Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 43




Paul Fox đã ngừng trả lời điện thoại riêng. Đó là số điện thoại mà chỉ những người thân thiết nhất với anh ta được phép dùng. Một số điện thoại đặc biệt, cho những người đặc biệt. Cô biết là anh ta cố tình lờ các cuộc gọi của cô đi và điều đó làm cô bực mình. Tất cả những gì cô muốn là chào hỏi anh ta, nói chuyện với anh ta. Cô nhớ anh ta. Có phải là cô muốn cưới anh ta đâu chứ.

Hailey Brown sẽ trình diễn vào tối thứ Tư, ở một câu lạc bộ tại Soho. Hailey là một gà của Paul nên chắc chắn anh ta sẽ đến đó. Ruby khoác lên người chiếc váy bằng lụa jersey màu lam, tay bo và gấu tua rua, đi tất lưới với bốt ngắn đến cổ chân màu tiết dê. Cô uống năm ly vodka của Toby, trong năm phút, trên chiếc chậu rửa trong bếp. Thế rồi cô đánh son môi đỏ và mắt đen than, ra khỏi nhà trong chiếc áo khoác giả lông vintage. Cô dùng thẻ Oyster[32] của Con lấy trong túi áo khoác của cậu mà không xin phép, để đi vào thành phố. Và chỉ trong vòng năm phút kể từ khi cô bước vào câu lạc bộ trên phố Dean, đã có người lạ mua đồ uống mời cô.

[32] Vé sử dụng phương tiện giao thông công cộng ở London.

Cô lấy đồ uống và đi về phía sau khu vực sân khấu. Một cô gái mặc đồng phục nhân viên đang hút thuốc, nhìn cô, nhưng không hỏi han gì khi cô đi thẳng về phía phòng thay đồ. Cô tìm thấy anh ta ở bên ngoài phòng thay đồ của Hailey, nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Trái tim cô run rẩy một chút khi cô nhìn thấy anh ta. Trông anh ta vẫn thế, nếu có chỉ hơi mập lên quanh bụng. Không nghi ngờ gì, chắc là nhờ đồ ăn nấu ở nhà của Eliza.

Cô thót bụng, sờ tay lên tóc và đi về phía anh ta. “Xin chào, Paul.”

Anh ta quay lại khi nghe tiếng cô và nhìn cô vẻ ngạc nhiên.

“Ờ, Lizy, em yêu, xin lỗi nhé, anh có thể, ờ, gọi lại em trong một phút nữa không?” Anh ta vội tắt máy và nhìn cô chằm chăm. “Ruby. Em làm gì ở đây?”

“Đến xem Hailey, dĩ nhiên rồi. Anh nghĩ tại sao nào?”

Cô lôi một bao thuốc trong túi ra và mời Paul. Anh ta lấy một điếu và để cô châm nó cho mình. Cô châm điếu thuốc của cô và cả hai bọn họ cùng rít một hơi đồng thời. “Vậy, anh thế nào?” cô bắt đầu.

“Anh ổn. Tốt lắm.”

“Anh tăng cân đấy.” Cô vỗ bụng anh ta.

“Ừ,” anh ta nói, bối rối vì sự đụng chạm của cô, “có lẽ thế. Em khỏe không?”

“Em khỏe,” cô đáp, “hơi… bất ổn.”

“Thế à. Tại sao thế?”

“Em không biết nữa,” cô nói. “Chỉ là cảm nhận bầu không khí thôi. Em nghĩ là Toby có kế hoạch bán nhà. Anh ấy đã tiêu hết tiền vào ngôi nhà. Và em không biết nữa - anh ấy cư xử khác. Anh ấy ra ngoài nhiều hơn, thay đổi kiểu tóc. Có cái gì đó kỳ lạ đang diễn ra và em không thể nắm bắt được.”

“Sao em không hỏi thẳng anh ta?”

