"Karen, có muốn đến cửa hàng điểm tâm không?"
Bây giờ Richard tựa như là một đứa trẻ đang nóng lòng muốn chứng minh mình
đã trưởng thành, cố khả năng nắm bắt lấy tất cả mọi thứ mà cậu ta cho rằng có
thể thể hiện rằng cậu ta đã thành niên.
"Đảo Ám Nguyệt không phải cũng có rạp hát người cá sao?"
"Giống như việc đổi một chiếc xe khác khi lái xe vậy, tôi cảm thấy chúng ta
cũng cần ở quay về khẩu vị ban đầu sau khi đổi món."
"Cậu và cái cô Beria kia."
"Bây giờ ngay cả quan hệ yêu đương thì chúng tôi còn chưa xác nhận, trước lúc
kết hôn, tôi còn tự do, a, việc này nếu ở Wien thì khác, trong tập tục của Wien
thì coi như sau khi kết hôn, giữa hai vợ chồng nếu ai không tìm được tình nhân
cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được ở trước mặt đối phương.
Cho nên mẹ tôi thật sự là không dễ chịu gì, cha tôi cũng đã thành ra như vậy, bà
ấy vậy mà vẫn chưa đi kiếm tình nhân."
"Richard."
"Ừm?"
"Cậu vẫn nên về nhà trước đi, cha của cậu mặc dù bình thường rất ít nói, nhưng
tôi có thể nhìn ra được, ông ấy chắn hẳn là rất quan tâm đến cậu, cho nên, cậu
vẫn nên về nhà nhanh đi, cha của cậu chắc chắn đang ở nhà chờ cậu về đấy."
"Ừm, thật sao?"
"Đúng thế."
"Vậy được rồi, tôi về trước thông báo bình an với người nhà, vậy ngày mai tôi
đến tìm anh nhé? Anh nấu cơm cho tôi ăn, ha ha."
"Được rồi."
Khóe mắt Karen liếc nhìn qua Memphis đang đứng bên cạnh Richard;
"Giữ lời hứa nha, Karen, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến."
"Được rồi..."
Nếu như ngươi ngày mai cậu còn có thể đi được.
Các đội viên đón xe thì đón xe, ngồi tàu điện thì ngồi tàu điện, có người đậu xe
ở gần đây cũng sẽ cho người khác ngồi cùng nếu tiện đường.
Karen thì ngồi lên xe của Fanny và Peia.
Peia mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Karen, mấy ngày trước tôi nghe đội trưởng nói
vị tiểu thư Ophelia kia cũng sẽ đến chỗ của chúng ta sao?"
"Cô ấy sẽ đến Trật Tự Thần Giáo, nhưng không phải đến thành phố York."
"A, vậy thì đáng tiếc rồi." Peia cười nói.
Fanny nói: "Cái gì gọi là đáng tiếc, Karen có thể là cảm thấy giải thoát mới
đúng, không cần lo lắng vậy đâu."
Karen lễ phép cười cười, không nói chuyện.
Peia thì chống tay vào chỗ ngồi sau lưng, nói: "Theo tôi thì, vẫn là do vị tiểu thư
Ophelia kia không đủ quả quyết, cứ dứt khoát cứng rắn một chút, nhìn tôi xem,
cũng bởi vì đã mất đi lần thời cơ kia, bây giờ cũng đã hối hận không kịp, bởi vì
tôi đã đánh không lại Karen."
Karen mở miệng hỏi: "Kế tiếp sẽ nghỉ ngơi sao?"
Fanny trả lời: "Không phải chúng ta vừa nghỉ ngơi trở về sao? Có khả năng
ngày mai sẽ có nhiệm vụ mới, cứ xem đội trưởng lựa chọn thế nào đi."
"Cũng đúng."
Lần hành trình đến Ám Nguyệt này, mình là bận từ đầu đến đuôi, nhưng đối với
những đội viên khác mà nói, thật sự là đi nghỉ ngơi, bọn họ có lẽ càng hi vọng
sớm nhận thêm nhiệm vụ mới để hoạt động cơ thể sắp rỉ sét.
