"Thiếu gia, lại có người đi ra, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người, những giỏ
thức ăn này và rượu vẫn còn chưa đủ?"
"Có lẽ còn có người sống đang bị giam giữ, Alfred, anh và tôi cùng xuống
dưới."
Karen đứng người lên, đặt súng lúc và đạn tín hiệu lên trên bàn, Pall gật nhẹ đầu
với Karen, ra hiệu mình đã hiểu.
Lập tức, Karen và Alfred bước ra khỏi phòng.
"Chúng ta là khách do trấn trưởng mời tới, thân phận của chúng ta, cũng xin
ngươi cũng đừng nghe ngóng lung tung, không cần thiết phải tò mò vì có đôi
khi sẽ đem đến cho ngươi phiền phức rất lớn đấy."
"Được rồi, được rồi, tôi đã biết." Ông chủ quán rượu lập tức cười cười xin lỗi,
lúc trước ông ta chỉ lắm miệng mà hỏi một câu vì sao mấy ngày hôm nay đều là
các người ra vào tòa nhà văn phòng.
"Còn có rượu sao?"
"Có, có, ở trong nhà kho, để tôi mang ra."
"Santos, ngươi chờ ở đây, ta đi về trước."
"Được rồi, thủ lĩnh."
Trong lối đi nhỏ dưới bậc thang, cũng chỉ còn lại một mình Santos đứng đấy,
ông chủ thì tự mình vào nhà kho lấy rượu.
Đột nhiên, cơ thể Santos run một cái, sau đó hai tay vô ý thức ôm lấy đầu của
mình.
Alfred đứng ở góc cầu thang lầu hai, hai mắt đỏ rực lập tức mở miệng nói:
"Thiếu gia, ý thức của hắn phản kháng rất mạnh, tôi không cách nào hoàn toàn
áp chế hắn trong yên lặng."
Karen hơi kinh ngạc, chỉ một tên chạy vặt, đều có thể phản kháng khả năng
khống chế tinh thần của Alfred?
Thực lực tổng thể của đám người này, rốt cuộc là cấp độ gì?
Karen hóa thân thành một làn khói đen, bay xuống cầu thang, ngưng tụ sau lưng
Santos, lúc này Santos đang chống cự lại công kích tinh thần từ Alfred, không
phản ứng chút nào đối với sự xuất hiện của Karen.
Karen đưa tay kéo mũ của đối phương xuống, đồng thời thanh kiếm Lưu Tư
trực tiếp chém ngang qua, cắt đi đầu của hắn,
Trên lưỡi kiếm tỏa ra năng lượng Ám Nguyệt đốt cháy vết thương, không có
máu tươi tràn ra.
Lập tức, Karen ném kiếm và đầu lên phía trên, Alfred lập tức bắt lấy, Karen thì
khiêng thi thể của đối phương chạy lên lầu.
Không bao lâu, ông chủ dời một thùng rượu ra.
"A, người đi đâu rồi?"
Karen đã thay áo bào đen và đồng thời cũng quấn băng vải lên trên mặt đi
xuống từ trên lầu hai, ôm lấy thùng rượu, bước ra khỏi quán.
...
"Khó có thể tưởng tượng, cậu ta thế mà có thể chịu được mà quấn băng vải của
tên kia lên mặt." Pall xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xem Karen đang trên đường đi
vào tòa nhà văn phòng.
Quấn băng vải mặt thật ra cũng không phải là để che giấu thân phận, mà vì phía
dưới băng vải, là một gương mặt đã hôi thối, méo mó.
"Trong khi làm nhiệm vụ, thiếu gia không câu nệ về những việc này, tôi cũng cố
hết sức lau chùi trước cho thiếu gia."
"Được thôi, nhưng cách đột nhập này có vẻ hơi cũ kỹ."
"Thiếu gia là muốn xác nhận trước vị trí của ngài Wood và người nhà của ông
ấy."
"Ừm, ta biết rồi."
Coi rối Pall bắt đầu lên đạn tín hiệu cho khẩu súng lục.