“Em đã hỏi rồi. Và anh ấy bảo anh ấy không bán, nhưng em không tin. Anh ấy đã nói dối em về chỗ tiền anh ấy được thừa kế của Gus. Nói với em là chỉ có vài ngàn thôi nhưng rõ ràng là anh nhiều hơn thế nhiều.”

Paul nhún vai, vẻ lơ đãng. “Này,” anh ta bảo, “đó là nhà của anh ta. Nếu anh ta muốn bán, thì đó là việc của anh ta.”

“Vâng, nhưng còn em thì sao nào? Không công việc. Không thu nhập. Không có chỗ nào mà ở. Nói đúng ra là em sẽ ra đường.”

Paul liếc nhìn đồng hồ và cánh cửa sau lưng anh ta. “Nghe này, Ruby. Năm phút nữa là đến lượt Hailey rồi. Anh không biết chắc em mong đợi anh làm gì về việc đó. Ý anh là - em muốn gì?”

“Christ, tại sao ai cũng nghĩ là em muốn gì đó nhỉ. Em chẳng muốn gì.”

“Thế tại sao em lại ở đây?”

“Em nói rồi. Để xem Hailey.”

“Nhưng em thậm chí cũng chẳng thích Hailey nữa.”

“Em có thích Hailey.”

“Em ghét nhạc của cô ấy.”

“Như thế không có nghĩa là em không muốn đến và ủng hộ cô ta.”

Paul thở dài. “Anh phải đi đây, Ruby. Anh sẽ gặp em sau, nhé.”

“Không!” Ruby túm lấy tay áo vét anh ta. “Không! Đừng đi. Em nhớ anh. Em muốn nói chuyện với anh.”

Paul gỡ các ngón tay cô ra khỏi tay áo anh ta. “Ruby. Anh đã nói với em rồi. Điều này không thể xảy ra được. Anh đã nói rồi, không thể xảy ra được nữa.”

“Nhưng Paul - em sợ lắm. Em sợ, em nhẵn túi và em…”

“Em làm sao?”

“Em cô đơn.” Và rồi cô bắt đầu khóc. Nước mắt thực sự. Bởi vì cô chỉ vừa nhận ra rằng, không có Paul và không có Toby, cô chẳng có ai trên thế giới này thuộc về cô nữa.”

“Ồ, Chúa ơi.” Paul thở dài và ngước mắt lên. “Lại đây nào.” Anh ta để cô lọt vào vòng tay mình và hôn lên đầu cô và an ủi cô với những lời thì thầm. “Ổn thôi,” anh ta nói, “ổn thôi.”

“Không ổn đâu,” Ruby sụt sịt. “Không ổn.”

“Em sẽ tìm được cách. Em sẽ tìm được chỗ cho mình. Em sẽ tìm được.”

“Nhưng sẽ ra sao nếu cách của em và chỗ của em - sẽ ra sao nếu chúng ở đáy xã hội? Nếu như đó là số phận của em thì sao?”

“Em? Ruby Lewis? Ở đáy xã hội? Anh không nghĩ thế đâu.”

“Nhưng em không phải là Ruby, phải không nào? Em là Tracey.”

“Tracey, Ruby. Thì cũng là một cả.”

“Đúng thế,” cô sụt sịt. “Và đó chính là điều khiến em sợ hãi. Ruby có thể làm mọi thứ. Tracey kéo em xuống đáy.”

“Nào, đừng để cô ta làm thế. Cho cô ta thấy em cấu tạo bằng gì.” Anh ta nới vòng tay ôm quanh cô và khoác tay lên vai cô. “Nghe này,” anh ta nói, “giờ anh thực sự phải đi. Anh xin lỗi.”

Ruby có thể cảm nhận trong giọng nói của anh ta rằng đây thực sự là cuối con đường. Cô hít một hơi thật sâu. “Anh có ít tiền mặt nào không? Một ít thôi cũng được.

Em... Chúa ơi, nghe thật thảm hại, em thực sự nhẵn túi quá, Paul. Nhẵn túi đến mức đau đớn.”

