Số 13 Phố Mink

Chương 977: Ông cũng xứng sao? (2)




"Cái quan tài kia tôi sẽ để ở đây không mang về, cảm giác về sau có lẽ cậu cần

dùng."

"Cảm ơn."

"Không cần phải nói cảm ơn, nghe rất kỳ lạ."

"Anh cũng biết vậy à!"

Karen cõng Richard đi lên, trên bậc thang mới cửa bị mở ra, lộ ra bóng hình

Eisen.

Eisen nhìn thấy Karen cõng con trai mình đi lên, lúc này ánh mắt trừng Richard

một cái:

"Không thể đi lên trên!"

Richard bị dọa đến nỗi trực tiếp trượt xuống từ trên lưng Karen, nếu như không

phải Karen đưa tay bắt lấy, Richard lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống sẽ bị

thương càng nặng hơn.

Eisen đi xuống, nâng Richard lên.

Cơ thể của Richard đang đang run rẩy, nắm lấy cánh tay Karen, bên trong miệng

nhấp nháy kêu lên "Đừng mà!"

Nhưng Karen chủ động rút tay ra, nhìn xem cậu ta bị người cha yêu dấu của

mình khiêng lên trên nhà.

Nhưng tự nhiên Eisen cũng không có khả năng trong lúc nhà có khách lại đánh

con mình, mà là vứt Richard xuống trên ghế sa lon, còn ông ta thì ngồi lên trên

ghế, lật báo xem.

Thế mà có thể ngồi trong phòng khách, không trốn vào phòng sách, xem ra

bệnh tình thật sự đã có chuyển biến tốt

"Karen tới rồi." Kaixi bưng trà đi tới.

"Phu nhân, chào ngài."

"Đến đây, ngồi đi."

"Lão phu nhân đâu rồi ạ?" Karen hỏi.

"Đang ở trong phòng bếp."

"Để tôi vào giúp đỡ."

"Nhưng mà…" Kaixi muốn nói lại thôi, cô biết mình mẹ chồng mình không

thích có người thứ hai tiến vào phòng bếp quấy nhiễu công việc của bà,

Trong mắt của mẹ chồng, chuẩn bị đồ ăn cho người nhà là một công việc thần

thánh không cho phép bất cứ sự khinh thường nào.

Lần trước là phá lệ bởi vì mẹ chồng hình như nhìn ra được chồng mình đang

muốn đánh con trai, dẫn mình vào nhà bếp để con trai bà ấy phát huy khả năng

đánh con được tốt hơn.

"Làm sao vậy, phu nhân?"

"Không có việc gì, cậu đi đi."

"Được rồi, phu nhân."

Karen đi về phía phòng bếp.

Kaixi thì nhún vai, cô cũng cố ý không nhắc nhở Karen, nhưng cũng không phải

đang có ý đồ xấu gì, mà là cô cảm thấy mình mẹ chồng mình đối xử với Karen

không giống mọi người.

Nhà bếp rất rộng, lúc Karen đến gần thì đã ngửi thấy mùi thơm.

Sau đó, anh trông thấy một bà lão đang bận rộn ở bên trong.

Có thể thấy được, hôm nay bà ấy chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rõ ràng là bởi vì

mình.

Ở trên người bà ấy, mình là có thể cảm nhận được cảm giác giống với chú

Mason và thím Mary.

"À, Karen, cháu tới rồi." Phu nhân Đường Lệ phát hiện Karen đứng ở trước cửa

nhà bếp, lập tức để công việc trong tay xuống rồi đi đến trước mặt Karen, đưa

tay nhẹ nhẹ vuốt tay Karen, "Sao ta lại cảm thấy cháu gầy đi một chút?"

"Không có đâu, ngược lại cháu cảm thấy mình đã mập hơn một chút."

"Không, cháu gầy, cháu gầy, Richard là mập."

Karen rất muốn trả lời, Richard cũng không phải mập, cậu ta là bị đánh cho

sưng lên.

"Nhiệm vụ lần này vất vả a?"

"Không vất vả, giống như đi nghỉ phép vậy."

"Nói bậy, cũng đã gầy đi thì làm sao không vất vả được chứ, hôm qua lúc nửa

đêm Richard đau đến không ngủ được cho nên cũng đã kể lại cho chúng ta

những việc trên Đảo Ám Nguyệt, cháu vất vả rồi."

"Cũng không có gì liên quan đến cháu cả."

Karen tin rằng Richard không có khả năng kể lại cho người nhà của cậu ta nghe

vê việc cõng xác của Bernard đến Đảo Rắn.

