Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 34




Con chăm chú nhìn đỉnh đầu của Daisy. Cô có hai xoáy, mớ tóc tơ vàng óng của cô chia thành hai búi, như hai chiếc sừng. Một lọn tóc tuột khỏi búi và rơi ngang mặt cô. Từ mười phút rồi, cậu cố gắng cưỡng lại ý muốn vuốt lọn tóc ra vì sợ sẽ làm cô tỉnh giấc. Cô bắt đầu ngọ nguậy và Con nhanh chóng đổi tư thế, để không có vẻ như cậu đã chăm chú ngắm nhìn trong khi cô ngủ.

Khi mở mắt ra, cô nhìn khắp gian phòng. Con có thể thấy cô đang nhìn chung quanh để tự nhắc mình đang ở đâu.

“Chào buổi sáng,” cậu nói.

Cô quay lại và mỉm cười. “Chào anh.” Cô chống khuỷu tay lên và nhìn cậu. “Chúa ơi, các buổi sáng trông anh thật đẹp trai,” cô nói.

Cậu đỏ mặt. “Cám ơn em,” cậu nói. “Trông em cũng tuyệt mà.”

“Em ngờ lắm,” cô nói, vén tóc khỏi má. “Buổi sáng không phải là thời điểm tuyệt nhất trong ngày. Mấy giờ rồi anh?”

Cậu liếc nhìn chiếc radio kiêm đồng hồ báo thức. “Chín giờ mười lăm rồi.”

“Ồ, Chúa ơi, thật ư?”

“Ừ.”

“Ồ, chết thật. Em phải đi thôi.”

“Thật ư?”

“Vâng. Chuyện phổi ấy mà.” Cô vỗ tay lên xương ức và bắt đầu ho. “Em xin lỗi,” cô nói, quay đi. “Buổi sáng là thời điểm tồi tệ nhất. Thường thì việc đầu tiên Mimi phải làm là massage giúp em. Thực ra, em phải gọi điện cho chị ấy, cho chị ấy biết là em đang trên đường về.” Cô kéo chiếc túi xách về phía mình, tấm lưng mảnh mai của cô cong lên khi cô cúi xuống sàn nhà, những đốt xương lồi lên dưới làn da như sữa của cô, một tam giác trắng phủ lên thắt lưng cô. Cô lại ho trong khi lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Hơi thở của cô bắt đầu nặng nhọc hơn.

Cô nói chuyện với chị gái. Con có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Mimi ở đầu dây bên kia. Rõ ràng là hiếm khi Daisy làm như thế này. “Chưa muộn mà!” Daisy phản đối. “Vâng. Em đi bây giờ đây. Em không biết. Tàu điện ngầm. Được rồi, thì taxi vậy. Không, anh ấy không có xe. Em không biết, được rồi. Này, Meems, em xin lỗi nhé, được rồi. Em không biết sáng nay chị có việc phải đi. Em sẽ đến ngay khi có thể. Em sẽ gọi chị khi em vào trong taxi.” Cô tắt điện thoại và mỉm cười biết lỗi. “Chị ấy không bằng lòng,” cô nói.

“Anh có thể thấy thế.”

“Em cũng chẳng trách chị ấy đâu. Đó thực sự là một gánh nặng cho chị ấy, anh biết đấy, phải làm vật lý trị liệu cho em các buổi sáng. Chẳng có gì hay và điều ấy có nghĩa là chị ấy chẳng đi đâu được hay làm một điều gì đó tự phát nếu không thu xếp một y tá chăm sóc cho em. Chị ấy luôn luôn phải nghĩ đến em.”

“Cái lý trị đó,” cậu hỏi. “Chị em phải làm gì giúp em? Có khó không? Ý anh là, một người khác làm cho em thì có được không?”

Cô nhún vai. “Em nghĩ là được. Chỉ phải vỗ vào lưng em rất nhiều, vỗ vào ngực em, xoay em đủ các tư thế.”

“Trong bao lâu?”

“Chừng nào em không bị nghẹt nữa.”

“Anh có thể làm cho em được không?”

Daisy quay lại và nhìn cậu.

“Như thế thì em không phải vội về. Như thế thì em có thể ở lại. Nếu em muốn.” Cậu nghẹn lời.

Cô mỉm cười và kéo đỉnh đầu cậu về phía môi mình. Cô hôn thật sâu lên đó. Con có thể nghe thấy tiếng khò khè của lá phổi bị hỏng của cô trong lồng ngực. “Anh thật đáng yêu, Connor McNulty. Anh thật tốt. Em biết anh là người như thế, ngay từ lần đầu em gặp anh. Nhưng không đơn giản thế đâu. Anh phải được đào tạo. Mimi phải dạy anh cách làm thế nào. Bên cạnh đó,” cô nói tiếp, “như thế hơi giống kiểu đi toa lét mà để ngỏ cửa, phải không? Không được lãng mạn lắm.”

Con mỉm cười và hôn lên môi cô. Rồi cậu cầm lấy điện thoại của mình và bật lên. “Anh gọi xe cho em nhé.” Cậu nói.

“Cám ơn anh,” Daisy nói. “Cám ơn anh.”