Số 13 Phố Mink

Chương 967: Trở về (1)




"Cám ơn, cám ơn các người, cám ơn Ám Nguyệt vĩ đại!"

Cha của Lema quỳ rạp xuống dưới đất, bày tỏ sự cảm ơn với Ophelia.

"Còn cần phải cảm ơn Trật Tự." Ophelia nhắc nhở.

"Đúng, đúng, cảm ơn Thần Trật Tự vĩ đại, cảm ơn Thần Trật Tự vĩ đại! Nên

chơi chết bọn rác rưởi Luân Hồi kia,

Chơi chết bọn chúng!"

Trong lời kể lại của Ophelia, mục đích của tên thanh niên Luân Hồi Thần Giáo

là vì lừa bán người sau đó lại rút linh hồn ra để tiến hành nghi thức tà ác, mà

con gái Lema của ông ta chính là mục tiêu được lựa chọn.

May mắn là nửa đường bị một hộ vệ của đảo Ám Nguyệt phát hiện rồi giải cứu

lại, trong đó, thần quan Trật Tự còn ra sức rất lớn.

Đối với ông chủ quán ăn này mà nói, biết nhiều như vậy là được rồi.

Về phần tiền bồi thường, so sánh với cái mặt dây chuyền mà Karen nhận được

thì cũng chẳng đáng là gì, cũng không cần nhắc đến.

Người Gác Cổng cũng đã nói, giá trị dư ra của mặt dây chuyền là tiền bồi

thường, ý đó là cái mặt dây chuyền này đưa cho ngươi, ngươi sẽ giúp ta giải

quyết tốt việc bồi thường hậu quả.

Dù sao thì, Người Gác Cổng cao quý của Luần Hồi Thần Giáo cũng không có

khả năng lúc nào cũng bỏ một đống tiền tệ của thế tục ở trong túi, nói không

chừng, ngay cả phiếu điểm thì bà ta cũng không có thói quen mang theo.

Đi ra khỏi quán ăn, hai mắt Ophelia nhắm nghiền, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

"Đi nơi nào để ăn bữa khuya?" Karen hỏi, anh có thể đoán được hiện tại trong

lòng Ophelia đang suy nghĩ gì...

Tộc Ám Nguyệt với nghĩa vụ bảo vệ con dân của Đảo Ám Nguyệt, lúc trước, cô

thậm chí không thể ra tay, chỉ có thể dựa vào Karen chiến đấu, nhưng cuối cùng,

vẫn còn phải nhận được sự cảm ơn từ cha của người bị hại.

Mặc dù đây là giải thích tạm thời để nhanh kết thúc công việc, nhưng những lời

cảm ơn này rơi vào bên trong tai của Ophelia, vẫn tràn đầy sự châm chọc như

cũ.

"Karen, anh nói không sai."

"Ừm?"

"Không phải là anh đã từng nói với chú của tôi rồi sao, Ám Nguyệt, chỉ xứng để

chiếu ra cái bóng của Trật Tự?"

"Đó là vì tôi muốn nâng cao giá trị của bản thân trước mặt chú của cô cho nên

mới nói ra những lời thiếu lễ phép đó, thay tôi xin lỗi với tướng quân Taffman."

"Đây là sự thật, chúng ta đều biết, đây là sự thật, chỉ có điều cho dù trong lòng

của tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng nghe trong những tình huống khác nhau

thì cảm giác cũng là hoàn toàn không giống.

Bây giờ tôi đã hoàn toàn hiểu ra vì sao cha tôi lại một lần muốn theo phe của

Trật Tự Thần Giáo, cho dù là làm chó của Trật Tự, dù là trên người có xiềng

xích, nhưng ít ra thì nhiều con chó hoang ở bên ngoài cũng phải ghen tỵ với sợi

xích này.

Chỉ có bản thân hùng mạnh, Ám Nguyệt vẫn là quá yếu ớt, nhỏ yếu đến mức

trong bão giông cũng không có năng lực bảo vệ bản thân, thế hệ của cha tôi, thế

hệ này của tôi, vẫn như cũ muốn vì phát triển đảo Ám Nguyệt mà cố gắng.

Tôi hi vọng sau một trăm năm, hai trăm năm, sẽ không ai chỉ vào một người cô

gái trên Đảo Ám Nguyệt, và gọi cô ấy chỉ là một đứa dân đen.

Cũng hi vọng cô công chúa Ám Nguyệt đứng sau thân cây khi đó, có thể có

dũng khí trực tiếp đứng ra, lộ ra thân phận của mình, chém đầu của hắn xuống."

