm, cũng bởi vậy nên cô còn bị cảm sốt nhẹ.

Sợ Chu Tân Hạc phát hiện cô lén dự thi, vừa mệt vừa bị bệnh, buổi tối cuối tuần Quan Ánh không dám về nhà.

Giữa trưa ngày thứ hai, Chu Tân Hạc gọi điện thoại đến.

Đã bị cảm vài ngày, Quan Ánh sợ để lộ giọng nói khàn khàn của mình nên không nhận.

Lúc đến xưởng để lấy quần áo thì đã chạng vạng.

Đúng lúc Chu Thần Thao tiện đường đón Chu Niệm Niệm, Quan Ánh cũng đi cùng về nhà họ Chu.

Hai anh em nhà họ Chu đều ở cùng một khu biệt thự, Quan Ánh nhìn cổng lớn trước nhà Chu Tân Hạc, rồi quay đầu vào nhà Chu Niệm Niệm, đi hơi nhanh nên mũi chân bị vấp vào bậc thang.

“Cẩn thận một chút.” Chu Thần Thao đưa tay ra đỡ cô.

Chu Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía đối diện, đột nhiên hít một hơi lạnh: “Hai người xong đời rồi.”

Quan Ánh: “?”

“Anh cả về rồi.”

Nhìn Chu Tân Hạc đứng trước cánh cổng, trong lòng Quan Ánh vang lên tiếng mưa đá, rơi lộp bộp lộp bộp.

Ánh mắt Chu Tân Hạc sắc bén, lướt qua Quan Ánh, lạnh lùng rơi vào cánh tay của Chu Thần Thao.