Peder. Simerson có chút bất đắc dĩ mà nhìn Karen, sau đó lấy ra một xấp phiếu
điểm nhỏ từ trong túi tiền của mình, không có ném qua, mà là xoay người, để
xuống mặt đất, còn giải thích nói:
"Không phải là Phiếu Luân Hồi, là Phiếu Trật Tự, đây xem như là thể hiện sự áy
náy cho việc đùa giỡn lúc trước."
Cô gái kia rúc vào trong ngực của Peder, cười nói: "Chúng ta chỉ vì không gặp
nhau quá lâu, khó kiềm chế lại cảm xúc, xin thứ lỗi."
Karen chỉ vào cô gái một lần nữa, nói: "Trả cơ thể lại cho cô ta."
"Ồ?" Peder nhíu nhíu mày, "Ta cảm thấy mình đã rất nể mặt của anh bạn rồi
đấy, anh bạn cũng không nên quá đáng."
Karen trả lời: "Ta cảm thấy yêu cầu của ta rất bình thường."
Peder nói: "Ta nghĩ anh bạn cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng
tư của ta."
"Ta có quyền, bởi vì ngươi đã làm trái với « Điều lệ
Trật Tự » Chương 02: Điều thứ năm, vận dụng năng
lượng tín ngưỡng làm hại người bình thường."
Peder mở tay ra, nhìn Karen, hỏi: "Ngươi đang nghiêm túc đấy à?"
"Bây giờ việc mà ngươi phải làm, đó là sữa chửa việc làm của ngươi, trả lại cơ
thể cho cô ta, ta có thể căn cứ vào biểu hiện ăn năn hối lỗi của ngươi mà tha thứ,
cha của cô ta đang rất nhớ con của mình đấy."
"Rất xin lỗi, linh hồn của cô ta đã thành chất dinh dưỡng của người yêu ta rồi,
việc chiếm hữu này cũng không thể nghịch chuyển, cô ta đã biến mất, ai bảo
gương mặt của cô ta lại có chút giống với người yêu của ta chứ?"
Cô gái phục vụ trước đó bưng đồ ăn lên cho mình đã không còn sao.
Cha của cô ta còn chưa kịp mua vé tàu về đảo cho cô ta.
"Căn cứ theo « Điều Lệ Trật Tự », ta tiến hành bắt giữ ngươi, đồng thời xin sự
khiển trách từ phía Luân Hồi Thần Giáo..."
Peder mở miệng nói: "Họ của ta là Simerson."
Trong giới Giáo hội, không ai không biết ý nghĩa của dòng họ Simerson trong
Luân Hồi Thần Giáo đại diện cho điều gì, Người Gác Cổng của Luân Hồi Thần
Giáo bây giờ là Romir cũng mang họ Simerson.
"Được rồi, tội phạm Simerson."
Peder trừng mắt tức giận, hỏi: "Ngươi biết ông nội của ta là ai không?"
"Biết, là ông nội của tội phạm Simerson."
"A, ha ha, đầu óc của ngươi có phải có vấn đề rồi không? Ta đã nể mặt ngươi,
cũng nể mặt của Trật Tự Thần Giáo, bây giờ ta muốn dẫn người yêu của ta rời
đi, a, đúng rồi, ta cũng sẽ đền bù cho cha của cô ta."
Nói xong, Peder nắm ta cô gái kia, quay người đi về phía bìa rừng.
Hắn ta đúng là như lời mà hắn vừa nói, đã cho người khác thể diện, tính tình
của hắn cũng đã kiềm chế lại rất nhiều.
Nhưng lúc nãy khi hắn ta nói ra mấy từ "dân đen đảo Ám Nguyệt " này, Karen
cũng không có lựa chọn khác.
"Cô tránh kỹ đi." Karen nói với Ophelia, "Giao việc này cho tôi."
Cả người Karen hóa thành một làn khói đen, vòng qua bên người, đi tới trước
mặt bọn họ, ngăn giữa đường đi.
