Số 13 Phố Mink

Chương 941: Dung hợp Con mắt Ám Nguyệt (3)




Karen đứng tại chỗ đợi một hồi, không có chuyện gì khác xảy ra, sau khi xác

nhận đã hoàn toàn dung hợp xong, Karen mở bàn tay ra, Lưỡi Đao Ám Nguyệt

xuất hiện, nhưng Lưỡi Đao Ám Nguyệt được triệu hồi ra lần này lại dài khoảng

chừng gấp ba lần lúc trước, năng lượng Ám Nguyệt ở trên càng thuần túy hơn.

Trong lúc sử dụng Lưỡi Đao Ám Nguyệt, bên trong hai con ngươi của Karen

cũng biến thành màu đỏ như máu.

Hơi vung đao một chút, vách đá trên hang động lập tức bị chém ra mấy đường

rãnh.

"Không chỉ tăng lượng năng lượng tích trữ lên gấp đôi, lúc sử dụng thuật pháp,

cũng có thêm một nguồn để vận chuyển năng lượng."

Karen cảm thấy, lần sau lúc cận chiến mình có thể đánh ngang tay cùng với

Ophelia, đây là sau khi phỏng đoán cẩn thận.

Suy cho cùng thì chỉ cần ngay từ đầu mình không rơi vào thế yếu, kéo dài một

thời gian thì Ophelia chắc chắn không chịu nổi năng lượng tiêu hao như mình.

"Về sau, đối thủ của mình chỉ cần không thể ngay từ đầu đánh bại hoặc khiến

mình bị trọng thương, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, sau đó mình sẽ có khả

năng lật ngược thế trận."

Karen tiến hành đánh giá lại năng lực của bản thân một lần nữa, tuy nhiên hiệu

quả cụ thể vẫn phải cần tìm người luyện tay một chút, ví như là... Đội trưởng.

Chờ đến sau khi quay về Wien, mình có thể tìm đội trưởng tỉ thí cận chiến một

chút, để đội trưởng đưa ra cho mình một lời đánh gì.

Karen tập trung ý nghĩ, mặt nạ màu bạc trên mặt biến mất, nhưng Karen lại chú

ý tới bên trong chiếc nhẫn màu bạc tựa như đã có thêm thứ gì đó.

Kích hoạt chiếc nhẫn một lần nữa,

Mặt nạ màu bạc lại lần nữa xuất hiện trên mặt của Karen, sau đó lập tức biến

mất.

Lập tức, Karen biến thành Pavaro, sau đó lại biến trở về chính mình.

"Có thêm một tấm mặt nạ..."

Karen lại kích hoạt một lần nữa, trong nháy mắt, Karen biến thành một người

khác, anh bước đến trước mặt kính trong hang động, nhìn vào, mặc dù mặt kính

phản chiếu hình ảnh không được rõ lắm, nhưng cơ bản có thể nhìn ra đây là ai.

Lại là... mặt nạ da người của Bernard.

"Mẹ nó! Thật buồn nôn."

Đây cũng không phải có nghĩa rằng dấu ấn tinh thần của Bernard hay có gì khác

còn để lại, bởi dù sao thì Karen cũng đã “tẩy rửa” hoàn toàn sạch sẽ.

Chỉ có thể nói rằng Con mắt Ám Nguyệt có quán tính giữ lại hình ảnh của chủ

nhân đầu tiên, sau đó cái quán tính bị tấm mặt nạ màu bạc phục chế lại, đương

nhiên công lao chủ yếu trong việc này là nhờ vào tấm mặt nạ màu bạc của ông

nội.

"Đoán chừng ngay cả Lemar cũng không biết rằng mặt nạ mà mình chế tạo còn

có thể tiến hóa..."

Không, nói vậy cũng không chính xác, dù sao thì con rối cha mẹ của Selena do

Lemar chế tạo ra còn có thể phát triển tình cảm đến giai đoạn tan vỡ rồi ly hôn.

"Đợi đến khi trở về, để cho Kevin và Pall xem xét, có thể bỏ cái mặt nạ của

Bernard ra ngoài hay không, hoặc là, đến tìm Lemar nhìn xem?"

Mặc dù hình tượng của Pavaro trông có vẻ rất béo, mà đầu lại còn hói, nhưng

Karen cũng không ngại mang mặt nạ của Pavaro, ngược lại thì Bernard vẻ ngoài

được bảo dưỡng rất tốt lại khiến cho tâm sinh lý của Karen đều cảm thấy khó

chịu.

Nói chung thì mình kiếm lời lần này.

