"Huyễn thuật?"
Hai mắt Dante ngưng tụ, một hình ảnh người phụ nữ tôn quý xuất hiện sau lưng
hắn, giúp che chở cho tinh thần của hắn.
Alfred không có lựa chọn thừa cơ hội này mà tấn công, dù rằng đây là một cái
cơ hội rất tốt, hắn không chút do dự mà lập tức lùi về phía sau, kéo giãn khoảng
cách một lần nữa.
Dante lại giương cung lắp tên một lần nữa, nhắm chuẩn vào người Alfred.
"Vù!"
Mũi tên bắn ra, mang theo sức mạnh kinh khủng.
Nhưng cơ thể Alfred vào thời điểm này lại biến mất, sau đó, ngưng tụ ra ở một
hướng khác.
Hai bên cứ như vậy mà tiếp tục mấy lần, thời gian đang dần dần trôi qua.
Có rất nhiều phương pháp để ngăn cản, Alfred từ lúc vừa mới bắt đầu đã không
có ý định đánh bại vị này, cho nên, anh ta không hề muốn tấn công chút nào ma
chỉ biến mình thành một con muỗi, "vo ve vo ve" bay quanh người Dante.
Đương nhiên, cũng chính là bởi vì Alfred không có tấn công, cho nên Dante
ngược lại càng không dám chủ quan, vô ý thức cho rằng đối phương đang thời
cơ để một chiêu đoạt mạng mình.
Nếu như Dante dám quả cảm thêm một chút, cưỡng ép lao lên, hắn sẽ phát hiện,
người đàn ông thần bí trước mặt này ngoại trừ biết dùng huyễn thuật ra, công
kích của Alfred, thậm chí không thể phá vỡ Áo Giáp Hải Thần trên người hắn.
Nhưng dưới loại tình huống này, chạy trốn và rút lui đã trở mục tiêu lúc này của
đám người Hải Thần Giáo, Dante cũng không có can đảm mà được ăn cả ngã về
không, bởi vì vào lúc này bị thương nặng, thì tiếp đó cũng có nghĩa rằng không
cách nào thoát khỏi sự vây quét của Trật Tự Thần Giáo.
Phía trên nóc nhà, Pall đang ngồi trên vai của con rối mình, trong tay con rối
còn cầm theo ngài Kevin.
"Ha ha, đây chính là phương thức an toàn nhất mà Alfred nói đến sao..."
Pall điều khiển con rối của mình mở hai lòng bàn tay ra, phóng ra hai ngọn lửa
xoay tròn xung quanh mình, điều này khiến cho Dante chú ý.
Dante trông thấy ở trên nóc nhà đằng xa, có một cô gái đang đứng đó, bên cạnh
cô ta còn có hai ngọn lửa đang quay xung quanh.
Ánh mắt của và khí chất của cô ta, cô ta đứng ở đó cũng mang đến áp lực rất
lớn cho Dante.
Việc này cũng không có gì kỳ lạ, đã từng là một thiên tài và một người rất
mạnh, Pall cũng không cần phải bắt chước người khác, chỉ cần làm những động
tác của bản thân mình thì đã có thể tạo ra cảm giác này.
Cho dù bây giờ Pall chỉ có thể sử dụng một chút pháp trận cơ sở nhỏ, và tạo ra
một quả cầu lửa, chiến tích duy nhất của cô cũng chỉ là đốt trọc đầu chó của
Kevin.
Lúc này,
Pall tỏ ra rất lười biếng và thiếu kiên nhẫn mở miệng hô:
"Alfred, ngươi còn muốn chơi bao lâu."
Alfred lập tức hiểu ý, mở miệng nói: "Không có việc gì, trò chơi chỉ vừa mới
bắt đầu."
Ngay sau đó,
Alfred búng tay một cái, lúc này bốn phía xung quanh truyền âm thanh vang
theo tiết tấu.
"Quý ngài thích ca khúc nào?
Là cái hát này?
Hay là một bài này?
Xin ngài cẩn thận nghe, chọn lựa cho thật tốt, bởi vì nó sẽ được dùng làm khúc
cả chủ đề cho lễ tang của người."
Mồ hôi lạnh đã rỉ ra trên khuôn mặt quấn đầy băng vải của Dante.
...
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Kevin sủa rất hăng, cái này bắt nguồn từ việc nó có đủ trợ lực.
