Creed nghe vậy, cười nói: "Trật Tự chỉ can thiệp nếu chỉ là tín ngưỡng ảnh
hưởng đến xã hội và người bình thường, mâu thuẫn ở giữa các thần giáo, không
phải mục tiêu để Trật Tự nhúng tay, Trật Tự tôn trọng quyền tự chủ của các đại
Thần Giáo."
"Nếu nói như vậy, thì giữa Luân Hồi chúng ta và Nguyệt Nữ Thần Giáo, chắc
chắn sẽ xảy ra vài chuyện không tốt."
"Vật đó thật sự là một tin tức khiến người ta phải thấy đau buồn, hòa bình, sẽ lại
bị chà đạp một lần nữa, làm cho lòng người đau nhức, đương nhiên, nếu như
sóng gió lớn xuất hiện, Trật Tự là sẽ lấy góc độ của người đứng xem để ra mặt,
giữ gìn hòa bình."
Romir mỉm cười gật đầu: "Luân Hồi ủng hộ Trật Tự chủ trì cục diện này."
Creed hỏi ngược lại: "Luân Hồi đã khôi phục tốt rồi sao?"
"Giữa mấy gia tộc vẫn còn một số chuyện từ trước đây." Romir nói.
"Được rồi."
Luân Hồi Thần Giáo bây giờ rất cần một sự thắng lợi từ bên ngoài để ổn định
lại cục diện và lòng người, bọn họ lựa chọn Nguyệt Nữ Thần giáo, đồng thời
chuẩn bị xung đột với một quy mô nhỏ, chỉ cần giành thắng lợi trong cuộc xung
đột này thì lòng người trong nội bộ Thần Giáo sẽ có thể đoàn kết lại.
Thỉnh cầu của Romir, là chờ đến lúc Nguyệt Nữ Thần Giáo chuẩn bị trả thù,
Trật Tự sẽ ra mặt để trấn áp, Creed đồng ý.
Lúc này, bên trong một chuỗi châu trên cổ tay của Romir, có một hạt châu bỗng
nhiên đã nứt ra.
Mỗi hạt châu trên vòng tay này đề đại diện cho linh hồn của một hậu duệ ưu tú
gia tộc Simerson, linh hồn của ai bị hủy diệt thì hạt châu đại diện sẽ vỡ tan.
Hạt châu này thuộc về ai nhỉ?
A, đúng, Comer.
Nó giống như đã chết rồi, linh hồn của nó ký kết khế ước với ai? Là ai?
A, là Peder.
Ai, thật phiền phức.
Romir để ngón tay giữa của tay còn lại lên trên hạt châu, nói với Creed bên
cạnh: "Thật có lỗi, xin chờ một chút."
Nói xong, con mắt của bà ta nhắm lại, dưới chân xuất hiện một luồn sáng màu
xám, cơ thể của bà ta còn ngồi ở chỗ này, nhưng người lại không còn ở nơi này.
Creed thấy thế, đầu ngón tay nhẽ nhàng gõ gõ lên trên bàn trà.
"Run... Run... Run..."
Karen mang theo mặt nạ màu bạc, khí thế trên thân bắt đầu xuất hiện sự hỗn
loạn dữ dội, từng luồng năng lượng Trật Tự tràn ra khỏi cơ thể, ngay sau đó,
Karen nghiêng người về trước, chuẩn bị ngã quỵ xuống đất.
Peder đang nằm rạp trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bác cả
thành công!
Ophelia thấy thế, Lưỡi Đao Ám Nguyệt xuất hiện trong tay, chuẩn bị ra tay giết
người.
Nhưng mà,
Karen đang ngã về phía trước bỗng nhiên kéo thẳng người lại, đùi phải co về
trước, đạp về trước một bước, tay trái vươn xuống dưới, cầm lấy thanh đại kiếm
màu tím, cả người dùng một tốt độ cực nhanh mà lao về phía của Peder.
