Bá tước Recar vừa nghiền ngẫm câu nói này vừa nghi ngờ mà hỏi thăm:
"Thế nhưng mà Thần thật sự có tồn tại."
Lão Saman mở miệng nói: "Không tin thần ở đây cũng không phải chỉ là không
tin tưởng vào sự tồn tại của Thần, mà có nghĩa rằng những vị Thần này cũng
không phải là chân lý để noi theo."
Bá tước Recar nhìn về phía Lão Saman, hỏi: "Sao ngươi lại hiểu được nhiều
thế?"
Lão Saman liếc mắt nhìn bá tước Recar, khinh thường nói: "Ta nghe nhiều ghi
chép của Thiên Ngữ hơn ngươi."
"Cũng là từ người hầu nam kia sao?"
"Ừm."
"Ta còn chưa kịp nghe xong, có rất nhiều thứ nghe xong cũng không hiểu, tựa
như là vì phiên dịch ra từ những ngôn ngữ khác, có quá nhiều hàm ý ám chỉ bên
trong."
"Không có việc gì, cụ già thì năng lực phân tích sẽ kém hơn bình thường, người
trẻ tuổi như ta đây có thể dạy cho ngươi."
"Ha." Bá tước Recar đưa tay khoác lên trên bờ vai của Lão Saman, "Có thể có
thể, ta thích nghe mấy lời của tên nhóc này nói."
Lão Saman lúc này lại quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Sự đặc thù của hệ
thống tín ngưỡng gia tộc Inmerais ngài thật sự là học tập sao?"
Tất nhiên, trong góc nhìn của lão Saman, nhiều tín ngưỡng pha tạp như vậy rồi
chồng chất với nhau như tiệm tạp hóa, nhìn kiểu gì cũng không bao hàm được
hai chữ "Học tập” này.
Bá tước Recar mở miệng nói: "Trước kia lúc ta tung hoành biển cả, thường
xuyên sẽ phối hợp với hải quân Wien để công phá cảng quân sự của các quốc
gia khác, ngươi có biết sau khi công phá xong, những thủy thủ và binh lính đã
chém giết đỏ cả mắt kia sẽ làm gì không?"
Lão Saman trả lời: "Có thể tưởng tượng ra được."
"Ngươi có thể nói ra một từ để miêu tả."
Lão Saman lắc đầu: "Không dám."
"Được rồi." Recar nhẹ gật đầu tỏ ra là đã hiểu, "Nhưng lúc đó báo chí Wien
tuyên truyền ra công chúng đó chính là chúng ta đã mang đến sự văn minh cho
những tộc người mọi rợ kia, để bọn chúng có thể học tập văn hóa tiên tiến của
chúng ta."
"Được rồi, ta đã hiểu được."
"Ngươi tuổi còn trẻ, ngươi còn thiếu kiến thức, cái này có thể từ từ bổ sung,
không cần phải hỏi đến cùng, như vậy cũng không hợp."
Karen nhìn hai người này trào phúng lẫn nhau, cũng lười mà gián đoạn bọn họ.
Dù sao, trong mắt của Karen, đặc thù của hệ thống tín ngưỡng gia tộc mà ông
nội truyền thừa lại đó là "Học tập", người nhà Inmerais, làm sao lại có thể làm
trộm cướp đây, còn về việc trong nhà có nhiều đồ, vậy cũng không phải là bởi
vì cướp đoạt mà có, mà là thông qua quá trình học tập thu thập được.
"Được rồi, đến lúc ta nên rời khỏi đây." Karen đứng người lên, chuẩn bị tạm
biệt.
Lão Saman đứng dậy, nói: "Cảm ơn ngài đã dành thời gian dù bận rộn nhiều
việc để đến thăm chúng tôi.”
Bá tước Recar mở miệng nói: "Cảm ơn ngài dành ra thời gian đến thăm chúng
tôi trong lúc đến gặp cháu gái đời sau của ta."
Trước người của Karen xuất hiện một vòng xoáy màu đen, sau khi bước vào
trong đó, vòng xoáy biến mất.
Lão Saman nhìn về phía Bá tước Recar, hỏi: "Vị hôn thê của ngài ấy chính là
đời sau của ngươi?"
"Đúng vậy." Bá tước Recar cố ý hất cằm lên.
"Sao còn chưa kết hôn, cũng không có sinh con?"
"Bởi vì nó đã thức tỉnh huyết mạch, phải ngủ say trong khoảng thời gian nửa
năm để tiêu hóa năng lượng, chờ đến sau khi tiêu hóa xong, sẽ..."
"Không tranh thủ thời gian kết hôn sinh con gây giống mà còn đi làm công chúa
ngủ trong rừng? Cái tên thiên tài nào làm ra sự sắp xếp ngu xuẩn này thế?"
Bá tước Recar: "..."
Karen mở mắt ra, bước ra khỏi khán thính phòng, bên ngoài trởi đang đổ mưa
nhỏ, Berger giơ dù che mưa đã chuẩn bị xong lên cho Karen.
Sau khi rời khỏi lâu đài, không có người hầu đến thông báo cho mình rằng
Eunice đã thức, cho thấy Eunice vẫn còn đang ngủ say.
Karen cũng không có đi quấy rầy giấc ngủ của cô, mà là đi đến lầu ba, bước vào
phòng sách, ngồi xuống đằng sau đọc sách.
Berger bưng cà phê và nước trà vào, sau đó rời khỏi thư phòng đứng ở bên
ngoài.
Karen mở ngăn kéo ra, anh nhớ kỹ mình có để vài quyển sách ở chỗ này, mà
người của trang viên Ellen sẽ không động vào đồ mà mình để lại.
Trong ngăn kéo, có mấy tấm ảnh chụp và vài bức tranh.
Bên trong ảnh chụp, Alfred đang ngồi ở trước một ngôi mô, cầm trong tay một
cuốn bút ký rồi đọc giống như một vị mục sư.
Bên trong bức tranh cũng vẽ cảnh giống vậy, khác nhau ở chỗ có tăng thêm
nhiều chi tiết nghệ thuật khác, ví như thêm một chút đổ bóng lên trên người của
Alfred, để trông càng thêm thần thánh, giống như là người truyền âm thay cho
Thần trên thế gian.
Mà bên trên ngôi mộ, cũng thay đổi một vài màu sắc, cho người ta có cảm giác
người ở dưới được cảm hóa mà sắp đội mồ ngồi dậy.
Trước khi mình đến Đảo Ám Nguyệt, Alfred phụ trách việc chở quan tài của
Lão Saman về đây, còn phải bố trí trận pháp trong khán thính phòng ở trang
viên Ellen đồng thời cũng phải sắp xếp những quan tài mặc dù trống không vào
trong vị trí tương ứng