"Ngươi là muốn chống lại lệnh bắt sao?"
Peder hít sâu một hơi, buông tay ra, cô gái bên cạnh rất tự giác mà lùi sang một
bên lên tiếng nói: "Chúng ta chỉ là đơn thuần yêu nhau, Peder chỉ vì yêu tôi mà
thôi, xin ngài thông cảm."
Karen không đếm xỉa đến lời cô ta nói.
"Ta nói, nhất định phải làm như thế này phải không?" Peder hỏi, "Ngươi có biết
rằng cho dù người có dẫn ta đến trước mặt Chủ Giáo hoặc thậm chí là ngài
Hồng Y Giáo Chủ của các người thì ta cũng sẽ không phải chịu bất cứ trừng
phạt gì, chiến tranh đã kết thúc, đàm phán cũng đã kết thúc!"
“Bây giờ ta thông báo cho ngươi lần cuối, ta lấy danh nghĩa người quản lý bên
dưới sở thẩm phán Pavaro, thần bộc, cùng người ngoài biên chế đội viên tiểu
đội Trật Tự Chi Tiên, yêu cầu ngươi quỳ xuống tiếp nhận bắt giữ."
"Ha ha ha..."
Peder nở nụ cười, sau đó, bàn tay co rụt lại, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe lên,
một trận pháp dịch chuyển cỡ nhỏ xuất hiện, ngay sau đó, một thanh trường
thương màu bạc xuất hiện trong tay của hắn, tiếp đó cả người hắn biến mất, xuất
hiện ngay trước mặt Karen, trường thương theo thế mà đâm tới, đây là dự định
muốn lấy mạng của Karen ngay lập tức.
Hắn có hai sự lựa chọn, hoặc là dựa vào quan hệ mà đuổi Karen đi, hoặc là, trực
tiếp giết người diệt khẩu, hắn không hi vọng việc của mình lại truyền đến chỗ
của bà Romir, sẽ phá hỏng hình tượng hối cải làm lại từ đầu trong mắt của bà ấy
Quan trọng nhất đo chính là, vốn dĩ hắn cũng không cho rằng chuyện này có
vấn đề gì, ta tìm phụ nữ của ta, ngươi tìm phụ nữ của ngươi, cả hai đều đang tìm
phụ nữ mà thôi, sao ngươi lại hăng hái với ta đến thế?
Đáng chết!
Karen nhanh chóng lùi người về phía sau,
Trên người được một lớp Áo Giáp Hải Thần bao phủ, bây giờ anh mượn dùng
hai loại năng lượng của thủy tổ Ellen, có thể phủ lên bên ngoài của thuật pháp,
chất lỏng chảy bên ngoài của Áo Giáp Hải Thần là màu đen, Lưỡi Đao Ám
Nguyệt có thể bám lên trên ngọn lửa màu đen. Đây cũng là nguyên nhân vì sao
trước đó anh chiến đấu với Gray mà không ai phát hiện ra.
Đương nhiên, nếu như gặp phải người có hiểu biết và kinh nghiệm phong phú
thì mánh khóe vẫn có thể sẽ bị nhìn ra.
Mũi thương màu bạc không ngừng đâm tới mà phát ra những tia lửa trước ngực
Karen, nhưng đều bị Áo Giáp Hải Thần cản lại.
Hai tay Karen nâng lên, từ phía dưới, ba thanh Ngọn Giáo Trừng Phạt bay thẳng
ra, nhưng Peder chỉ vung thanh trường thương của mình xuống phía dưới, trực
tiếp vẽ ra một kết giới, Ngọn Giáo Trừng Phạt nổ tung, nhưng Peder lại mượn
lực tác động này làm động lực lao về phía Karen, mũi thương lượn vòng rồi hất
lên, đâm thẳng vào cái cổ của Karen.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta phong phú, thực lực cũng rất mạnh