Trong tay của phu nhân Đường Lệ đang bưng tách cà phê do tự tay con dâu của
bà pha, nhấp một hớp, ừm, bỏ hơi nhiều đường.
Cầm lên một phần bánh ngọt do con dâu mình làm, cắn một cái, khẽ nhíu mày,
hương vị cũng không phải rất ngon miệng.
Là một bà lão xem nhà bếp là lãnh địa của mình suốt nửa cuộc đời, trình độ của
con dâu mình ở phương diện này thật sự khiến bà ấy cảm thấy chướng mắt một
chút, việc này cũng không liên quan gì đến thân phận Thuật Pháp Quan của con
dâu bà, bà ấy cũng không quá quan tâm đến chuyện này lắm.
Nhưng bà ấy cũng không nói gì, tiếp tục từ từ ăn, bất kể như thế nào, trong lòng
bà vẫn cảm thấy đôi chút áy náy với con dâu mình, ai bảo con trai của bà lúc
này lại trở thành như vậy.
Cũng không nhắc đến tình cảnh gia đình của con dâu cũng không tệ, xem như
cũng là gia đình phổ thông, nó cũng đã đi đến cấp độ Thuật Pháp Quan, đã
nhiều năm như vậy cũng chưa nghe nói có vị Thuật Pháp Quan nữ nào phải chịu
sự thiệt thòi trong việc hôn nhân gia đình.
Cũng bởi vậy, phu nhân Đường Lệ cũng dễ dàng tha thứ cho hành vi mấy năm
trước đây của con dâu đã tự mình rời khỏi thành phố York rồi đến Tang Phổ để
nhận chức.
Kaixi ngồi ngay ngắn ở đối diện bàn trà, đang bưng một ly cà phê, ánh mắt có
chút thất thần, là đang ngẩn người.
Từ khi chồng của cô xin được cách chức tạm thời, thỉnh thoảng lại biến mất rất
nhiều ngày, để lại một tờ giấy nói rằng ra ngoài giải sầu, cũng không nói cho
người trong nhà rốt cuộc đã đi đâu.
Nếu như không phải hôm đó mình nhìn ra được sự thật từ chỗ mẹ chồng của
mình, Karen không phải là con riêng của chồng mình, có lẽ Kaixi thật sự sẽ cho
rằng chồng mình ra ngoài để đi bồi đắp tình thương của cha rồi.
Ngược lại thì bây giờ hay rồi, mình hoàn toàn cũng không có gì để nhó, còn
không bằng đơn giản nghĩ rằng mình đang thiệt thòi để có điểm dựa cảm xúc.
Hướng ánh mắt lên, nhìn về phía mẹ chồng đang ngồi đối diện mình, từ sau lần
trước Karen đến nhà chơi, mẹ chồng mình vốn luôn sống gần suối nước nóng ở
khu ngoại ô thành phố để an dưỡng lại dọn về đây ở...
Như vậy cũng tốt, kỳ nghỉ phép dưỡng bệnh của Kaixi cũng hoàn toàn khóa
chung lại cùng với mẹ chồng mình.
Cha chồng Deron thì bận bịu công việc ở bộ môn, cô em chồng nếu không có
việc gì cũng sẽ không đến nhà, con trai thì đi đến đảo Ám Nguyệt chấp hành
nhiệm vụ, cha của nó thì chơi trò mất tích, ở trong cái nhà này, chỉ còn lại cô
cùng với mẹ chồng của mình.
Hai người mẹ chồng nàng dâu mặc dù chưa nói tới có mâu thuẫn gì, cũng rất
khách sáo với nhau, nhưng cảm giác xa cách kia có thể nhìn thấy bằng mắt
thường, mà lại hai người cũng không có ý định đi giải quyết sự xa cách này, cho
nên, Kaixi cảm thấy mỗi ngày của mình trôi qua giống như đang diễn trò.
"Hôm nay Richard sẽ trở về rồi nhỉ." Phu nhân Đường Lệ nói, "Ông của nó nói,
trận pháp dịch chuyển sáng hôm nay đã được mở ra."
"Vâng." Kaixi lên tiếng, "Có lẽ bây giờ đã đang trên đường về."
