Chờ đến khi Karen lái xe rời khỏi Nhà Tang Lễ, Pall ngồi ở vị trí kế bên tài xế
mở miệng nói: "Yêu tinh Radio đang cảm thấy buồn chán nên muốn tìm một vài
chuyện để làm."
"Tôi biết, cho nên tôi ủng hộ."
Nhất là sau khi biết đến tổ chức "Trầm Mặc giả" này, nghe Karen kể lại xong,
thậm chí Alfred cũng không cần Karen nhắc nhở thì đã nói thẳng ra sự lo lắng
của mình.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc Alfred đã mất đi một sự nghiệp mà
anh ta theo đuổi.
Karen rút ra một điếu thuốc, cắn vào bên trong miệng, nói: "Sở dĩ tôi quyết định
sẽ tham gia lần tuyển chọn này còn có một nguyên nhân, thân phận của Pavaro
vẫn hơi thấp chút, chờ sau khi vượt qua vòng kiểm tra cuối cùng, trở về từ Cánh
Cổng Luân Hồi, nói thế nào thì tôi cũng có thể được thăng chức thành đội
trưởng của Đòn Roi Kỷ Luật, nếu như tôi có thể tự thành lập tiểu đội của riêng
mình, vậy thì không gian hoạt động của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều."
"Wow." Pall trừng mắt nhìn, "Ý của cậu đó là, chúng ta cũng có thể gia nhập
ngươi vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của cậu, bao gồm cả yêu tinh radio?"
"Ừm."
"Thế nhưng vấn đề chủ yếu là, con rối của tôi và con chó ngu hoạt động không
được thuận tiện lắm."
"Sẽ có biện pháp mới, hoặc là, cô có thể làm quản lý."
"Nghe rất có sức hấp dẫn." Pall cười nói, "Thậm chí còn có thể thức tỉnh bá
tước Recar và Lão Saman để tham gia!"
"Việc này, bây giờ còn làm không được, có lẽ còn cách một khoảng tương đối
xa."
"Luôn luôn phải có ước mơ, đây là điều cậu viết trong bút ký."
"Đúng vậy, luôn luôn phải có ước mơ."
Karen cầm lấy bật lửa.
Pall tò mò nói: "Karen, cậu lại bắt đầu hút thuốc lá à?"
Karen lúc này mới để ý tới, cười cười, vứt điếu thuốc lá trong miệng ra ngoài
cửa sổ,
Mắng:
"Đều do tên Bernard đáng chết kia."
Mặc dù Karen lái xe rất nhanh, mà lại đường xá cũng rất tốt tốt, nhưng lúc đến
gần đất của trang viên Ellen thì đêm cũng đã khuya.
Bây giờ, khoảng cách đến cổng lớn của trang viên còn có chừng mười phút
đồng hồ, có điều, phía trước xe Karen xuất hiện hai người đang cưỡi ngựa, bọn
họ cũng phát hiện chiếc xe Pens second-hand này ở sau lưng.
Karen dừng xe lại, bọn họ cũng ngừng ngựa.
Berger lập tức xoay người leo xuống, hưng phấn mà đi về phía Karen, mỉm cười
hành lễ:
"Chào thiếu gia, ngài trở về rồi sao!"
Judea thì vẫn ngồi ở trên lưng ngựa như cũ, cao ngạo mà ngước cổ, hiển nhiên,
cô vẫn tràn đầy ý nghĩ thù địch đối với Karen, rốt cuộc thì lần trước xém chút
nữa bị Karen đánh chết.
Đáng giận nhất đó là, tên này vẫn còn luôn nói rằng là mình vô tình.
"Hai người đang tản bộ sao?" Karen xuống xe hỏi.
"Ở đó có một khu huấn luyện của người trẻ tuổi trong gia tộc, là mới được xây
dựng lên, ban ngày chúng ta huấn luyện ở nơi đó, ban đêm trở về nghỉ ngơi,
thiếu gia, trước lúc trở về ngài không có gọi điện thoại thông báo sao?"
"Không có, vừa lúc rảnh thì trở về."
Lúc này, Kevin ngồi ở sau xe thò ra bàn chân chó, vỗ vỗ chỗ ngồi của Pall, Pall
quay đầu nhìn về phía Kevin, Kevin nhẹ gật đầu đối với Judea đang cưỡi ngựa ở
phía trước.
Pall đáp lại nói: "Tính tình cô bé này cực kỳ bướng bỉnh, có chút bóng dáng của
ta năm xưa, nhưng thiên phú không cao bằng ta, đương nhiên, cũng không tính
là quá chênh lệch, bây giờ... Cảm giác là cấp bốn, thăng cấp rồi, Berger cũng
thăng cấp, cấp ba.
Thật sự là người ta không biết nói gì, thiên phú tốt nhất của thế hệ gia tộc này,
đều là từ mấy đứa trẻ nuôi ở bên ngoài."
Lúc này, Judea cưỡi ngựa tới, bên trong ánh mắt mang theo sự khiêu khích rõ
ràng.
Pall cười nói: "Cô bé nhỏ này lại thèm đòn rồi, ai, thật đáng thương, nó cảm
thấy mình lên cấp 4 thì có thể lấy lại danh dự."
"Gâu."
Berger hô lên với Judea: "Judea, mau xuống ngựa hành lễ với thiếu gia đi."
Pall mở miệng nói: "Ngươi nhìn xem, thằng nhóc Berger này là đang cố ý đổ
thêm dầu vào lửa đâu, nó chắc chắn biết Judea có ấn tượng rất tệ với Karen,
cũng rõ ràng tính tình của Judea, đây là đang đào sẵn cái hố cho Judea, để củng
cố địa vị của mình trước mặt Karen.
