"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Sau nhiều lần liên tục giao chiến, Peder khiếp sợ vì phát hiện thế công của đối
phương vậy mà càng lúc càng tăng thêm, mỗi một kiếm thì mình đều phải tập
trung toàn lực để chống đỡ, nhưng hắn cũng không tin tưởng rằng đối phương
có thể kiên trì cách tấn công cường độ cao như thế này mãi, kiểu gì cũng sẽ hết
hơi hoặc cần thời gian thở dốc, hắn chỉ đang đợi đến cơ hội đó.
Thế nhưng là, thế công của Karen vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, càng không
yếu bớt đi chút nào.
Bây giờ thì Peder đã bị áp chế hoàn toàn, sau khi đỡ được một kiếm thì cũng
chẳng kịp làm gì, quá chú ý đến việc cản tiếp kiếm thứ hai, vòng qua vòng lại
như vậy, Peder bỗng nhiên ý thức được nếu còn tiếp tục thì đối phương không
có bị hao hết sức, có lẽ trước đó mình cũng đã không còn sức nữa.
Bây giờ đây chính là ưu thế lớn nhất của Karen, chỉ cần ngươi không thể hạ gục
hoặc khiến ta bị trọng thương ngay từ đầu vậy thì càng kéo dài trận đấu, phần
thắng của ta sẽ càng lớn hơn.
Lúc trước khi luyện tập kỹ xảo cận chiến, Gray đã nhận ra điều này, thấu hiểu
rất rõ, năng lượng linh tính tích lũy trong cơ thể Karen bây giờ lại càng tăng
thêm gấp đôi, nhờ vào giấc ngủ suốt cả một ngày một đêm để bổ sung năng
lượng kia.
"Oanh!"
Peder bắt đầu lùi về sau hoàn toàn, biểu hiện ra ý muốn thoát khỏi cuộc chiến.
Karen để ý đến hành động nhỏ này của đối phương, cũng rõ ràng, đối phương
chắc là lại muốn dùng cái Thánh khí gì đó để phá vỡ nhịp điệu của trận đấu lúc
này, nhưng anh cũng không ngăn cản lại trước, mà là sau khi đối phương ném
một viên đá quý màu tím tạo thành một tấm chắn ra, Karen dùng một kiếm mà
chém nát tấm chắn, giả bộ như mình có vẻ cần nghỉ ngơi để lấy lại sức, sau khi
cắm đại kiếm xuống dưới đất, lại nắm lấy đại kiếm mà lùi về phía sau thật nhiều
bước.
Động tác cuối cùng kia ngược lại cũng không phải là giả vờ, mà là muốn dừng
việc bổ sung năng lượng cho thanh đại kiếm này lại thì xác thực cần tiêu hao
một chút sức lực.
Karen vừa há miệng thở dốc vừa nhìn về phía Peder, tốt, bây giờ chắc ngươi đã
muốn triệu hồi ra khế ước của mình linh hồn đi.
Ophelia mở miệng hỏi: "Anh còn có thể chống cự trong bao lâu?"
"Rất lâu."
"Trước đây anh vẫn luôn đang che giấu thực lực của mình sao?" Ophelia tất
nhiên cũng nhìn ra được thực lực của Karen đã tăng lên.
"Nếu tôi nói gần đây tôi lĩnh ngộ sức mạnh Ám Nguyệt lên thêm một cấp nữa
thì cô có tin không?"
"Tôi không tin."
"Vậy cô cứ xem như là tôi đang ẩn giấu thực lực đi."
Ánh mắt Karen nhìn chằm chằm vào Peder phía đối diện, thấy giữa hai lông
mày của đối phương đang sáng lên, biết là đối phương đang bắt đầu sử dụng hạt
châu khế ước.
Vì hối thúc hắn ta nhanh thêm một chút, Karen lại một lần truyền sức mạnh Ám
Nguyệt vào thanh đại kiếm, trên lưỡi kiếm lại dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực
một lần nữa, đồng thời, xiềng xích màu đen đã bò ra ngoài từ dưới chân Karen,
ẩn nấp bên dưới đống lá khô.
