Số 13 Phố Mink

Chương 969: Trở về (3)




Karen kể lại chuyện tối qua cho đội trưởng nghe.

Sau khi nghe kể xong, đội trưởng mím môi, nói: "Ai, cuối cùng cũng không thể

giết chết hắn ta, ha ha."

"Là không có cách nào giết được."

"Ta biết, nhưng cậu vẫn chỉ thiếu chút nữa."

"Là do tôi còn chưa thể hoàn toàn khống chế sức mạnh của mình."

"Cái này không thành vấn đề, đợi sau khi trở về chọn một thời gian, để ta làm

đối tượng luyện tập cho cậu, ta biết, bây giờ cậu chắc chắn rất muốn đánh ta, ta

cho cậu một cái lý do danh chính ngôn thuận."

"Vậy thì đội trưởng cũng không được phép sử dụng sức mạnh Ánh Sáng."

"Ừm hừ." Neo mỉm cười lộ ra vẻ mặt có chút cứng đờ, "Nằm mơ."

"Vậy thì không công bằng."

"Được thôi, ta phát hiện ra cậu thật sự muốn đánh ta."

Buổi sang hôm sau, đám người thu dọn xong hành lý, phục vụ trong khách sạn

Bernard đem hành lý chất lên xe ngựa rồi vận chuyển đến điểm dịch chuyển,

hành lý cần phải đóng gói riêng để dịch chuyển, cũng yêu cầu bên trong không

được phép có vật sống.

Karen cảm thấy, đây là có liên quan đến vấn đề chi phí.

Có vẻ là chỉ có thần giáo chính thống, mới có thể dùng trận pháp dịch chuyển

với quy mô lớn như thế này.

Hai bên Thần Giáo lúc rút khỏi ngược lại cũng không xuất hiện mâu thuẫn gì,

thật ra kể từ sau khi việc đàm phán kết thúc, mấy ngày nay, sự thù hằn giữa thần

quan hai bên cũng hạ thấp xuống không ít, cũng không ít người trước khi rời đi

còn tặng quà kỷ niệm cho nhau.

Nếu hơi quá hơn một chút, có khi lại cọ xát ra tia lửa gì đó.

Ví như Richard, cậu ta và một vị nữ thần quan của Luân Hồi đã trao đổi quà kỷ

niệm cho nhau.

Đối phương đưa cho cậu ta một cái vòng tay bằng bạc, không phải Thánh khí,

lại là rèn đúc thủ công, thiết kế rất tốt.

Quà đáp lễ của Richard là một viên đá quý, là một món pháp khí bảo vệ tạm

được, đây là do ông Deron đưa cho cậu ta.

Đứng trên góc độ của Karen, đây là một cuộc mua bán vô cùng lỗ vốn.

Nhưng Richard lại rất hưởng thụ loại cảm giác giống như điện giật kia.

Thần giáo hai bên vừa mới xảy ra chiến tranh, hai bên như nước với lửa, dưới

cái bối cảnh này, giữa nam và nữ thuộc về hai mặt trận khác nhau, bất cứ sự vừa

ý nào, đều là một loại cấm kỵ.

Nhưng cấm kỵ, luôn có thể mang đến cảm giác sảng khoái lạ thường, để người

ta say mê trong đó, làm nổi bật ra sự vĩ đại của tình yêu.

Nói trắng ra là, loại chuyện yêu đương này, mặc kệ là trên phương diện nào,

mục đích cuối cùng nhất thật ra cũng là để tự lấy lòng mình, để cho bản thân

cảm thấy thoải mái hơn.

"Tốc độ của cậu sao lại nhanh như vậy?" Karen hỏi.

"Đó là bởi vì mấy ngay nay anh vẫn chỉ luôn đi ngủ, Memphis lại thẹn thùng,

dù chết sống gì cũng không đi cùng tôi đến nhà hát người cá, nên ta cũng chỉ có

thể tự mình đi chơi, sau đó đã nhìn thấy cô ấy."

"Cô ấy tên là gì?"

"Beria."

"Lấy được thông tin liên lạc rồi à?"

"Có thể viết thư, dùng trận pháp để gửi thư, hiệu suất rất cao."

"Nếu vậy thì rất đắt."

"Không có việc gì, yên tâm, tôi đã gửi cho cô ấy một cái bì thư, bên trong chứa

không ít phiếu điểm, đủ để cô ấy thanh toán tiền bưu điện."

"Ừm, cậu suy nghĩ thật chu đáo, cũng thật hào phóng."