Karen nói không sai, đây chính là một con sói con, dù sao thì nếu gia tộc muốn
phục hưng, thật đúng là thiếu người như nó, thằng nhóc này về sau có thể nuôi
dưỡng thành tộc trưởng, nếu như Eunice không muốn làm tộc trưởng."
"Gâu." Kevin gật đầu.
Pall ngáp một cái: "Đánh đi đánh đi, đánh xong chúng ta về sớm vừa lúc ăn bữa
khuya một chút rồi đi ngủ, hình như mỗi lần Karen trở về đều muốn đánh nó
một trận."
Quả nhiên, nghe được lời của Berger, lông mày của Judea nhướn lên, đưa tay
chỉ về phía Karen, nói: "Ta muốn cùng ngươi giao đấu một chút."
"Ta muốn về nghỉ sớm một chút." Karen không để ý đến Judea, chuẩn bị lên xe.
Đối với Karen bây giờ, việc trở về nhà phải đánh một cô bé, thật sự chẳng có gì
thú vị.
Tầm cỡ Peder, mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.
Còn có những người trẻ tuổi ưu tú trong Trật Tự Thần Giáo mà Karen sẽ gặp
trong đợt tuyển chọn tiếp theo mới là những đối thủ thật sự.
"Ba!"
Judea vung roi ngựa lên, quất lên trên cửa xe, tróc mất một lớp sơn.
Pall lắc đầu nói: "Xong rồi, Karen rất trân trọng chiếc xe second-hand này, vốn
lúc đầu có thể cưỡi ngựa trở về, lần này đoán chừng phải nằm lên trên lưng
ngựa để trở về."
Kevin rất tán thành mà gật gù cái đầu chó.
Nhìn xem cửa xe bị đánh tróc một lớp sơn, Karen mở miệng nói: "Tróc sơn."
"Tiền tiêu vặt của ta có thể bồi thường cho ngươi một cái xe mới." Judea cười
nói.
Cô cũng không phải đần độn mà trêu chọc Karen nghèo, cô cũng biết rõ, hơn
phân nửa trang viên đều là của Karen, cô chỉ đơn giản là đang muốn ép Karen
đánh với mình một lần
Đương nhiên, ở trong suy nghĩ của Pall, Judea chỉ đang tự ép Karen phải đánh
nó một trận.
Karen nhẹ gật đầu, nhìn về phía Judea.
Judea vì tô đậm không khí mâu thuẫn phát triển căng thẳng hơn, còn cố ý giơ
tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Karen.
Bàn chân của Pall che lại ánh mắt của mình, nói: "Bây giờ chiêu mạnh nhất của
Karen là Lưỡi Đao Ám Nguyệt rồi, bởi vì cặp mắt kia, a, nó vậy mà đứng khiêu
khích một vị võ sĩ ở khoảng cách gần như vậy, nó cũng không biết phải kéo
giãn ra một khoảng cách nhất định hay sao, ta thật là không nhìn được, meo."
Kevin cũng học theo dáng vẻ củaPall, dung chân chó che khuất mắt chó của
mình, nhưng lộ ra một khe hở rất lớn để tiếp tục liếc trộm.
Berger yên lặng lui lại sau mấy bước.
Karen nhìn về phía Judea, hai con ngươi trong nháy rực đỏ, Con Mắt Ám
Nguyệt trực tiếp được khởi động.
Cơ thể của Judea khi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm vào bỗng trở nên cứng đờ,
một cảm giác khủng hoảng đang xuất hiện trong lòng cô.
Sức mạnh Ám Nguyệt trên người của Karen vào lúc này được thể hiện hoàn
toàn ra ngoài, anh củng không cần bó tay bó chân giống như lúc trước đánh
nhau cùng với Peder;
Quan trọng nhất đó là Karen không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian ở chỗ
này, nói không chừng bây giờ Eunice vừa lúc tỉnh dậy thì sao.
Cả người Karen lập tức biến mất, trong một khoảnh khắc đã xuất hiện ở trước
người của Judea.
Judea bị tốc độ kinh người này làm cho giật mình, theo bản năng mà ngưng tụ
ra một lớp băng bảo vệ trước người, đồng thời thanh trường kiếm treo trên lưng
người cũng bay đến, nhưng Karen chỉ là đơn giản dứt khoát vươn tay trái ra,
nhiệt độ cực nóng của Lưỡi Đao Ám Nguyệt ngay lập tức hòa tan lớp chắn bằng
băng, tay phải bắt lấy một cái, thanh trường kiếm thuộc về Judea rơi vào trong
tay của Karen.
Tay trái bóp lấy cổ của Judea, Karen nhấc Judea lên khỏi ngựa, sức mạnh Ám
Nguyệt trong nháy mắt tràn vào cơ thể, phá tan sự vận chuyển của năng lượng
linh tính trong cơ thể, sau đó lại thả lỏng tay, Judea rơi xuống.
Tay phải Karen vung thanh trường kiếm, dùng phần cạnh kiếm quất trực tiếp
vào trên thân Judea.
"Ầm!"
"A!"
Judea trực tiếp bị quất bay, sau khi tạo ra một quỹ đạo rơi hình vòng cung tuyệt
mỹ, rơi vào trong rừng cây cạnh con đường.
Một màn này, để Berger nhớ lại năm đó mình giúp thiếu gia nhặt bóng lúc chơi
golf.
"Berger."
"Ừm? Thiếu gia, tôi đây!"
"Đi nhặt bóng đi."
"Vâng, thiếu gia!"
Berger lập tức chạy vào trong rừng đi tìm Judea.
Karen thì vứt trường kiếm xuống đất, đi trở về trước xe, xoay người, dùng tay
vừa cẩn thận sờ lên trên cửa xe bị tróc sơn, vừa phát ra một tiếng thở dài:
"Ai."