"Trở về là tốt." Phu nhân Đường Lệ lại nhấp một hớp cà phê, cố nén cơ mặt để
mình không nhíu mày.
"Đúng vậy, trở về là tốt." Kaixi nói phụ họa nói, "Nó không ở nhà, con thật sự
cảm thấy trong nhà hơi hịu quạnh."
"Có thể cảm giác được sự hiu quạnh, nói rõ là con cũng già rồi."
"Già?"
"Người đã già, thì dễ cảm thấy cô đơn." Phu nhân Đường Lệ để tách cà phê
xuống, "Người đã già, sẽ càng nhìn thấu và nghĩ thoáng càng nhiều việc, dần
dần cũng sẽ không còn chút hứng thú nào, nên sẽ nhàm chán, cũng sẽ cô đơn."
"Là như thế này sao "
"Cuộc sống sau này, sẽ càng ngày càng tốt." Phu nhân Đường Lệ nói.
"Đây là đương nhiên, mẹ." Mặc dù Kaixi cũng không hiểu vì sao mà bà ấy nói
ra lời này, nhưng vẫn theo bản năng mà phụ họa cùng.
Lúc này, một làn khói đen bay từ ngoài cửa sổ vào trong phòng khách, dừng lại
trước ghế sô pha, bóng người của Eisen hiện ra.
Phu nhân Đường Lệ chỉ vào Eisen, cười nói: "Nhìn xem, rốt cuộc thì trong lòng
vẫn là nhớ con trai, biết con trai sắp trở về rồi nên nó cũng quay về rồi."
Kaixi nhìn chồng mình, thở dài, nhưng vẫn cố nở nụ cười, nói: "Trở về rồi à."
Lúc nói chuyện cùng với chồng mình, đều dịu dàng thì thầm, sợ nếu nói lớn một
chút, chồng của mình sẽ giống như một con chim sẻ nhát gan bị hù chạy mất.
"Ừm, trở về." Eisen nhẹ gật đầu với vợ mình, sau đó nhìn về phía phu nhân
Đường Lệ: "Mẹ vận còn ở chỗ này sao."
"Thế nào, không được à?" Phu nhân Đường Lệ mở tay ra, "Ta sợ Kaixi ở nhà
một mình cảm thấy cô đơn."
Eisen mở miệng nói: "Kaixi không thích ở cùng với mẹ trong cùng một căn
phòng."
Kaixi vội vàng nói: "Không, nào có, làm sao có thể!"
Phu nhân Đường Lệ cũng không tức giận, ngược lại cười.
"Con về phòng sách đây."
Eisen gật đầu với mẹ mình một cái, lại gật đầu với vợ mình một cái, đi về phía
phòng sách của mình, mở cửa ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
"Mẹ, ngài đừng nghe Eisen nói lung tung." Kaixi gấp gáp giải thích với mẹ
chồng mình.
Phu nhân Đường Lệ giơ tay lên ngắt lời con dâu mình đang nói, nhỏ giọng nói:
"Con không có cảm thấy, Eisen lại có chút gì đó không giống bình thường sao?"
"Có... Có sao?"
"Lúc trước ngoại trừ công việc, xưa nay nó chưa từng mở miệng nói gì về
chuyện gia đình."
"Giống như... Giống như là như vậy."
"Con của ta bị bệnh, nhưng bây giờ ta thấy có hy vọng bệnh tình của nó sẽ
chuyển biến tốt đẹp."
"Nếu như có thể như vậy, thế thì thật là quá tốt rồi."
Lúc này, cửa chính bị đẩy ra, Richard xách theo vali hành lý bước vào.
"A, bà nội thân yêu của cháu, vẻ mặt của bà vẫn tốt như mọi khi!
A, còn vị này tiểu thư trẻ tuổi là ai, a, cô ấy lại là mẹ của con sao! Trời ạ, ai có
thể tưởng tượng ra được một vị tiểu thư trẻ tuổi như vậy lại có một đứa con trai
lớn cỡ này!"
Richard vừa về tới nhà đã bước vào trạng thái của mình, chủ động ôm bà và mẹ
mình.
"Nhiệm vụ có thuận lợi không?" Kaixi hỏi.