Karen trả lời: "Nếu chó không còn dùng được, sẽ chỉ bị lấy ra để giết thịt."
Đã là chó của Trật Tự Thần Giáo, Karen không cho rằng đảo Ám Nguyệt còn có
thời cơ từ từ phát triển, Trật Tự Thần Giáo cũng không bác ái và nhân từ như
vậy.
"Đúng, tôi đã hiểu, tộc trưởng muốn Ophelia dùng thân phận người thừa kế tộc
trưởng đời tiếp theo đế đến học tập trao đổi trong Trật Tự Thần Giáo ở Wien,
dựa theo ý của ngài, tôi sẽ đồng ý."
Karen: "..."
Việc này thật ra là tương đương với việc duy trì sự tương tác của đời sau đối
phương với phe của mình, mà Ophelia đến Wien để học hỏi cũng không liên
quan gì đến việc trục xuất, bởi vì chỉ cần cô ấy đi, vậy thì tộc trưởng đời tiếp
theo của tộc Ám Nguyệt chắc chắn sẽ là cô ấy, nếu như đảo Ám Nguyệt dám
mạo hiểm đưa ra một người ứng cử mới, như vậy thì Trật Tự Thần Giáo tất
nhiên sẽ ra mặt giúp cô ấy trấn áp tất cả thế lực chống đối.
Nhưng mà... Bây giờ đổi lời nói lại vẫn còn kịp sao?
Trận pháp khởi động, Karen và Tafman bị ánh sáng màu trắng bao phủ trên
người, đi tới Xà Đảo.
Tafman liếc mắt đã thấy dòng chữ mới khắc trên tấm bia đá, vẻ mặt khẽ giật
mình.
【 Nào, chúng ta lại khởi hành! 】
Vẻ mặt Karen cũng là khẽ giật mình, bởi vì anh bỗng nhiên ý thức được rằng
mình đã để lại một sơ hở rất lớn, đó chính là anh vừa đốt thuốc ở trước tấm bia
đá!
Thuốc lá là một loại sản phẩm có tính chất khu vực, trong túi của mình bình
thường đều là thuốc lá mua từ thành phố York, mặc dù bây giờ thuốc lá đã đốt
hết từ lâu, nhưng tàn thuốc vẫn còn ở chỗ này, còn chưa kịp mục rữa.
Cho nên, nếu như thật sự muốn điều tra, là hoàn toàn có khả năng tìm ra nhãn
hiệu trên đầu lọc điếu thuốc lá, từ đó xác định ra khu vực lưu thông của loại
thuốc lá này.
Ở trên đảo có người của hai Thần giáo, thế lực của Luân Hồi Thần Giáo ở Wien
vốn cũng không nhiều, mà lại trong lúc khai mào chiến tranh thì đã hoàn toàn bị
thanh trừ, một khi thuốc lá của thành phố York xuất hiện ở đây, gần như đã có
thể xác định, kẻ ký sinh là một trong mười mấy người của đoàn đại biểu!
Đến lúc đó mặc kệ là đảo Ám Nguyệt tự mình điều tra, không, chính bọn họ
điều tra thì còn đỡ, nếu như bọn họ thông báo cho Trật Tự Thần Giáo, để Trật
Tự Thần Giáo điều tra, vậy thì kết quả...
Đến lúc đó thì mình và đội trưởng phải oẳn tù tì để quyết định rốt cuộc ai sẽ đi
ra tự thú.
Tafman mở hai tay ra, một ngọn lửa ánh sáng cháy lên, đốt cháy hoàn toàn
những tàn thuốc kia và cỏ dại xung quanh.
Sau đó,
Ông ta nhìn Karen, làm ra tư thế "Mời",
Nói:
"Mặc niệm đi."
Karen mở miệng nói: "Ngươi cố ý hủy đi những tàn thuốc kia sao."
Đây không phải là vì Karen không biết tốt xấu, cũng không phải cố ý có lợi mà
còn đi khoe khoang;
Bởi vì Karen nhất định phải làm ra hành vi phù hợp với hình mẫu "Bernard".
Tafman chỉ chỉ vào tấm bia đá kia, nói: "Hắn ta đã hiểu được tinh thần của ngài
Philias, hắn sẽ không báo thù đảo Ám Nguyệt nữa, sự kiện này cũng nên kết
thúc, không cần phải truy cứu thêm nữa."