"Đúng thế, chuyện yêu đương nha, cũng không thể keo kiệt và bủn xỉn giống

như cha tôi được."

Karen nhìn thoáng qua Memphis đứng ở bên cạnh, hỏi:

"Sao lại nói vậy?"

"A, mẹ tôi ngay từ đầu cảm thấy có thể yên tâm về con người của cha tôi, về sau

mới phát hiện, cha tôi là người việc gì cũng nghe lời người trong nhà, là bảo bối

được nâng niu trong lòng bàn tay của bà nội tôi."

"Cậu hình như lạc đề rồi."

"A, phải không, dù sao mẹ tôi vẫn luôn phàn nàn, gả vào nhà Guman, cái gì

cũng không nhận được, này, rất không có ý nghĩa, anh nói xem điều kiện gia

đình của nhà chúng tôi rất tốt có phải không, thật vất vả mới nhìn vừa mắt một

người, cũng không có khả năng quá keo kiệt."

"Phiếu điểm của cậu có đủ sao?" Karen hỏi.

"A, tôi mượn của một chút Memphis, dù sao thì tôi còn đưa cho cô ấy không ít

lễ vật, tôi gần như đã mua toàn bộ đặc sản của Đảo Ám Nguyệt rồi tặng cho cô

ấy."

"Cậu cũng thật cam lòng đấy."

"Không có gì là không cam lòng, cô bé kia nhìn vào thì chỉ giống như một thần

quan Luân Hồi bình thường, nhưng tôi biết cô ấy chắc chắn xuất thân từ một gia

tộc lớn nào đó của Luân Hồi Thần Giáo, bên trong Luân Hồi Thần Giáo, gia tộc

lớn như Simerson cũng có vài cái, cảm giác và chi tiết tôi quan sát được chắc

chắn sẽ không sao.

Tôi cho càng nhiều, thì cô ấy sẽ càng cảm thấy tôi trung thực thành khẩn, thì

càng cảm thấy mình đóng vai người bình thường càng thành công, nhờ vậy sẽ

cảm thấy tôi thú vị, sau đó cũng sẽ có hứng thú đối với tôi."

"m mưu là ở chỗ này sao?"

"Đúng vậy a, thấy thế nào?"

"Cậu là bởi vì nhìn ra thân phận của cô ta cho nên mới theo đuổi sao?"

"Không có, lần đầu tiên thì cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, sau đó, khi nhìn ra

được thân phận của cô ấy thì trong nháy mắt tôi cảm thấy cô ấy càng xinh đẹp

hơn."

"Được thôi, hi vọng cha của cậu sẽ đồng ý."

"Cha tôi chỉ là một cái khúc gỗ, ông ấy có quan tâm đồng ý hay không, chỉ cần

bà nội tôi đồng ý là được."

"Có thể, lần sau lúc khai chiến, hai người cậu đối mặt rồi ghim đao vào ngực

của nhau, cảnh tượng đấy chắc chắn sẽ rất cảm động."

"Ha ha, có thể thay bằng một cảnh tượng khác, ví như để cho ông nội tôi xin

phép phía trên, cho tôi thông gia chính trị, dù sao thì tôi cũng nguyện ý cống

hiến bản thân mình cho Thần Trật Tự vĩ đại."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi theo xe ngựa lên tới đỉnh núi, trong lúc đó, mặt

của Memphis...

Khi thì âm u, khi thì càng thêm âm u.

Cánh cổng dịch chuyển mở ra, đám người theo lượt mà chuẩn bị bước vào.

Karen đi đến bậc thang trước cổng dịch chuyển, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nơi

xa có một bóng người xinh đẹp đứng ở nơi đó, nói trước sẽ không đến, nhưng

cô ấy đến cùng vẫn chỉ đang giữ giá mà thôi.

Cuối cùng nhìn thoáng qua biển của Đảo Ám Nguyệt, phong cảnh đảo Ám

Nguyệt, con người của đảo Ám Nguyệt,

Karen quay người, đi vào cổng dịch chuyển.

"Ông!"

Dịch chuyển liên tục hai lần, bọn người Karen về tới tầng hầm cao ốc giáo vụ ở

thành phố York.

Đám người đi ra khỏi tầng hầm, lên trên mặt đường, nhìn những chiếc ô tô

không ngừng chạy qua trước mặt và những tòa nhà cao tầng san sát, cảm giác

dường như đã có mấy đời.

Karen vươn hai tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Trở về."

Richard: "Ha ha, tôi trở về rồi!!!"

Memphis: "Ừm, rốt cục đã trở về."