Cũng đúng lúc này,
Trên chiếc giường lớn của một Nhà Tang Lễ ở Thành Phố York của Wien cách
nơi này rất xa, một con mèo đang ngủ say bỗng nhiên trở mình, trong giấc mơ
nó khẽ nhíu mày, phe phẩy cái đuôi hai lần.
Mà lúc này sau lưng của Karen, xuất hiện hình chiếu của một người phụ nữ, đầu
cô ta có đội mũ trùm đầu, trong tay cầm thanh trượng ma pháp, hai chân bồng
bềnh trên không, con mắt của cô ta đang mở ra nhưng ánh mắt lại vô hồn vô
thần.
Karen phát giác được phía sau sự biến hóa sau lưng mình, quay đầu nhìn thoáng
qua,
"Ừm?
Thế nào mà Pall lại xuất hiện ở sau lưng mình rồi?
Lập tức, Karen nhận ra được nguyên nhân, là bởi vì chính mình vì để che đậy
sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt, cho nên vẫn luôn sử dụng năng lượng
thuộc tính hỏa của Thủy tổ Ellen để bao trùm lên trên, từ lúc ký kết khế ước
cộng sinh với Pall cho đến bây giờ thì mình còn chưa từng sử dụng nhiều sức
mạnh từ thủy tổ Ellen trong thời gian dài như vậy, cho nên, đã phát động khế
ước với Pall một cách gián tiếp, hình chiếu của Pall hiện ra để giúp mình tăng
cường sức mạnh của Thủy tổ Ellen.
Hình ảnh Pall xuất hiện sau lưng là vô ý thức, bởi vì liên quan đến việc hai bên
ký kết khế ước linh hồn, hình ảnh này xuất hiện chỉ có tác dụng tăng cường sức
mạnh mà thôi.
Không đúng, lúc người ta triệu hoán đều là các loại hung thú hoặc là bàn tay gì
đó, ít ra thì có hiệu quả uy hiếp đối phương rõ ràng hơn, nhưng sau này mình
đánh nhau thì sau lưng còn phải xuất hiện hình ảnh một cô gái sao?
Thật sự là tiểu thư Pall?
Ophelia mím môi, lần này tiểu thư Pall xuất hiện còn chân thực hơn lúc Karen
đóng giả trong hang động trên Đảo Rắn để cô thấy, nói đúng hơn thì lần trong
hang động kia rất mơ hồ, nhưng lần này...
Cho nên, anh ta có lẽ không phải hậu duệ của tổ tiên Bernard, nhưng đúng là
hậu duệ của tiểu thư Pall sao?
Đối diện, sau khi Peder trông thấy sau lưng Karen xuất hiện bóng người, lập tức
hạ quyết tâm, hắn ta cất tiếng ngâm xướng:
"Lấy danh nghĩa của Luân Hồi, ra lệnh cho ngươi xuất hiện, vì ta mà chinh
phạt!"
Trong chốc lát, một linh hồn đáng sợ mặc áo giáp cũ nát cầm trong tay trường
thương xuất hiện ở sau lưng Peder, dần dần hòa làm một cùng với Perder.
Đây là một linh hồn đáng sợ, mạnh hơn rất nhiều so với linh hồn mà em gái của
hắn có được, nhưng cùng lúc đó thì việc khống chế linh hồn này cần phải cố
gắng hơn nhiều, trách không được vì sao trước đó vẫn không nỡ dùng đến.
"Rống!"
Peder phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai con ngươi rực đỏ, khí thế trong nháy mắt
tăng mạnh!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Karen trái lại buông lỏng xuống, linh
hồn hùng mạnh như vậy, sau đó nếu phản bội thì chắc chắn sẽ không để cho hắn
ta chạy trốn đâu nhỉ? Chết bởi Khế Ước Linh Hồn của mình mất khống chế,
việc giải quyết hậu quả thì dễ dàng hơn nhiều
Peder chống ngọn thương của mình xuống dưới đất, khiến mặt đất gợn sóng, âm
thanh của hắn, mang theo một loại cảm giác uy nghiêm thâm trầm khàn khàn:
"Vận may của ngươi rất tốt đấy, bởi vì ta sẽ để cho ngươi xem thử cái gì mới
thật sự là Luân Hồi Thần Giáo."
"Vận may của ngươi thì càng tốt hơn, bởi vì ngươi đã nhìn thấy Trật Tự."