Không chỉ biết đến tổ chức "Trầm Mặc Giả" này, còn chiếm được Con mắt Ám

Nguyệt, tiện thể, còn giúp đội trưởng và Pall hầm nát tro cốt của Bernard.

Tốt, đều sắp đến trưa rồi.

Karen một lần nữa kiểm tra hang động một chút, hộp kiếm Lưu Tư lúc trước

anh đã để Richard ôm về trước, nói cách khác mình bây giờ không cần mang gì

về nữa.

Sau khi xác nhận không còn để lại dấu vết gì, Karen đi ra khỏi hang động, đi tới

vị trí trận pháp dịch chuyển.

Trận pháp khởi động, một luồng sáng trắng bao phủ cơ thể Karen.

"Ông!"

Karen xuất hiện ở trên tấm thảm trong phòng ngủ chính, Eisen và Richard cũng

không có ở đây, bọn họ chắc là đang ngồi trên xe ngựa chờ mình ở bên ngoài.

Nhưng mà,

Đang lúc Karen chuẩn bị mở cửa phòng ngủ để ngoài, lại nghe được tiếng bước

chân trên bậc thang truyền và âm thanh trò chuyện.

"Các ngươi là một đám phế vật sao, ngay cả thi thể của tổ tiên cũng làm mất?"

"Tướng quân, là do chúng tôi sơ sót, nhưng những hộ vệ có thể dùng được đều

đã được điều đến quân đoàn trên chiến trường, lực lượng ở Cung Tưởng Niệm

thật sự không đủ."

"Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tìm thi thể của tổ tiên về, đồng thời

phong tỏa tin tức này, tuyệt đối không thể để nó truyền ra ngoài; mặt khác,

thông báo cho Hội Trưởng Lão, để bọn họ cầu nguyện với Ám Nguyệt, cảm ứng

vị trí thi thể của tổ tiên.

Thi thể của tổ tiên chắc chắn còn ở trên đảo, ít nhất thì cũng là gần biển!"

"Vâng, thưa tướng quân!"

"Mặt khác, còn có một việc, ngoại trừ tàn dư Ánh Sáng đã bị giết ở Cung

Tưởng Niệm, trong nhà ngục không phải còn giam giữ một đám sao, ngươi tự

mình đi sắp xếp cho bọn chúng lén lên thuyền rời khỏi đảo đi."

"Tướng quân, việc này..."

"Cứ làm theo lời ta dặn."

"Vâng, thưa tướng quân!"

Đội trưởng hộ vệ rời đi, Tafman thì nhìn xem vết thương nơi cánh tay của mình

được băng bó, trên đảo y sư vừa mới chữa trị cho ông ta, mặc dù nguồn ô uế của

con ác linh kia đã bị kéo ra ngoài, nhưng cánh tay này, xem như không có cách

nào để phục hồi lại như cũ.

Có điều, Tafman cũng không vì vậy mà bi thương quá nhiều, trái lại khi nhìn

vào chỗ bả vai đã trống rỗng kia, trong lòng còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Ông ta tiếp tục đi lên cầu thang: "Rốt cuộc thì thi thể của tổ tiên bị trộm đi đâu

rồi?"

Đi lên lầu ba, ông ta vốn dĩ muốn lên phòng sách, bỗng nhiên dừng bước trước

của phòng ngủ.

Karen đứng phía sau cửa, nghe được tiếng bước chân dừng lại trước cửa, trong

lòng nhất thời giật mình.

Mình bởi vì bị sự việc kéo dài trì hoãn, thế mà vừa lúc bị Tafman chặn trong

phòng ngủ, mà đối phương có vẻ như cũng đã nhận ra bên trong phòng ngủ có

người.

Karen quay đầu nhìn về phía cửa sổ của phòng ngủ chính, phải nhảy cửa sổ

sao?

Nhưng bên ngoài chắc hẳn là có hộ vệ của Tafman, bây giờ các lực lượng trên

đảo Ám Nguyệt cũng đã trở về vị trí cũ.

Ngoài cửa, Tafman duỗi tay ra, nắm chốt cửa, sau đó mở cửa ra, ông ta nhìn

thấy người đứng ở phía sau cửa.

Vẻ mặt Tafman trong thoáng chốc cứng đờ, lộ ra vẻ khiếp sợ:

"Ngài... Ngài... Làm sao có thể..."

Đứng ở trước mặt Tafman, lại là tổ tiên của ông ta, trong hai con ngươi hiện ra

cực ánh sáng thuần túy của Ám Nguyệt, đó là biểu tượng của Con mắt Ám

Nguyệt vô cùng cao quý!

Karen nhìn Tafman, khóe miệng mỉm cười, từ từ nói:

"Nghe nói, ngươi đang tìm ta?"