Đến nhà tang lễ Pavaro, Karen xuống xe, phất tay chào tạm biệt Fanny và Peia,
sau đó cõng hộp kiếm và đẩy rương hành lý đi vào.
Bên ngoài mặt tiền cửa hàng vừa được đổ xi măng, rất là vuông vức, bên ngoài
và bên trong đều được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, xem ra hai vị nhân viên trong
khoảng thời gian này cũng rất chăm chỉ.
Đương nhiên đây cũng có liên quan đến việc Karen chỉnh trang lại việc làm ăn,
không nhận đơn hàng của người bình thường mà chỉ nhận đơn hàng của người
trong giới giáo hội, dẫn đến ngày bình thường vốn cũng không có công việc gì
khác, cho đến bây giờ, cũng chỉ làm một đơn hàng của lão Saman mà thôi.
Chủ yếu cũng là do Karen tham gia Đòn Roi Kỷ Luật làm nhiệm vụ kiếm đủ thu
nhập để chống đỡ việc chi tiêu của cái nhà này, lại còn không tính đến tiền hoa
hồng được chia từ việc làm ăn giữa trang viên Ellen và Đảo Ám Nguyệt.
Trên bệ để quan tài, Pieck đang ngồi ở trên bậc thang, trước mặt là một chai
nước ngọt và một túi khoai tây chiên, trong tay thì đang cầm một cuốn « Điều
Lệ Trật Tự » mà nghiêm túc đọc.
Nghe được tiếng động Pieck ngẩng đầu, trông thấy Karen đang đứng ở trong
tiệm, lập tức đứng người lên, hô; "A, ông chủ, ngài trở về rồi sao!"
"Ừm."
Pieck lập tức chạy xuống phụ giúp cầm đồ vật, đồng thời nói: "Ngài Alfred dẫn
theo Dincom ra ngoài làm việc rồi."
"Ừm, ta đã biết, quần áo trong rương hành lý ngươi lấy ra để cho Healy đi giặt,
ta về phòng sách trước."
"Được rồi, ông chủ."
Karen cầm hộp kiếm đi đến cửa phòng sách, mở cửa, vừa lúc trông thấy Healy
đang quay lưng về phía mình mà lau chùi bàn đọc sách.
Thời tiết ấm dần lên, cũng có thể là là bởi vì mình không có ở nhà, cho nên
Healy hôm nay cũng không có mặc quần jean mà là mặc váy dài màu đen,
nhưng trang phục khác biệt cũng không che giấu được vẻ tròn trịa đặc biệt.
Healy quay đầu, trông thấy Karen, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, buông
khăn lau xuống, đứng tại chỗ mà kích động:
"Ông chủ, ngài đã trở về!"
"Ừm, ta đã trở về."
"Thật tốt, ông chủ trở về, ha ha."
Karen đem hộp kiếm đặt ở trên giá sách, nói với Healy: "Ta đói rồi, chuẩn bị
một ít thức ăn."
"Được rồi, ông chủ, lập tức sẽ làm xong, hì hì."
Healy cười cười rồi quay người định bước ra khỏi phòng sách.
"Chờ một chút."
"Ừm?" Healy dừng bước lại, nhìn về phía Karen, "Ông chủ, còn có việc gì cần
dặn dò ạ?"
"Cô mặc váy cũng rất đẹp mắt, không cần mỗi ngày đều phải mặc quần jean."
Karen lo lắng bởi vì một câu dặn dò của Alfred trước kia, dẫn đến cô gái này vì
tiền lương nên cả một năm chỉ mặc quần jean mà không dám thay đổi.
"Cảm ơn, ông chủ!"
Healy đi ra thư phòng, đóng cửa lại, sau đó che miệng lại nở nụ cười.
Karen mở cửa phòng ngủ từ trong phòng sách, phát hiện Pall và Kevin cũng
không ở trong phòng ngủ, anh dứt khoát cầm một bộ quần áo sạch đi vào phòng
tắm, ngồi vào bồn tắm lớn, sau đó thì nằm xuống.
Phía ngoài, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, lập tức có vài tiếng sủa kích động liên tục
"Gâu gâu gâu!"