Phu nhân Đường Lệ cười nói: "Đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, làm sao lại

không có liên quan gì đến cháu chứ."

Karen không cãi lời gì nữa, anh bây giờ rất hoài nghi rằng phân thân của ông

nội Dis lúc đến Wien, đã đến gặp bà.

"Bà đang nấu món gì vậy?"

"Ta còn chưa nghĩ ra đâu, nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị rất nhiều, cháu

thích ăn thanh đạm một chút có đúng không, lần trước cháu có nói."

"Đúng vậy, thật ra cháu cũng đã ăn quen rồi."

"Thật sao, vẫn nên dựa theo khẩu vị của cháu mà nấu, khó có dịp cháu đến nhà

chơi một lần."

"Để cháu đến giúp đi, phu nhân."

"Cháu cũng biết nấu nướng sao? A, đúng, giống như có nghe Richard nói qua."

Phu nhân Đường Lệ chủ động tránh chỗ ra, để Karen để phát huy, trông thấy

Karen cắt thịt và xử lý món ăn rất quen tay, phu nhân Đường Lệ thở dài nói:

"Mấy năm nay cháu sống rất cực khổ nhỉ."

"Không, là do cháu thích nấu cơm, cháu cảm thấy, nhìn xem người trong nhà rất

hạnh phúc thưởng thức món ăn do mình làm ra là một việc khiến người ta thấy

rất vui."

"Đúng, ta cũng thích loại cảm giác này."

Karen bắt đầu dựa theo ý nghĩ của mình làm đồ ăn.

Phu nhân Đường Lệ ngay từ đầu cũng chỉ là tò mò nhìn, thuận tiện trò chuyện

vài câu, nhưng nhìn một chút, bà ấy phát hiện không đúng,

Bởi vì bà phát hiện Karen không phải đang thử nấu món ăn gì mới, anh ta rõ

ràng có sẵn quá trình nấu ăn trong đầu.

Thời gian dần trôi qua, nội dung cuộc trò chuyện dần trở thành:

"Bước này có mục đích gì?"

"A, còn có thể xử lý như vậy sao?"

"Thật sao, còn có thể làm như thế."

"Lần sau ta cũng muốn thử một chút!"

"Ăn cơm!"

Phu nhân Đường Lệ gọi tới Kaixi tới hỗ trợ dọn bát đĩa.

Karen rửa tay đi vào trong phòng khách, Eisen để tờ báo xuống, gật nhẹ đầu với

Karen sau đó đứng dậy đi tới nhà bếp.

Richard thì mặt hướng xuống, nằm sấp ở trên ghế sa lon, giống như là đang ngủ

thiếp đi.

Karen bước tới trước, đẩy đẩy cậu ta, Richard lật người, Karen phát hiện trên

mặt cậu ta có một lớp tơ trắng mỏng bao phủ, lại kéo cổ áo của cậu ta xuống,

Karen phát hiện trên lớp da trong cổ áo cũng có một lớp tơ trắng.

"..."

Richard tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng.

"Tại sao tôi cảm giác trên người và trên mặt mình dính dính."

Richard sờ soạng mặt mình một chút, nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"

"Con côn trùng kia, cậu nuốt vào rồi à?"

"Nuốt vào rồi, sau khi để Memphis hỗ trợ kiểm tra một chút thì tôi nuốt vào rồi,

cũng có rửa nó trước, dùng nước suối để rửa."

"Đó chính là tác dụng của con côn trùng kia, nó đang trị liệu giúp cậu."

"Thật sao, thần kỳ như vậy sao, a, hình như tốt hơn nhiều so với lúc sáng đến

nhà anh." Richard đứng lên từ trên ghế salon, "Mẹ nó, tôi vậy mà đứng lên được

rồi.”

"Hiệu quả trị liệu cũng rất không tệ."

"Đúng vậy, Karen, con côn trùng mà anh đưa tôi là gì mà thần kỳ vậy, đúng,

nhưng tuyệt đối không thể để cho cha tôi biết."

"Cha cậu vừa mới ngồi ở bên cạnh cậu đọc báo, cậu nghĩ chả nhẽ ông ấy không

thể phát hiện ra được sao?"

"Không nói chính xác a, ông ấy làm sao có thể nghĩ đến việc trong cơ thể tôi có

một con côn trùng thần kỳ như vậy, hà hà!"

"Đúng vậy a, ông ấy cũng không biết đến."

"Tôi vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút, a, tôi phải chống gậy, một chút

nữa tôi cũng không thể đi bình thường qua đó, nếu không thì cũng quá rõ ràng

rồi."

"Được rồi."