"Ô ô..."
Bernard bắt đầu khóc ra thành tiếng.
Bờ môi Karen dùng sức cầm điếu thuốc, cố nhịn, không thể cười.
"Ô ô..."
Trẻ nhỏ biết dùng cách thức này nhất để hấp dẫn sự chú ý của người lớn.
Karen hút liên tục ba điếu thuốc lá, mỗi lúc anh dập tắt tàn thuốc, tiếng khóc
của Bernard sẽ lớn hơn, hắn vẫn hy vọng, vẫn hi vọng Karen sau khi vứt tàn
thuốc xuống thì có thể chú ý tới mình.
Nhưng lần nào thì Karen cũng đều từ từ mà hút một điếu khác.
Bernard, nghiệp chướng của ngươi nặng nề, ta đã cai thuốc lâu như vậy rồi,
đừng nên bị ngươi làm cho hút lại.
Karen có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh.
Rốt cục,
Giai đoạn tiếp theo đã đến.
"Giết ta đi... Giết ta đi... Giết ta đi!!!"
Karen vẫn như cũ không để ý đến hắn.
"Van cầu ngươi, giết ta đi, giết ta đi, van cầu ngươi!"
Karen lại tiếp tục hút một điếu, có nghiện hút hơn nữa thì cứ hút liên tục như
thế này cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng Karen còn muốn
tiếp tục duy trì trạng thái mình đang rất hưởng thụ.
Không có cách nào khác, đây giống như là đang luyện chim ưng*.
(* Luyện chim ưng bằng cách không để chúng ngủ trong vài ngày sau khi bắt
được để thuần hóa đi tính tình hoang dã của chúng).
Ngẫm lại sự đau đớn mà Bernard phải chịu đựng bây giờ, ừm, sự khó chịu đến
từ nicotin và hắc tín thì dễ chịu hơn nhiều.
Vốn dĩ Karen có thể làm việc này theo một cách đơn giản hơn.
Nhưng bây giờ anh muốn thử một lần, dựa theo tiết tấu này mà tiếp tục để mình
có thể thấy được sự thẳng thắn của Bernard.
Karen muốn biết thế lực của bọn người đã sai khiến Bernard giết chết Philias rốt
cuộc là ai.
Anh càng muốn biết thêm nhiều tin tức cụ thể, bởi vì anh có cảm giác rằng giai
đoạn nào đó trong tương lai mình cũng sẽ gặp phải bọn người này.
Karen cũng đang xem xét sự khác nhau giữa mình và Philias.
Đây không phải là sự khác nhau giữa Ánh Sáng và Trật Tự, mà là cấp độ phát
triển khác nhau giữa hai bên.
Mình cẩn thận hơn Philias nhiều, cho dù là đội trưởng biết bí mật của mình,
nhưng đội trưởng cũng không biết cái nhìn đối với thần và tín ngưỡngsâu trong
nội tâm của mình.
Còn Philias thì khác biệt, Philias là đang truyền giáo.
Nếu như Bernard không phản bội, nếu như giáo hội chính thống lúc ấy không
chú ý tới đảo Ám Nguyệt, như vậy rất có thể, giáo hội Ánh Sáng sẽ đâm chồi ở
đảo Ám Nguyệt, một giáo hội Ánh Sáng chỉ tôn thờ Ánh Sáng mà không phải
tôn thờ Thần Ánh Sáng, một tân Ánh Sáng giáo.
Xem ra, sau khi trở về mình cần phải cảnh báo Alfred một chút, không thể tiếp
tục để Alfred tùy ý truyền giáo, nếu không thì rất dễ dàng khiến cho tổ chức kia
chú ý.
Suy cho cùng thì thật ra mình cũng không có nơi nào để thỏa sức truyền giáo.
Còn cục diện mà Philias phải đối mặt đó là Ánh Sáng Thần Giáo tiêu vong phân
tán, trên đỉnh đầu của ông ta cũng không có một tổ chức giáo hội có cấp bậc cơ
cấu, chính ông ta thì càng giống như là thủ lĩnh một nhánh thế lực của tàn dư
Ánh Sáng.
Phía bên mình thì khác biệt, nếu mở rộng ra đến bên ngoài thì cũng không cần
đế lượt tổ chức kia ra tay, bên phía Trật Tự Thần Giáo sẽ tự ra tay trấn áp mình.
"Van cầu ngươi giết ta... Cha... cha... Giết ta... Giết ta... Van cầu cha..."
Giải thoát, hắn cần sự giải thoát, đây là chấp niệm và khao khát duy nhất của
hắn lúc này, mạnh mẽ hơn cả nghiện thuốc vô số lần.
Những thứ như tôn nghiêm, phẩm cách, thân phận sau khi đã mất đi sự nhận
thức của bản thân thì nhắc đến cũng không còn ý nghĩa gì.
Khả năng tư duy sẽ nhanh chóng bị thoái hóa, bản năng chiếm giữ sự chủ đạo
trong ý thức.
Karen cảm thấy, nếu đổi lại là Pall, trong tình cảnh tương tự, cô ấy có lẽ có thể
tiếp tục chống cự, đốt bao nhiêu lâu thì cô ấy sẽ mắng bấy nhiêu lâu;
Dù gì thì cô ấy cũng đã làm mèo cả một trăm năm, bản tính chưa đổi, nói cách
khác thì đó là do cô ấy đã sớm quen với sự cô độc.
Bernard và Pall là người cùng một thời đại, nhưng nửa đường thì Bernard chìm
vào giấc ngủ say, thiếu đi một trăm năm rèn luyện, hắn ta cũng không tính là lão
yêu quái gì cả.
Tóm lại, Bernard yếu đuối hơn rất nhiều so với trong trí tưởng tượng của mình.
Đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì Bernard sẽ tiến vào một cái giai đoạn khác, ý
thức của hắn sẽ hỗn loạn triệt để, đây cũng không phải là điều mà Karen muốn.
Rốt cục Karen cũng xoay người lại, nhìn về phía Bernard.
"Van cầu ngươi, giết ta, giết ta đi!"
Bernard trông thấy Karen hướng ánh mắt về phía mình, vừa khóc vừa nở nụ
cười.
"Ta đã từng thức tỉnh Bá tước Recar của trang viên Ellen."
"Van cầu ngươi, giết ta đi!"
"Ta đã thức tỉnh một vị thần quan thủ công thâm niên của Pamirez giáo, tên của
ông ta gọi là Saman."
"Giết ta đi!"
"Bây giờ bọn họ đều bị bảo quản ở bên trong một cái quan tài, chờ đợi sau này
ta sẽ thức tỉnh bọn họ lại, bởi vì ta có thể dùng cách thức này, cho bọn họ sự tồn
tại vĩnh cữu. Loại quan tài này ta đã chuẩn bị mười hai cái, bây giờ đã sử dụng
hai, còn có mười cái"
"Van cầu ngài... Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi muốn!!!"
Karen nhìn Bernard, mỉm cười nói: "Thật đáng tiếc, ngươi không xứng."