Karen từng nhắc nhở Alfred, Alfred có thể sẽ không thể đánh thức Bá tước
Recar, cho nên có thể đợi sau khi mình trở về rồi lại đổi quan tài cho ông ta.
Tuy nhiên sau khi mình trở về, Alfred thông báo với mình đã làm xong mọi việc
ở khán thính phòng.
Biết được tin tức này Karen cảm thấy có chút kinh ngạc.
Alfred giải thích là do anh ta niệm tụng những lời trích dẫn của mình cho Bá
Tước Recar nghe, cuối cùng khiến Bá tước Recar tự mình tỉnh lại đổi chỗ ngủ.
Karen không tin tưởng lý do này, dù là ảnh chụp và bức tranh đều đang để ở
trước mắt mình.
Là bởi vì năng lực "m Thanh" của Alfred đã tăng lên tới trình độ có thể xuyên
thấu qua vật chất môi giới rồi sao?
Từ khi rời khỏi Ruilan để đến Wien, trong sinh hoạt của Karen hầu như không
thể thiếu đi Alfred, nói chính xác thì không ai có thể cự tuyệt bên người có thể
có một người như Alfred.
Nhưng Karen vẫn không để mắt đến sự tự tiến bộ của Alfred, rút đi tất cả khí
tức của dị ma, khả năng lắng nghe và âm thanh cũng được tăng cường rất lớn.
Hai chữ "Rất lớn" ở trong lòng của Karen vẫn luôn là một con số xấp xỉ.
Chỉ là bây giờ xem ra năng lực của Alfred tăng lên ngoài dự đoán trong lòng
của Karen.
Mình còn đang bị hạn chế phải làm công cho tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, nên
không gian để người hầu nam của mình thi triển khả năng cũng không nhiều,
Cũng rất ít khi cần Alfred đi đánh nhau, anh ta chỉ luôn làm công việc của một
quản gia.
Cho nên, Alfred mới có ý muốn đi tổ chức một hội nhóm dị ma nhỏ ở thành phố
York, bởi vì Alfred cũng muốn làm một chút gì đó, cũng muốn phát huy khả
năng.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm của mình.
Bản thân là người lãnh đạo của một tổ chức nhỏ, hưởng thụ đoàn đội cung cấp
trợ giúp cho mình, cũng không thể không gánh chịu trách nhiệm sắp xếp cho
các thành viên phát triển.
Xem ra, vẫn phải tính toán thêm về chức vị hiện giờ.
Nếu như có thể tự thành lập một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của riêng mình, vậy
thì mọi người trong Nhà Tang Lễ đều sẽ có chuyện để làm.
Dù chỉ vì mục địch này, mình cũng nhất định phải giành được vị trí tuyển chọn
đến Cánh Cổng Luân Hồi.
Lấy được vị trí này, cũng tương đương với một trong 12 người ưu tú nhất trong
lứa tuổi này, làm đội trưởng của một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật chắc chắn dư
sức.
Còn nếu từ từ tích góp công trạng để thăng chức thì vẫn là quá chậm.
Ưu tú như đội trưởng, không phải cũng phải phí một khoảng thời gian lâu như
vậy ở thành phố Tang Phổ sao.
Có điều, Karen không cho rằng những tấm hình và bức tranh này là do Alfred
cố ý để ở chỗ này cho mình thấy để tranh công,
Alfred đã sớm thoát khỏi giai đoạn này.
Nhưng không loại trừ việc có người khác muốn nịnh hót Alfred cho nên sắp đặt
như vậy.
Karen ấn chuông trên bàn một cái.
Berger đẩy cửa phòng sách bước vào, trong tay mang theo một cái thùng giữ
nhiệt, cậu ta mở nắp thùng ra, bên trong là nước đá và một cái gắp, sau khi đặt
thùng giữ nhiệt lên một góc trên bàn đọc sách, Berger lui lại một bước:
"Thiếu gia, xin ngài dặn dò."
"Không có gì."
"Vâng, thiếu gia."
Karen cầm lấy cái gắp, gắp mấy viên đá bỏ vào trong ly nước, sau đó vừa lắc
lắc cái ly vừa nghiêng người sang bên phải một chút rồi dựa vào lưng ghế, nhìn
xem màn đêm tối bao la bên ngoài cửa sổ.
Nhìn một chút, cảm giác mệt mỏi dần dần kéo tới.
Karen đặt ly nước lên bàn đọc sách, hai tay khoanh lại trước ngực, hai mắt
nhắm nghiền.
Lúc ngủ tới khi trời tờ mờ sáng, Karen nghe được tiếng đập cửa, mở mắt ra,
Karen ngáp một cái, ấn vào chuông.
Berger đẩy cửa ra, bẩm báo với Karen:
"Thiếu gia, tiểu thư Eunice đã tỉnh."
"Được rồi, ta đã biết."
Karen đi vào phòng ngủ trước, phát hiện Pall và Kevin cũng không ở trong
phòng ngủ, bọn chúng bây giờ hẳn là đang bố trí trận pháp suốt đêm.
Sau khi rửa mặt đơn giản một chút, Karen đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến trước
cửa phòng của Eunice trên lầu hai, hai người hầu gái trước cửa bị Berger dẫn đi,
Karen đẩy cửa bước vào.
"A..."
Eunice vừa mới tắm xong mặc đồ ngủ tóc ướt sũng đi ra.
"Em để bọn họ lát nữa báo cho anh."
"Nhưng anh không chờ được nữa."
Karen bước đến trước, cầm lấy khăn lông từ trong tay Eunice, bắt đầu giúp cô
lau tóc.
Eunice mở miệng nói: "Lần sau có trở về cứ đánh thức em dậy là được, không
cần chờ."
"Ta vui lòng chờ."
Sau khi giúp Eunice lau khô tóc, Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon, chuông
cửa vang lên, Eunice bước đến bàn ăn, phía trên có để bữa sáng.
Karen bưng ly sữa bò lên uống một ngụm, Eunice lột một quả trứng gà rồi đưa
đến miệng Karen, Karen cắn một cái, lại đưa tay cầm lấy.
"Em có làm quần áo cho anh." Eunice đứng người lên, "Để em lấy ra cho anh
mặc thử một chút."
"Ăn bữa sáng trước." Karen nói.
Eunice nhẹ gật đầu, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng.
Sau khi Karen ăn hai quả trứng gà và một miếng bánh mì thì dừng lại, thức dậy
từ giấc ngủ nửa với, khẩu vị cũng không phải qúa tốt.
Eunice cũng rất mau đã ăn xong, có chút mong đợi mà nhìn Karen: "Em đi lấy
quần áo ra nhé?"
"Anh đưa em đi."
Karen đứng người lên, cùng với Eunice đi đến phòng để quần áo.
Eunice lấy ra ba món quần áo, một cái là thần bào Trật Tự màu đen, một cái là
áo khoác màu cà phê, một cái là áo khoác vest mỏng