"Nếu như không phải ta còn cần tiếp tục ngủ say, đầu tiên ta sẽ phế bỏ chức vị
của ngươi, sau đó tiễn ngươi lên đường."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần sau khi ngài thức tỉnh thì tôi chính là tàn
dư Ánh Sáng rồi, đến lúc đó, ngài vẫn có thể làm như thế."
"A."
Karen đi đến trước hố xác làm lễ mặc niệm.
Sau đó,
Tafman dẫn Karen tiến vào trong hang động, vừa tiến đến, Tafman đã chú ý đến
cái hố bị lửa đốt ra trên mặt đất, nhưng ông ta vẫn không nói gì như cũ.
Đương nhiên, ông ta cũng không thể nào nghĩ đến được, cái hố này, là đốt thứ
gì mà tạo thành.
Karen thì nhìn về phía quan tài chứa thi thể của Jenifer,
Trong lòng nói:
"Ha ha, không nghĩ tới phải không tiểu thư Jenifer, nhanh như vậy mà tôi đã
quay lại thăm cô rồi."
...
Kết thúc mặc niệm.
Tafman đứng đơn độc trên bờ biển, ra hiệu cho "Bernard" trước tiên có thể dịch
chuyển rời khỏi đây, ông ta sẽ chờ ở đây thêm một chút.
Karen rất muốn nói cho ông ấy biết, ông có thể nhìn xuống nước biển thêm một
chút, bởi vì bây giờ tổ tiên thật sự của ông vẫn còn chưa tan hết.
Lập tức, Karen thông qua trận pháp dịch chuyển, lại trở về phòng ngủ lầu ba
của khu biệt thự.
Không tiếp tục trì hoãn nữa, anh lập tức đi xuống lầu, leo qua vách tường phía
sau nhảy ra ngoài, sau đó lập tức tháo mặt nạ xuống và thay đổi quần áo trên
người.
Quay trở lại khách sạn, đẩy cửa bước vào sân, Eisen và Richard đang ngồi ở
cạnh hồ nước, sau khi trông thấy Karen rốt cuộc đã trở về, Eisen cúi đầu xuống,
cầm vụn bánh mì cho cá ăn, Richard thì chủ động đi tới, nhỏ giọng nói:
"Đội trưởng che giấu giúp anh, không ai phát hiện anh không có mặt ở đây."
"Được rồi."
Karen nhẹ gật đầu, đi vào trong phòng của mình, trông thấy đội trưởng có vẻ
đang nằm ở trên giường ngủ, mình tiến vào phòng mà đội trưởng vẫn không mở
mắt ra.
Tafman xảy ra sự thay đổi lớn như vậy, đội trưởng có thể cũng thay đổi hay
không?
Karen ngồi xuống bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của đội trưởng.
Lúc này, đội trưởng mở miệng hô:
"Ca ngợi Ánh Sáng."
Karen sửng sốt một chút.
Đội trưởng mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Karen, khóe miệng lộ ra nụ cười,
hỏi:
"Có phải đã bị hù rồi không?"
Karen lắc đầu.
"Ta đã thức tỉnh một chút ký ức cuối cùng của Philias, là trích lời được truyền
xuống gia tộc Philias từ vị Giáo Hoàng điên kia, cậu có muốn nghe không?"
Karen nhẹ gật đầu.
Đội trưởng ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm vào Karen rất chân thành
mà nói ra từng chữ từng chữ một:
"Thần Ánh Sáng có thể đại diện cho Ánh Sáng hay không?"
Karen liếm môi một cái.
Đội trưởng rất tò mò mà hỏi thăm: "Ta muốn biết, ông nội cậu có lời trích nào
tương tự trong gia tộc hay không? Trên một mức độ nhất định thì ta cảm thấy
ông nội của cậu có điểm giống với vị Giáo Hoàng điên kia, ta không có ý bất
kính, trái lại ta rất sùng kính bọn họ."
"Có."
"Nói nghe thử một chút."
"Gái..."
Karen ho một tiếng,
Nói:
"Thần Trật Tự có thể đại diện Trật Tự hay không?"