Peder nằm trên mặt đất, nhìn về Karen phía trước không nhúc nhích, hắn rất lo
lắng, cũng rất hồi hộp, trên một mức độ nào đó thì đối thủ đã đánh bại mình,
nhưng bây giờ, hắn có hi vọng có thể dựa vào vong hồn của bác cả mình để lật
lại tình thế lần cuối cùng.
Hắn tin tưởng vào bác cả của mình, bởi vì bác cả đã từng là người nổi bật trong
thế hệ trước của Luân Hồi Thần Giáo, nếu như không phải là bởi vì một việc
ngoài ý muốn nên chết đi thì bây giờ ông ấy chắc chắn có tư cách được bồi
dưỡng như kẻ kế nhiệm Người Gác Cổng.
Có điều, mặt dây chuyền trước ngực của hắn đã nhẹ rung lên, hắn có thể thông
qua cái mặt dây chuyền này để liên hệ với bà của mình, bởi vì đây là quà tặng
mà hắn được bà tặng nhân dịp lễ trưởng thành mười sáu tuổi.
Nhưng hắn cũng không muốn làm như thế, lần này hắn đi tìm cơ thể làm vật
chứa cho người yêu của mình, đã phá vỡ lệnh cấm mà bà đã đặt ra, hắn không
hi vọng mình để cho bà ấy thất vọng, bởi vì mặc dù bà cũng không có con cái,
nhưng anh chị em của bà ấy rất nhiều, nói cách khác, bà ấy có rất nhiều cháu
trai và cháu gái để có thể lựa chọn.
Ở sau lưng của Peder, cô gái kia hồi hộp hai tay nắm lấy vỏ cây, cô đang rất lo
cho tình huống của người yêu mình lúc này, nhưng cô ta cũng biết rõ cơ thể của
người bình thường vừa chiếm được này vốn cũng không có năng lực chiến đấu.
Sau lưng Karen, ánh mắt của Ophelia không ngừng nhìn qua nhìn lại về phía
của Peder và cô gái kia, cô đang cảm thấy lo cho Karen, nhưng Karen liên tục
ngăn cản không để cô ra tay, khiến Ophelia bây giờ cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ.
Cô đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như Karen xảy ra vấn đề, cô sẽ ngay lập tức ra tay,
giết chết Peder và cô gái kia.
Có điều, Ophelia cũng biết Karen vẫn đang lo lắng về cái gì, họ của tên kia là
Simerson, rất có thể cũng có Thánh Khí có thể truyền tin tức, người của Luân
Hồi Thần Giáo vẫn còn đang ở trong khách sạn.
Ophelia bắt đầu suy nghĩ các bước hành động, làm sao để giết chết tên
Simerson kia với tốc độ nhanh nhất, để hắn ta không có cơ hội làm ra bất cứ
động tác gì kế tiếp?
Có lẽ,
Mình có thể học theo giống với cô gái kia, biểu hiện một chút sự yếu đuối và
bàng hoàng, đi qua, quỳ xuống, cầu xin hắn ra lệnh cho cái vong hồn kia ngừng
ra tay với Karen, sau đó lại thừa cơ hội xử hắn?
Cháu gái mà Tafman nhìn trúng, chắc chắn sẽ rất giống với ông ta trên phương
diện nào đó, vào thời điểm không nên nhân từ chắc chắn sẽ không nhân từ một
chút nào.
Dù sao thì trước đó không lâu, Ophelia mới tận mắt thấy đầu của hai người anh
mình bị dùng làm bóng để đá.
Tóm lại, khu vực giao chiến lúc nãy vẫn còn đang rất náo nhiệt thì hiện tại đã
lập tức trở nên yên tĩnh lại...
Điểm tựa của sự yên tĩnh này được đặt trên người của Karen.
Mà hai mắt của Karen lúc này đã nhắm nghiền.
Bốn phía, một vùng tối tăm.
Karen bước ra từ trong bóng tối, mang đến ánh sáng duy nhất.
Đây là một loại "Tự quan sát bên trong", thậm chí đều cũng không cần thuật
pháp làm môi giới và dẫn dắt, chỉ cần tiến vào trạng thái suy tưởng thì có thể
thấy rõ tình huống của năng lượng linh tính bên trong cơ thể mình.
Khi Karen bước tới, ánh sáng trên người bắt đầu khuếch tán ra, bóng tối phía
trước bị xua tan, nếu như quan sát từ phía trên xuống, tựa như là một tấm thảm
màu nâu xám lốm đốm trắng.
Một tên đàn ông trung niên mặc áo giáp đã bị sứt mẻ đứng ở nơi đó, từ dưới
chân của ông ta, một vùng màu nâu xám đang lan ra xung quanh, ông ta đang
dùng cách này đến chèn ép Karen nhằm chiếm giữ quyền chủ đạo của cơ thể
này.
Ông ta vốn đã làm vậy từ trước, từ lúc tiền vào trong cơ thể của Karen cũng đã
được một khoản thời gian.
Nhưng bây giờ, khi Karen còn có thể rất ung dung đi ra khỏi "Biên giới" của
ông ta, ông ta cũng biết rằng việc này cũng không thuận lợi như ông ta đã tưởng
tượng.
Ông ta đã chiếm được một vùng lớn, nhưng khi Karen đem ánh sáng chiếu rọi
đến, ông ta phát hiện vùng lây nhiễm mà mình tạo thành, chỉ giống như một cái
nốt ruồi trên làn da.
"Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc là ai trong Trật Tự Thần Giáo?"
Karen nhìn ông ta, khóe miệng nở nụ cười, nói: "Không mời mà tới, xâm nhập
vào cơ thể của ta, vậy mà há miệng hỏi ta là ai trước? Quy định và pháp luật của
bất cứ quốc gia nào đều không phải là như vậy."
"Comer Simerson."
"Karen. Silva."
"Ta muốn biết, ngươi có phải đang cố ý theo dõi Peder hay không, chờ hắn mắc
sai lầm rồi kéo cần câu?"
"Ý của ngươi là sự xuất hiện của ta là do lệnh của phía Trật Tự Thần Giáo?"
"Ta cảm thấy có khả năng này."
"Rất xin lỗi, ta cảm thấy không có khả năng này, là phe thắng lợi, vì sao Trật Tự
Thần Giáo chúng ta còn cần cố ý để mắt tới bọn thua cược các ngươi đây?
Thứ mà chúng ta muốn, đã lấy được từ trên bàn đàm phán, cũng không có hứng
thú đi làm chuyện chỉ trẻ con mới đi làm này, ý của ta là, điếu ngư chấp pháp *,
ừm, không biết ngươi có thể nghe hiểu được từ này không?"
(* Đặt bẫy)