"Ừm, thật ra thì cũng không khó, có đôi khi lúc em ngủ cũng đang thiết kế kiểu
dáng trong mơ, sau khi tỉnh lại thì lập tức có thể bắt tay vào làm, đương nhiên,
bên cạnh em có mấy người giúp đỡ cùng làm với em.
Em nghe nói thần bào của Trật Tự có khảm trận pháp ở bên trong, cái này thì
em không làm được."
"Anh vẫn cảm thấy trận pháp bên trong thần bào rất phiền phức, quần áo, vừa
người và phù hợp là tốt." Karen cởi áo ngoài ra, mặc thần bào vào, tơ lụa cảm
giác rất dễ chịu, nhất là vị trí cổ áo, thiết kế chi tiết cũng rất có tâm.
Đi đến trước gương, khóe miệng Karen lộ ra ý cười, nói:
"Anh cảm thấy, về sau em hoàn toàn có thể mở một hiệu may trong thành phố
York."
"Thế nhưng mà em không có hứng thú gì với may quần áo, em chỉ là thích làm
quần áo cho anh."
"Vậy thì mở một phòng làm việc riêng trong nhà, chuyên làm quần áo cho anh
là được, nhà sau của Nhà Tang Lễ có rất nhiều phòng trống."
"Có thể."
"A, đúng, Pavaro có hai cô con gái bây giờ cũng đang học vẽ tranh và thiết kế,
hai người bọn họ có thể làm trợ thủ của em."
"Thế nhưng là, anh đã sắp xếp tương lai giúp cho họ rồi sao? Thật có lỗi, em
không phải có ý kia."
"Anh biết, nhưng trừ phi bệnh trên người họ có thể diệt trừ tận gốc, có thể được
sống một cuộc sống bình thường đã là một điều rất quý giá đối với họ."
"Đúng vậy, bọn họ thật đáng thương, em có chuẩn bị quà để tặng cho họ, dựa
theo lần trước anh có nói đến những người trong Nhà Tang Lễ, phu nhân Lake,
nhân viên của anh, em cũng đều có chuẩn bị quà tặng."
"Bọn họ chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Karen biết, đây là một loại phương thức để tuyên bố chủ quyền, mặc dù bây giờ
cô ấy nhất định còn phải ở lại trang viên Ellen, nhưng cô rất khát vọng sớm
ngày có thể đến Nhà Tang Lễ để bắt đầu một cuộc sống mới.
Mặc thử hai món quần áo còn lại lúc nãy, đều rất vừa người.
"Không cần phải sửa đổi, đợi chút nữa anh trở về sẽ mặc."
Karen đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, chờ đến lúc Eunice bước qua trước
mặt, bị Karen đưa tay kéo vào trong ngực.
Eunice không có phản kháng, ngược lại chủ động đưa tay ôm cổ Karen.
"Muốn nghe những chuyện gần đây anh gặp phải không?" Karen hỏi.
Eunice lắc đầu, nói: "Về sau em muốn cùng trải nghiệm với anh."
"Được rồi."
Eunice nhỏ giọng nói: "Em đi đổi tất nhé?"
Karen buông lỏng bàn tay đang ôm cô, nói: "Không vội."
Eunice cắn môi, hỏi: "Muốn loại nào?"
"Có thể để cho anh tự chọn sao?"
"Có thể, trong ngăn kéo cuối cùng của cái tủ bên cạnh tấm gương."
"Được rồi."
Karen đứng người lên, đi vào phòng giữ quần áo một lần nữa, mở cái ngăn kéo
kia ra.
"Màu đen, màu trắng, màu da, tất lưới "
Karen đột nhiên cảm giác được, về sau trong phòng làm việc ở nhà có thể thiết
kế và may quần áo, trước tiên có thể thiết kế các loại tất chân, dù sao đều là để
mình dùng.
Một lát sau, Karen quay trở lại phòng;
Trong tay bưng theo cả một cái ngăn kéo.