“Ồ, Chúa ơi, Ruby.”

“Em có thể... đánh đổi lấy nó mà.”

Anh ta nheo mắt nhìn cô. “Cái gì?”

“Nếu như vậy dễ hơn đối với anh, thì em có thể làm gì đó để đổi lấy số tiền đó mà. Làm... Chúa ơi, Paul, đừng bắt em phải nói ra như thế.”

“Ý em là...?”

“Vâng. Bất kỳ điều gì anh muốn. Bất kỳ lúc nào anh muốn.”

“Ồ, Ruby, đừng.”

“Tại sao không chứ? Em đang tuyệt vọng mà.”

“À, nhưng anh thì không.” Paul rút ví ra khỏi túi áo khoác và lấy ra ba tờ hai mươi bảng. “Đây này.” Anh ta dúi vội nó cho Ruby. “Để em thôi không mang mình ra mời mọc bất kỳ người đàn ông nào sắp sửa đi qua. Nhưng... chỉ thế thôi. Không hơn nữa đâu, Ruby, không hơn.”

Anh ta đút ví trở lại túi áo, lấy giày di nát điếu thuốc lá và đóng sập cửa phòng Hailey sau lưng.

Ruby đứng trong hành lang, cảm thấy sự mịn màng của những tờ tiền trong tay. Sáu mươi bảng. Đủ để sống một tuần, hoặc hai. Cô nhét chúng vào túi áo khoác và quay đi, cơ thể râm ran bởi sự xúc phạm tê liệt. Cô đi thẳng về phía quầy bar và gọi ngay ba ly vodka, và cô uống chúng liên tiếp. Một người đàn ông mặc áo đen bó sát châm lửa cho cô và cố gắng nói chuyện với cô, nhưng cô chẳng buồn nghe. Đèn tắt và Paul xuất hiện từ bóng tối phía sau sân khấu. Anh ta nhìn cô ở quầy bar, thấy người đàn ông mặc áo bó đen nói chuyện với cô và ném cho cô cái nhìn khinh khi rầu rĩ. Ruby rời khỏi người đàn ông, đang giữa chừng câu nói, len qua câu lạc bộ, ngược chiều với đám người đang kéo về phía sân khấu để nghe Hailey hát. Trên phố Dean bên ngoài câu lạc bộ, cô nhận ra mình say đến nhường nào. Soho trông như một trong một ống kính vạn hoa hỗn loạn những ánh đèn lấp lóa, giày cao gót, những bánh xe và những hàm răng.

Một người đàn ông mặt teo tóp ngước nhìn cô với vẻ cầu khẩn. Hai đầu gối ông ta bọc trong một chiếc chăn nâu. Một chú chó lai giống Alsatia nằm vắt qua hai bàn chân ông ta. “Còn tí tiền lẻ nào không, cô?” Cô đút tay vào trong túi chiếc áo khoác lông báo và cảm thấy hai tờ hai mươi bảng cùng một nắm xu lẻ. Cô rút mấy tờ tiền ra vào đưa nó cho người đàn ông. Ông ta nhìn cô kinh ngạc. “Cám ơn cô,” ông ta nói, “cám ơn cô. Chúa phù hộ cô. Chúa phù hộ.” Ông ta hét lên sau lưng cô khi cô đã bước đi. “Ngủ ngon nhé. Sống một đời hạnh phúc nhé. Chúa phù hộ cho cô. Chúa phù hộ cho cô!”

Ruby tiếp tục bước đi, mù quáng. Cô không muốn đi về nhà. Cô cần một điều gì đó xảy ra, một điều gì khiến cô quên đi cuộc đối thoại với Paul, một điều gì đó có thể dịch chuyển cuộc sống của cô ra khỏi thời điểm hiện tại vô vọng thối nát này. Cô cần phải gặp ai đó. Ai đó mới mẻ.

Cô bước xuống và đi qua đường, hướng về một góc xa lạ nào đó của Soho với một trái tim nặng trĩu.