Nụ cười trên mặt Peder còn chưa kịp rút đi, đã phát hiện tầm mắt của mình đang
bị thanh đại kiếm che lại.
Vào lúc này mặt nạ trên mặt Karen biến mất, lộ ra ánh mắt lạnh lẽo của Karen.
Peder vô ý thức đưa tay nắm chặt mặt dây chuyền ngực trước, muốn truyền
năng lượng linh tính vào trong, nhưng hết thảy, tất nhiên đã không kịp, kiếm
của Karen, nhanh hơn tay của hắn!
Nhưng vào lúc này, một kết giới màu xám xuất hiện, chặn kiếm của Karen lại.
Karen vốn định thuận thế dùng kiếm chém nát kết giới này, lực tay không giảm
xuống chút nào, nhưng kết giới này nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại cứng rắn
đến mức để người ta tuyệt vọng, mặc kệ Karen dùng sức mạnh đến thế nào, nó
đều hề không nhúc nhích chút nào.
Một vùng sáng xuất hiện ở bên cạnh Peder, bên trong có một người bà lão mặc
thần bào màu xám bước ra, chính là Người Gác Cổng Romir của Luân Hồi
Thần Giáo.
Lúc bà ta nhìn về phía Karen, trong chốc lát Karen có cảm giác khó thở như
rằng linh hồn của mình đang bị nắm cổ lại.
Đáng chết!
Karen mắng thầm ở trong lòng một tiếng, anh đã giả vờ, cũng tấn công vô cùng
bất ngờ, nhưng Người Gác Cổng của Luân Hồi lại ra mặt vào thời khắc cuối
cùng, để cho kế hoạch giết người của anh thật bại.
Chỉ một chút, chỉ còn thiếu một chút nữa!
Karen thật ra không nghĩ tới đó là cũng không phải do Peder thông báo cho
Romir, mà là lúc trước Karen hủy diệt linh hồn của Comer, để cho Romir cảm
nhận được.
Khế ước Linh Hồn bị phá bỏ, bà ta tự nhiên sẽ nghĩ đến Peder.
Ánh mắt Romir ngưng lại, giữa bà ta và Karen, xuất hiện một chấm nhỏ màu
xám, cái chấm nhỏ này bỗng nhiên vỡ ra, lực đẩy kinh khủng khiến cả người
Karen bay ra ngoài.
Đây cũng không phải là chiến đấu cùng một cấp độ, không phải đánh nhỏ tới
già, đây là cấp bậc của bà xuất hiện.
Sau khi Karen đáp xuống, cắm đại kiếm vào trong mặt đất, triệt tiêu quán tính
tác dụng trên người, anh cũng rõ ràng, đối phương cũng không thật sự muốn tấn
công mình, chỉ là muốn đẩy mình ra ngoài.
Romir cúi đầu, nhìn thoáng qua Peder đang nằm rạp trên mặt đất, lại ngẩng đầu,
nhìn về phía Karen đối diện đang mặc thần bào Trật Tự trên người.
Bà ta tự mình cũng rõ ràng thực lực của đứa cháu trai này, ở lứa tuổi này, đã coi
như là ưu tú, càng đừng đề cập đến nó còn ký Khế Ước Linh Hồn với Comer.
Nhưng mặc dù như thế, vẫn bị người tuổi trẻ trước mắt đánh ngã như cũ, nếu
như không phải mình kịp thời đuổi tới, đứa cháu trai này cũng đã chết.
Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của Romir cũng không phải giận dữ rồi
bao che khuyết điểm, mà là lập tức nhận biết rằng người trẻ tuổi trước mặt này
chắc chắn cũng có thân phận địa vị không tầm thường trong nội bộ Trật Tự
Thần Giáo.
Vừa lúc này, từng tiếng gõ rất nhỏ của đầu ngón tay truyền vào trong tai bà ta,
Romir rõ ràng tiếng gõ này đến từ nơi nào.