"Ta vừa mới nghe được âm thanh bên dưới!"
"Đúng vậy, là người của ngươi muốn đến cứu ngươi ra khỏi đây."
"Bọn họ đâu?"
"Đều đã chết."
"Ngươi đã nói nếu như ta phối hợp các ngươi, các ngươi sẽ không giết người
trên hòn đảo này!"
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi và người của ngươi phải ngoan, và rất rõ
ràng rằng bọn chúng không ngoan, hơn nữa còn muốn tiến hành phản kháng."
"Ngài mai thuyền sẽ đến đến."
"Quá muộn, ngươi không hy vọng chúng ta ở chỗ này, thật ra, chúng ta cũng rất
muốn sớm ngày rời khỏi nơi này để đến nơi chúng ta muốn đến."
"Sáng mai sẽ đến."
"Ta nhớ rằng dựa theo giao kèo lúc đầu của chúng ta, phải là không giờ đêm
nay, thuyền mà chúng ta muốn sẽ phải cập bến."
"Sáng mai thuyền đến sẽ chở đầy hàng tiếp tế."
"A, rất tốt, cứ tính toán như vậy, chúng ta ngược lại càng tiết kiệm thêm thời
gian, ngươi làm được cực kỳ tốt, Wood."
"Ta chỉ hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ theo lời hứa."
"Đương nhiên."
"Nếu như các ngươi không có ý định hết lòng tuân thủ lời hứa, ta hi vọng ngươi
có thể buông tha vợ và con gái ta, từ vừa lúc vừa bắt đầu bọn họ đã bị các ngươi
cầm tù ở trên thuyền, bọn họ vốn dĩ cũng không biết thân phận của các ngươi,
bọn họ cũng không tính là người của gia tộc Ellen."
"Thật ra thì ta vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, một gia tộc có thể biết đến sự tồn tại
của chúng ta, vậy mà nghèo túng đến mức này, lúc những tổ tiên của các ngươi
rong ruổi trên biển cả, sợ là cũng rất khó mà nghĩ đến hậu duệ của mình sẽ có
ngày như thế này."
Wood tiên sinh cười nói: "Ta cũng tặng cho các ngươi lời giống như vậy."
"Ha ha ha ha." Người áo đen cười, "Ta cũng rất thưởng thức ngươi đấy Wood,
trên đời này, người có thể để cho Eno ta thưởng thức, thật sự là không nhiều.
Đáng tiếc, ngươi là người có hệ thống tín ngưỡng gia tộc. Tiếp tục liên lạc chiếc
thuyền kia đi, tranh thủ để nó đến sớm hơn một chút, cái địa phương quỷ quái
này, một khắc ta cũng không muốn đợi thêm."
Eno uống một hơi cạn sạch rượu trong ky, hắn đứng người lên, nhìn về phía
ngoài cửa sổ, tự nhủ:
"Con mèo kia đứng ở ngoài bệ cửa sổ chỗ nhìn ta thật lâu, ta thích mèo."
Nghe được câu này, trong lòng Karen chấn động, nhưng anh ép buộc mình
không làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào.
"Đưa ngài Wood của chúng ta quay về phòng liên lạc, xem chừng hắn liên lạc
với thuyền đến đây."
Karen đưa tay, bắt lấy bả vai Wood, Wood tức giận nhìn thoáng qua Eno, hất tay
ra Karen, tự mình đi vào phòng, Karen đi theo vào trong, đóng cửa phòng lại.
Sau đó, Karen đứng dựa lên trên cửa phòng.
Anh nghe được âm thanh khác, chắc là có thêm một người áo đen nữa đi vào.
"Eno, ngươi đang nhìn cái gì?"
"Dante, ngươi nhìn con mèo kia xem, có giống với Milsy của ta không."
"Ngươi nói đến con mèo mà ngươi nuôi trên thuyền lúc trước sao? Để ta xem
một chút, a, màu sắc con mèo kia, so sánh với con Milsy của ngươi thì đẹp
hơn."
"Đáng tiếc, Milsy của ta trong lúc gặp sự cố trên biển đã lạc mất, ta nghĩ, chắc
là Hải Thần vĩ đại cũng thích nó, mới đưa nó đi làm bạn.
Ngươi ngủ đủ rồi sao, giúp ta ngồi ở đây canh chừng một chút, ta đi bắt Milsy
mới của ta về."
