Số 13 Phố Mink

Chương 979: Thăm người thân (1)




Phu nhân Đường Lệ bưng tách trà, đầu ngón tay khẽ vuốt miệng tách, hồi tưởng

lại hình ảnh Karen nấu cơm trong nhà bếp, trên mặt lại không khỏi lộ ra nụ

cười.

"Ai, cho dù ông có muốn làm ông nội của người ta, cũng phải xem người ta có

nguyện ý nhận ông hay là không, người ta có một người ông nội như thế kia rồi,

sao có thể cần một người ông ngoại như ông được chứ.

Lão già à, ông còn không biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì.

Cho nên a,

Thân thích gì đó, huyết thống gì đó, lúc đầu xa lạ thì sau này cũng sẽ xa lạ.

Cháu ngoại ruột đứng ngay trước mặt ông,

Nhưng ông cũng chẳng cảm giác được một chút xíu gì."

Phu nhân Đường Lệ để tách xuống, đứng người lên, lại tự nhủ: "Vẫn may,

Richard xem ra là có thể cảm giác được nó, sau cùng thì cũng là anh em họ, là

thân thiết."

Sau một khắc,

Trong đầu phu nhân Đường Lệ hiện ra cảnh của ngày hôm đó;

Bà đang ngồi trên ghế mây trong khu biệt thự ở vùng ngoại thành uống trà,

trông thấy một bóng người xa lạ nhưng quen thuộc xuất hiện trong vườn hoa

của mình.

"Ta nghe nói một khi trở thành Trưởng Lão Thần Điện thì có thể đạt được tuổi

thọ càng lâu dài, xem ra, quả nhiên là thế, Dis, vậy mà ông còn trẻ như thế,

phong cảnh bên trong Trật Tự Thần Điện có được không?"

"Bà hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm rồi? Vậy ông đây là?"

"Cháu trai của ta sau một khoảng thời gian nữa sẽ đến Wien."

"Cháu trai của ông, đứa cháu trai nào... Chẳng lẽ là... Ta đã biết. Ta sẽ phụ trách

chăm sóc tốt cho nó, nó cũng là cháu ngoại của ta."

"Không, bà lại hiểu lầm."

"Lại hiểu lầm rồi?"

"Ta lo lắng rằng huyết mạch Alte trên người bà sẽ cảm nhận ra nó, ta hi vọng

nếu như bà cảm ứng được nó, thì hãy giả bộ như không biết, nó cũng không cần

bà phải chăm sóc, cũng không cần sự sắp xếp gì từ bà, nó có con đường của

chính mình."

"Ngay cả ông lão nhà ta, cũng không thể nói cho ông ấy biết sao? Ông ấy thậm

chí còn không biết ông ta còn có một đứa cháu ngoại, vẫn chưa từng biết."

"Deron sao, ừm, hắn ta không xứng để biết."

Phu nhân Đường Lệ nghe được câu này, cảm giác có chút hoang đường, vô ý

thức há mồm muốn phản bác để bảo vệ cho chồng mình, nhưng lời vừa ra đến

khóe miệng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, bởi vì bà cũng rõ ràng, Dis nói

đúng.

"Cháu trai của ông, không, cháu ngoại của ta, nó đã thức tỉnh huyết mạch của

gia tộc Alte rồi sao?"

"Không nhanh như vậy, trên người nó có khá nhiều thứ."

"Nhà Guman chắc có thể giúp đỡ một chút gì đó chứ?" Phu nhân Đường Lệ còn

không hết hi vọng, bà ấy thực sự hi vọng nhận cháu ngoại của mình.

"Nhà Guman trung thành với Thần Trật Tự."

"Đương nhiên, không phải ông cũng thế sao?"

"Ta vừa mới cho nổ Trật Tự Thần Điện."

"..." Phu nhân Đường Lệ.

"Con đường mà nó lựa chọn, nó sẽ tự mình bước đi, nguy hiểm gặp phải trên

đường, cũng sẽ tự nó đối mặt, không cần bà cũng càng không cần Deron sắp

xếp gì cả. Nếu như những việc nhà Guman có thể sắp xếp, thì ta đã có thể cho

nó điều kiện càng tốt hơn rồi."

"Ta đã biết, ta sẽ không để cho Deron biết đến chuyện này, ông nói đúng, ở sâu

trong nội tâm của ông ấy, tràn đầy sự thành kính đối với Thần Trật Tự, cũng

cảm tạ ông đã tự mình đến đây để thông báo, muốn uống một tách trà sao?"

"Không được, ta muốn rời đi, còn có một số địa phương muốn đi."

"Ngươi từ đâu tới đây?"

"Trang viên Rafael."

"Đó là nơi nào? Ông đến đó làm cái gì?"

"Giết người."

"Một kẻ rất hùng mạnh sao?"

"Có lẽ vậy."

Phu nhân Đường Lệ cúi đầu với Dis: "Cảm ơn ngài, đã che chở cho nó."

"Ta cũng không chăm sóc tốt cho nó, mặt khác, nó là con dâu của ta cũng là

người nhà của ta, bà cũng không cần phải cảm ơn. Cuối cùng, ta rất chán ghét

huyết mạch gia tộc Alte, nó mang đến cho cháu trai của ta những cơn ác mộng

không dứt."

"Cháu ngoại của ta cũng giống như con của ta sao, cũng bị huyết mạch...

Nguyền rủa sao?"

"Lúc trước đúng là thế."

"Vậy thì... Bây giờ thế nào rồi?"

"Ta hi vọng bà không nên chủ động đi cảm ứng và tìm kiếm nó, nhưng nếu như

bà có gặp được nó, bà có thể tự mình xem xét. Nó là một đứa trẻ rất tốt."

"Ta tin tưởng rằng nó chắc chắn là một đứa trẻ tốt."

...

"Ừm, quả thật là một đứa trẻ rất tốt."

Phu nhân Đường Lệ đi lên lầu, bà vốn muốn đi xem cháu mình, lại trông thấy

Eisen đang đi vào phòng ngủ của cháu trai.

Eisen nhìn Richard đang nằm ở trên giường,

Mở miệng nói: "Memphis, con có biết không?"

"Có biết, là đồng đội của con, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, làm sao vậy, cha?"

"Ông ta vừa gọi điện thoại tới, hỏi con chừng nào trả phiếu điểm lại."

"À..." Ánh mắt Richard nhìn vào trên người cha mình, nhưng trông thấy ánh

mắt nghiêm túc của ông ấy, lập tức bị dọa đến dời mắt đi.

“Kho bạc” lúc đầu của cậu ta, lúc trước bị cha mình mượn đi một nửa, vốn cũng

chính là vì nguyên nhân này, lúc trên Đảo Ám Nguyệt cậu ta cũng không thể

không vay phiếu điểm của Memphis.

Cái này Memphis cũng thật là, vừa kết thúc nhiệm vụ trở về liền đòi nợ!

Đòi lại tiền từ cha của mình, Richard cũng không dám, bây giờ cậu ta rất sợ

rằng mình có thể làm ra chuyện gì kích động đến cha mình.

"Con đã biết, cha yên tâm, con sẽ xử lý, tiền thưởng nhiệm vụ cũng sắp nhận

được rồi, đợi đến đó con sẽ trả cho Memphis, ngài không cần lo lắng."

"Được rồi."

Eisen nhận được câu trả lời chắc chắn thì quay người đi ra khỏi phòng ngủ, Phu

nhân Đường Lệ trông thấy con trai mình đi ra, khóe miệng giống như đang nở

nụ cười.