Số 13 Phố Mink

Chương 947: Nguyền rủa (2)




Karen lại ngồi ở trên giường một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm

rửa một cái, thay quần áo rồi nằm trên giường, bởi vì quá mệt mỏi, vừa điều

chỉnh tư thể ngủ xong thì đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc tỉnh giấc, bầu trời bên ngoài đã hơi lờ mờ, mình đã ngủ đến chạng vạng tối

rồi sao.

Cửa phòng bị đẩy vào, đội trưởng bưng đồ ăn đi đến, Karen phát hiện đội

trưởng đã thay một bộ quần áo khác, điều này khiến cho trong lòng anh có một

sự suy đoán không được tốt lắm.

Tôi đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi sao?

"Ngủ đủ rồi à?" Neo ngồi xuống một bên giường vừa dùng thìa ăn món ăn

giống như cơm rưới cà ri vừa nói.

"Ừm."

"Cậu không bị tổn thương, cũng không bị kiệt sức, lại ngủ một giấc lâu như

vậy." Đội trưởng bưng ly nước bên cạnh lên, uống một hớp nước, "Xem ra đêm

đó cậu kiếm lời được rất nhiều nhỉ."

"Tạm được."

"Giữ bí mật à?"

"Đội trưởng, ngài đã thiếu nợ tôi mấy cái bí mật rồi đấy."

"Ha ha." Neo lắc đầu, "Ấp ủ một cái bí mật là cần thời gian."

Karen đứng người lên, phát hiện dạ dày của mình đã đói đến nỗi cảm thấy đau.

"Tiểu thư Ophelia phái võ sĩ dưới trướng đến mời cậu đi ăn tối, ta đến là để

chuẩn bị gọi cậu dậy đấy, vừa lúc cậu cũng đã tỉnh, ta suy đoán chắc là Hội

Trưởng lão của Đảo Ám Nguyệt muốn gặp cậu, đi một chuyến đi, tóm lại cần

phải đi, không có khả năng chỉ lấy tiền công mà không làm việc."

"Được rồi, tôi đã biết."

Sau khi rửa mặt, Karen thay một bộ thần bào mới rồi đi ra ngoài sân, trông thấy

Pamir đang đứng trước một chiếc xe ngựa mà chờ mình.

"Thật xin lỗi, ra hơi chậm."

"Ngài quá khách sáo rồi thưa ngài Karen, mời ngài lên xe."

"Ừm."

Sau khi ngồi vào trong xe ngựa, Karen lập tức đưa tay mở ngăn kéo nhỏ trong

xe ra, bên trong có để rất nhiều điểm tâm, rất ít khi có người ăn, nhưng mỗi

ngày đều sẽ đổi đồ mới.

Karen lấy một đĩa, trực tiếp dùng tay bắt đầu ăn.

Pamir thấy thế, lập tức rót giúp Karen một tách trà.

"Cảm ơn."

"Ngài hãy ăn từ từ."

"Ừm, quá đói, vừa mới thức giấc."

Một đĩa điểm tâm vào trong bụng, Karen cảm giác vừa lót dạ, còn muốn lấy

thêm một đĩa thì xe ngựa đã đến.

Địa điểm dùng bữa tối là trong khoảnh sân riêng của một khách sạn, khoảnh sân

này không mở ra cho người ngoài, nơi này là chỗ chuyên để tầng lớp cao quý

của Đảo Ám Nguyệt dùng để tiếp đãi lãnh đạo của hai Thần Giáo.

Xuống xe, đi đến bậc thang, bước vào cửa lớn, Karen trông thấy Ophelia đang

mặc một bộ trang phục truyền thống bản địa mà đứng ở phía trước chờ mình,

Ophelia mặc nhìn có chút hồn nhiên.

Có điều lần này có quá nhiều chuyện xảy ra ở đây, cho nên có thể cảm nhận

được cô ấy đã gầy hơn một chút so với lúc mình vừa đặt chân lên đảo.

"Quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi."

"Không có..."

Ophelia rất tự nhiên mà đưa tay, khoác lên bả vai Karen, nói to với phía trong:

"Cha, trưởng lão, Karen tới." Karen thấy thế, cũng không tránh khỏi tay của cô

ta.

Bên trong căn phòng là một chiếc bàn vuông, tất nhiên cũng không phải là

vuông, nhưng so với loại bàn dài điển hình của các gia đình quý tộc thì nó lộ ra

vẻ vuông vức.

Ophelia cùng ngồi với Karen ở một bên, tộc trưởng Wiener ngồi ở đối diện, hai

bên theo thứ tự là trưởng lão Zimar và trưởng lão Roman.