"Được rồi, ngươi đi đi."
Lập tức, Karen nghe được âm thanh mở cửa sổ, và năng lượng chuyển động.
Pall sắp bị bắt sao?
Không phải mình bảo cô ta không được đến gần đây sao
Alfred có thể bảo vệ được Pall hay không?
Súng báo hiệu có kịp sử dụng hay không?
Năng lượng chuyển động lại xuất hiện, âm thanh của Eno lại truyền đến lần
nữa:
"A, ngươi nhìn a, Dante, nó cực kỳ đáng yêu, không phải sao?"
Đáng chết, nhanh như vậy mà đã bị bắt lại rồi?!!
"Đúng vậy, ngươi vui vẻ là được, Eno, được rồi ta tiếp tục đi ngủ đây, đúng, lúc
nào thì thuyền đến."
"Sáng mai, một chiếc thuyền đầy hàng tiếp tế sẽ cập bến, sau đó, chúng ta lại
đem theo một chút máu dê mang lên thuyền thì có thể xuất phát."
"Ta hi vọng có thể càng nhanh một chút."
"Đã là nhanh nhất rồi, ta biết ngươi đang sợ cái gì, ta cũng sợ hãi, muốn trách
cũng chỉ có thể trách lúc ngươi dẫn người ra tay, không tra rõ thân phận của bọn
chúng trước, có điều vẫn còn tốt, thời gian của chúng ta vẫn còn kịp, chờ đến
khi con quái vật khổng lồ kia kịp phản ứng, chúng ta đã vào sâu trong biển cả
rộng lớn."
"Không cần phải nhắc lại chuyện cũ."
"Lỗi của ta, lỗi của ta, được rồi, ngươi đi ngủ đi, ta muốn chơi với Milsy mới
của ta, nhìn lông của nó có phải trắng giống như tuyết không?"
Mèo trắng?
Trái tim của Karen treo lên cao, cuối cùng cũng hạ xuống.
Đúng vậy a, do quan tâm nên tinh thần sẽ bị loạn, mặc dù Pall lúc ở nhà giống
như đại tiểu thư, nhưng cô có đầy kinh nghiệm mạo hiểm, làm sao lại phạm
phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Karen vừa tháo băng vải quấn trên mặt mình ra vừa đi về phía Wood đang ngồi
trước máy liên lạc, ở bên cạnh, còn có một viên Trận Pháp Thạch.
Wood nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, quay đầu nhìn qua, sau
khi nhìn thấy mặt của Karen, Wood lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi, có điều ông ta
cũng không cần Karen làm động tác "Xuỵt", bản thân ông ta cũng biết phải giữ
im lặng.
Karen làm động tác hai tay cùng ấn xuống dưới.
Wood giơ lên hai ngón tay.
Karen lại làm động tác ấn xuống một lần.
Vừa mới nghe tên áo đen kia nói vợ và con gái của Wood bị giam trên thuyền
làm con tin, mà bọn người của đội trưởng đang tìm kiếm chiếc thuyền kia ngoài
bến cảng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là có thể cứu được hai người
bọn họ.
Wood nhìn động tác hiểu ra ý của Karen, đưa tay đặt ở ngực, gật đầu với Karen.
Karen một lần nữa quấn băng vải lên trên mặt, lùi bước đến trước cửa.
Tình huống sau đó, cũng có chút phức tạp.
Thật ra, bây giờ mình hoàn toàn có thể cởi bỏ dây thừng năng lượng đang trói
trên người của Wood, sau đó dẫn ông ta rời đi qua đường cửa sổ, với thực lực
của Karen thì việc này có thể làm được, dù sao thì bản thân Wood cũng không
phải là một cô gái chân yếu tay mềm.
Nhưng nếu như mình làm kinh động đến bọn chúng quá sớm, bên phía đội
trưởng còn chưa tìm được chiếc thuyền kia để cứu người, thì cũng không ổn.
Đã đến rồi thì chắc chắn phải cứu cả nhà họ ra.
Cho nên, Karen chuẩn bị đợi thêm một hồi, cho bên phía đội trưởng thêm thời
gian, tốt nhất là chờ bên phía đội trưởng bắn đạn tín hiệu rồi mình mới ra tay
hành động.