Hai tay Eno mở ra, dưới đất trước mặt hắn xuất hiện một vũng nước, một tiếng
gừ truyền ra từ phía dưới, ngay sau đó, một con Sói Biển từ từ hiện lên, nó có
thể trạng to lớn, mặc dù tứ chi chạm đất, nhưng khoảng cách từ đầu đến mặt đất
là hơn năm mét.
"Rống!"
"Gâu!"
Mặc dù dáng người thua kém xa, nhưng Kevin không có luống cuống chút nào,
tiếp tục sủa.
Rốt cục, con Sói Biển vọt tới bên này.
Kevin dựng cái đuôi lên, nhe răng trợn mắt, làm bộ sắp vọt tới trước, nhưng rốt
cuộc cũng không nhúc nhích.
Karen lao lên, một kiếm chém ngang qua cơ thể của con Sói Biển, cơ thể của nó
tách ra làm hai, nhưng cùng với chất lỏng trên người nó đang nhúc nhích, vết
cắt tựa như sắp khép lại.
Nhưng mà Karen cũng không thèm quay đầu lại nhìn, trực tiếp đưa tay vung về
phía sau, một chiêu Trật Tự - Thanh Tẩy đánh vào trên người con Sói Biển, ngắt
quãng quá trình hồi phục, nó đã biến thành một vũng nước biển hôi thối.
Dưới chân Eno xuất hiện một tấm chắn màu xanh lam, giơ nó lên, lập tức hai
tay múa máy, từ bốn phía, từng con Rắn Biển xuất hiện, vồ về phía Karen.
Dưới chân Karen xuất hiện từng sợi Xiềng Xích Trật Tự, trong chốc lát hoàn
toàn khóa lại những con Rắn Biển kia, Karen nắm chặt quả đấm mà vung lên,
toàn bộ Rắn Biển đều bị tiêu diệt.
Lại ngẩng đầu, nhìn Eno đang lơ lửng ở phía trên, trong lòng Karen không khỏi
cảm thấy có chút buồn cười, trong lúc đánh nhau, bản thân anh vẫn cảm thấy
mình đã rất cẩn thận, ai nghĩ đến rằng hôm nay đụng phải một tên còn cẩn thận
hơn cả mình.
Có điều, rất nhanh, Karen đã phát hiện có điều không thích hợp.
Hai thuật pháp bị phá tan lúc trước, khiến cho độ ẩm xung quanh trở nên rất lớn,
mà khi Eno tiếp tục niệm thuật, bốn phía xung quanh bỗng nhiên xuất hiện từng
giọt nước lích nha lích nhích, chỉ trong giây lát đã hợp thành một bong bóng
nước.
Bong bóng nước mang đầy năng lượng phong ấn đánh tới, Karen lập tức đưa ra
hành động quyết đoán, cầm kiếm chém vào trước người, nhưng thanh kiếm Lưu
Tư vốn vẫn luôn rất thuận lợi không gì có thể ngăn cản, vào lúc này lại không
thể phá vỡ vật cản trước mặt, hơi nước vào lúc này lại như hóa thành chất keo
dính, lực chém của Karen hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Eno tiếp tục lấy niệm thuật pháp, từng làn sương máu xuất hiện quanh người
hắn, cho thấy thuật pháp này cũng không đơn giản.
Bong bóng nước phong ấn khổng lồ bao quanh Karen lúc này đang dần dần co
lại, áp lực kinh khủng từ bốn phía bắt đầu ép vào, tựa như là một quả bóng cao
su đang bị lực ép lại, mà Karen đang ở trong quả bóng da này.
"Gâu!"
Kevin có vẻ hơi lo lắng, nó thử lao tới, nhưng không đợi nó tới gần, đã bị một
tia sáng màu xanh bắn ra, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Lúc rơi xuống trên mặt đất còn lộn một vòng, lại rất nhanh đứng lên, ngược lại
nó cũng không có ý lao đến lần thứ hai, có ý là tốt rồi.
Eno càng không ngừng thêm sức mạnh cho trận pháp, hắn cũng hiểu rằng, đối
thủ trước mắt này rất dũng mãnh trong việc đánh cận chiến, một chiêu kiếm lúc
trước mặc dù là đánh lén, nhưng sự sắc bén của một nhát kiếm kia vẫn để lại ấn
tượng rất sâu trong lòng hắn.
Bây giờ, vết thương sau lưng hắn vẫn đang chảy máu, đau đớn vô cùng.
Nhưng Eno vẫn cố chịu đựng, định dùng thuật pháp, cảnh giới và sự tích lũy
của mình để đè ép mài chết đối phương từ từ.