Trên người của trưởng lão Zimar rõ ràng đang bị thương, mặc dù đã được dùng

thuật pháp trị liệu, nhưng các cơ quan bị ứ máu vẫn rất rõ ràng, cần thời gian để

điều dưỡng phục hồi.

Trưởng lão Roman đeo một cặp mắt kính thật dày, cái đầu không cao, vẫn đang

cười ha hả.

Thức ăn trên bàn rất thịnh soạn, nhưng để Karen cảm thấy có chút dở khóc dở

cười đó là tựa như cố ý biểu thị sự xem trong dành cho mình vì vậy họ đã cố ý

chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn của Wien, những chiếc chén trang nhã đựng tương

thì cũng đã có hơn mười loại.

Có thể tìm ra mười loại tương của Wien ở Đảo Ám Nguyệt thì tuyệt không phải

là một chuyện đơn giản.

Qua lời dạo đầu đơn giản, tộc trưởng Wiener thể hiện sự áy náy với Karen, vốn

nên sắp xếp việc gặp mặt từ sớm, bởi vì gần đây ở trên đảo xảy ra liên tiếp

nhiều việc, không thể không trì hoãn cho đến bây giờ.

Karen vừa chọn vài món mình có thể ăn vừa đáp lời, anh cũng không căng

thẳng chút nào, trả lời tự nhiên và còn hợp cách.

Dù sao thì mình cũng đã đóng vai tổ tiên bọn họ còn đóng vai hậu bối của bọn

họ, đủ cả bộ nên đã thấy thong dong từ lâu.

Lời nói của trưởng lão Zimar thường có một ít từ không rõ ý, có lẽ lúc ông ta

kích nổ trận pháp trên đầu của Dorons cũng đã khiến đầu óc của ông ta bị chạm

mạch một chút.

Trưởng lão Roman thì chủ yếu nói về việc nội bộ của Trật Tự Thần Giáo và

Karen con đường phát triển về sau của Karen, trong lời nói lộ ra ý muốn giúp

Karen lên kế hoạch cho “sự nghiệp”, nhưng Karen vẫn luôn qua loa với ông ta,

không nói chuyện sâu vào, kế hoạch của mình không cần đến lượt ông ta quan

tâm.

Về phần tộc trưởng Wiener, thì chủ yếu trò chuyện về phong tục các nơi, từ

Wien cho đến đảo Ám Nguyệt, rồi đến các quốc gia ở lục địa khác, có thể thấy

được, tộc trưởng Wiener đã đi qua rất nhiều nơi.

Ophelia thì chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh Karen, thỉnh thoảng hỗ trợ lấy đồ ăn,

không nói lời nào.

Một bữa cơm, ăn gần hai giờ, đang lúc Karen cảm thấy muốn dùng xong đồ

ngọt rồi tiếp tục nói chuyện, không nghĩ tới tộc trưởng Wiener lại là người kết

thúc cuộc nói chuyện.

Mặc dù có chút kinh ngạc về tốc độ kết thúc này, nhưng Karen vẫn rất phối hợp

mà nói vài lời xã giao, sau đó đứng dậy tạm biệt.

Ophelia đưa Karen ra đến ngoài cửa, sau đó rất tự nhiên mà thả tay đang dắt tay

của Karen ra.

"Để anh vất vả đến đây một chuyến rồi."

"Nên làm thôi, ai bảo tôi đã nhận phiếu điểm rồi đây."

"Tôi phải đến Wien."

"A, phải không? Vậy thì thật sự quá tốt rồi."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ gặp mặt ở thành phố York."

"Ừm, tôi cũng rất chờ mong, chờ đến lúc đó tôi sẽ mời cô ăn cơm."

"Bây giờ sắc trời còn sớm, đi dạo cùng với tôi một chút không?"

"Tôi còn chưa nghỉ ngơi đủ."

Ophelia nghiêng người về phía trước, đem mặt mình nhích đến gần mặt của

Karen, mở miệng nói: "Anh đang buộc tôi phải đánh anh ở đây à?"

"Không đi tản bộ với cô thì cô muốn đánh tôi sao?"

"Giữa trưa tôi đã đến tìm anh, đội trưởng của anh nói rắng anh còn đang ngủ,

còn nói cho tôi, sau khi anh biết được tin tôi sẽ đến Wien còn vui vẻ mừng đến

nỗi cả đêm không ngủ cho nên bây giờ mới mất ngủ.

Anh rõ ràng đã sớm biết tôi sẽ đến Wien, vừa mới lại còn ở đây giả vờ vui

mừng cho tôi xem à?"