"Bước chân của thiếu gia, hình như có hơi là lạ?" Alfred nghi ngờ nói.
"A." Pall nhìn lướt qua, cười ra tiếng, "Chắc là do thùng rượu quá nặng rồi."
Thùng rượu, quá nặng.
Dưới điều kiện không sử dụng thuật pháp để gia tăng sức mạnh, chỉ dựa vào sức
của mình để khiên cái thùng rượu này quả thật là có một chút khó khăn.
Lúc đi được nửa đường, Karen chỉ có thể đặt thùng rượu xuống, thở một hơi.
Lúc này, một đôi tay vươn tới, bắt lấy một bên thùng rượu, Karen ngẩng đầu
nhìn thấy một người cũng mặt áo bào đen và quắn băng vải trên mặt, đối
phương lung lay thùng rượu, Karen cũng bắt lấy một bên, hai người hợp lực
nâng lên, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không khí của bọn người này tốt như vậy sao? Đều thích giúp đỡ cho nhau?
Nhưng còn cái tên kẹt trong vỏ trứng kia tại sao thi thể không bị mang đi?
Karen phát hiện, trên đường lại có thêm năm sáu người mặc đồ đen mặt quấn
băng vải đi đến, bọn họ cũng đều khiêng theo thùng rượu hoặc xách giỏ thức ăn.
Mở cửa lớn ra, Karen và người khiêng thùng rượu đối diện cùng nhau đi vào,
những người còn lại cũng đi theo sau.
Có hai tên mặt áo đen đứng sau cửa vào, đều dựa vào trên vách tường, chờ đám
người của Karen bước qua, trong đó một người mở miệng nói: "A, làm sao cảm
thấy không nhiều người đi ra ngoài như vậy?"
Một người áo đen khác thì hô về phía Karen: "Các ngươi ngừng lại một chút."
Đột nhiên, mấy người đằng sau Karen nhao nhao móc súng kiếm từ trong áo ra,
lao đến chào hỏi hai tên gác cửa.
Trên người của hai tên gác cửa lúc này hiện ra áo giáp màu xanh lam, đạn thuật
pháp và binh khí chém vào chỉ đánh lui bọn chúng, cũng không thể giải quyết
ngay lập tức, mà tiếng động của nơi này, lập tức lan ra cả tòa nhà.
"Đại ca, chúng ta tới cứu anh!"
Karen nghe được người áo đen đang khiên thùng rượu cùng với mình hô lên,
đồng thời, hắn ta cũng không chút do dự mà chém một đao về phía mình.
Mẹ nó! Các ngươi cũng là ngụy trang!
Karen nhanh chóng lùi người về phía sau, tránh thoát một đao kia.
Mà lúc này, từ trên lầu một và trong những phòng khác dưới tầng có mười tên
mặc áo đen chạy ra, bắt đầu tấn công những kẻ xâm nhập.
Thực lực của đám áo đen “thật” đều không tầm thường, trên người sau khi bao
phủ bởi Áo Giáp Hải Thần thì thế công rất tàn nhẫn, rất nhanh, mấy tên giả mạo
đều bị giết chết.
Bọn họ cho dù thành công trà trộn vào để đánh lén, nhưng không để ý đến sự
chênh lệch quá lớn giữa thực lực bản thân và thực của đối phương.
Karen không khỏi cảm khái: Đội trưởng quả thật là có dự tính trước, thực lực
của đám người này quả nhiên không bình thường.
Đương nhiên, nếu như cũng chỉ có những người này thôi thì Karen thật đúng là
sẽ không có gì sợ hãi, nhưng vào lúc vừa mới ra tay, Karen phát giác được ba
luồng ý niệm rất mạnh quét từ trên lầu xuống, phía trên, còn có những kẻ mạnh
hơn.
Sau khi giải quyết những kẻ giả mạo, hai người mặc áo đen giữ cửa kia đi về
phía Karen, chuẩn bị tấn công, bởi vì Karen đi cùng với đám người giả mạo vào
đây.
Trên người Karen lập tức hiện ra Áo Giáp Hải Thần,
Rất bình tĩnh nói:
"Người một nhà."