Chủ đề, càng ngày càng nặng nề.

Việc này giống như ngươi biết bản thân mình rất xấu, nhưng khi một nửa của

ngươi vì việc này mà lựa chọn rời xa ngươi, ngươi vẫn sẽ bởi vì mình xấu xí mà

đau đớn tâm can.

"Thế nào, cô cũng muốn học theo Dorons, phong ấn bản thân mình để ngủ say

một hai trăm năm rồi đến đó tỉnh lại đi xem thử à?"

Ophelia quay người nhìn xem Karen, hơi bĩu môi.

Cô thật sự đã bị cách thức thay đổi chủ đề này trong nháy mắt của Karen khiến

bầu không khí mất cân bằng mà khó chịu đến đau hông.

"Ha ha, ăn bữa khuya đi, ăn cái gì đó sẽ có thể giải khuây."

"Được."

Ophelia chọn một quán ăn, bên ngoài có đặt ba hàng vỉ nướng, đứng ở trước

cửa tiệm, Karen đã bị mùi hỗn hợp của hải sản và hương liệu kết hợp lại cùng

nhau làm hai mắt nhắm nghiền, quả thực còn khó chịu hơn cả lúc bị linh hồn

của Comer xâm nhập vào trong cơ thể.

Chọn một vị trí hẻo lánh rồi ngồi xuống, chọn mấy món thức ăn ngon, rất

nhanh, từng vỉ hào nướng đã được bưng lên.

Kích cỡ của hào ở Đảo Ám Nguyệt con to gấp mấy lần so với lúc Karen thấy ở

Wien, nhất là những miếng thịt trắng nõn kia, đã đủ thấy được sự màu mỡ.

Nhưng Karen cũng không đụng đến một miếng nào, chỉ là yên lặng đi tìm cái ly

rồi đổ rượu trái cây lấy từ chỗ cha của Lema ra để uống.

Ophelia thì vẫn cặm cụi ăn, cô ấy tựa như đã bỏ xuống tất cả vỏ ngoài, hoàn

toàn vùi đầu vào sự vui vẻ khi tận hưởng thức ăn ngon.

Sau khi ăn xong một bàn hào rồi ngồi chờ đến bàn tiếp theo được bưng lên,

Ophelia nhận lấy khăn ướt mà Karen đưa rồi lau khóe miệng, hỏi: "Dựa theo lẽ

thường, anh chắc hẳn sẽ ăn còn nhiều hơn tôi mới đúng."

Ophelia nói đến trạng thái Karen thể hiện ra lúc chiến đấu trước đâu, so sánh

với cô thì cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Karen cảm thấy hẳn là bởi liên quan đến việc mình lợi dụng năng lượng Ánh

Sáng để chuyển hóa, nhưng cái này cũng khiến cho anh mặc dù có thể sử dụng

sức mạnh Ám Nguyệt rất mạnh, nhưng cũng bởi vậy đã mất đi quá trình cải tạo

cơ thể khi tu luyện từ từ.

Chỉ có thể nói là có được có mất.

Karen giải thích nói: "Dạ dày của tôi không tốt."

"Không có việc gì, lúc anh ngồi nhìn tôi ăn thì tôi sẽ thấy đồ ăn càng ngon hơn."

"A, tôi nhìn cô ăn cái gì cũng thấy đáng yêu."

"Trong bút ký của tổ tiên Bernard có một câu nói, khi nhà gái nói với nhà trai

rằng anh ta là một người tốt và khi nhà trai nói với nhà gái rằng cô ta rất đáng

yêu thì đều mang ý nghĩa trong lòng đối phương đang cố gắng tạo ra một

khoảng cách giữa hai bên.

Mặc dù hình tượng của tổ tiên trong lòng tôi đã sụp đổ, nhưng cũng không thể

phủ nhận rằng một vài câu nói của ông ấy vẫn mang đầy sự trí tuệ, trí tuệ về

kinh nghiệm trong cuộc sống.

Dù gì thì tôi cũng không quan trọng, vốn anh cũng không nguyện ý muốn tôi,

tôi ăn nhiều thành béo cũng không có gì quan trọng, cũng không phải lo không

mặc vừa váy cưới."

Thật ra thì Ophelia là một võ sĩ, cho dù cô ta ăn rất nhiều nhưng cũng rất khó để

có thể béo được.

Karen rót cho Ophelia một ly rượu trái cây, đưa tới trước mặt của cô.