"Rất xin lỗi, anh chợt phát hiện, có vẻ hơi khó để lựa chọn."
Sáng sớm, Pall ngồi ở trên lưng Kevin đi ra từ căn phòng dưới tầng hầm, sau
khi ăn xong bữa khuya thì bọn chúng vẫn bận bố trí trận pháp trong căn phòng
vốn là phòng vẽ tranh của ngài Bede, bố trí tổng cộng ba cái trận pháp, một cái
là kết nối với Đảo Ám Nguyệt, một cái là kết nối với Đảo Corona, một cái khác
thì kết nối với Nhà Tang Lễ Pavaro.
Đều là trận pháp truyền tin, cũng không phải là dịch chuyển, dù chỉ vậy nhưng
người của trang viên Ellen bây giờ cũng không cách nào tự mình làm ra được,
một cái gia tộc suy sụp, tất nhiên là về mọi mặt.
"Ai ~ cuối cùng đã làm xong."
Pall ngáp một cái,
"Con chó ngu, chúng ta về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, mệt chết rồi, meo."
Trên đầu bậc thang, Pall trông thấy hai người Karen và Eunice vừa lúc đi ra
ngoài, cùng cỡi trên một con ngựa màu trắng cao lớn.
Pall cảm khái nói: "A, người trẻ tuổi thật giàu sức lực."
Kevin rất tán thành gật đầu: "Gâu!"
"Lại nói này, con chó ngu, ngươi có từng tưởng tượng ra cảnh cỡi ngựa chung
với Nữ thần của mình chưa?"
Kevin lắc đầu.
Pall duỗi ra móng vuốt vỗ đầu Kevin một cái:
"Không có tham vọng."
Lúc buổi sáng, Eunice ngủ thiếp đi trong ngực của Karen, Karen cưỡi ngựa chở
cô về tới trang viên, rất cẩn thận mà ôm cô xuống ngựa, bước lên trên lầu.
Sau khi đặt cô ấy lên trên giường, Karen giúp cô đắp kín chăn, cuối cùng là hôn
nhẹ lên trán một cái.
Thật ra, cô cũng giống với Bá tước Recar và Lão Saman vậy, cũng là đang
"Ngồi tù".
Lúc nãy khi cưỡi ngựa, Karen hỏi cô có cảm thay đau khổ hay không.
Cô nói: Có.
Đang lúc Karen chuẩn bị đưa cho cô vài đề nghị có thể giảm bớt nỗi đau trong
tâm lý,
Eunice nói:
"Cho nên mỗi ngày trước khi em thức dậy và ngủ thiếp đi, đều sẽ nghĩ đến anh
một lần."
Sau khi đứng ở bên giường một hồi, Karen đi ra khỏi phòng ngủ, đi lên lầu ba.
"Thiếu gia, điện thoại của ngài Alfred."
Karen đi vào phòng sách, cầm điện thoại lên.
"Alo."
"Thiếu gia, đội trưởng của ngài gọi điện thoại tới."
"Có nhiệm vụ?"
"Đội trưởng của ngài bảo tôi thông báo cho ngài, tiểu đội của Gendi nhận một
nhiệm vụ hộ tống hàng hóa, bây giờ, tiểu đội của Gendi đã mất liên lạc, địa
điểm liên lạc lần cuối cùng là ở trên đảo Corona."
"Đảo Corona?"
Đó là hòn đảo mà Wood Ellen đang ở, cũng là hòn đảo mà Karen đặt chân lần
thứ nhất khi đến Wien, trang viên Ellen ở trên hòn đảo kia có một thị trấn nhỏ,
chuyên môn phụ trách về nghiệp vụ buôn lậu, bây giờ cũng đã tiếp nhận việc
làm ăn buôn bán với Đảo Ám Nguyệt.
Trên một mức độ nào đó, tuyến đường kia đã bị Trật Tự Thần Giáo độc chiếm,
nhưng trang viên Ellen dựa vào mặt mũi của Đảo Ám Nguyệt, có thể gia nhập
vào mà húp một chén canh.