Sắc mặt của Bernard đã bắt đầu vàng như nến, linh hồn không phải thể lỏng,
nhưng linh hồn tựa như có thể bị bốc hơi, khoảng cách của Bernard với tử vong,
đã càng ngày càng gần, sự đau đớn hắn đang chịu đựng lúc này đã không cách
nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Từ một cái góc độ khác đến xem, hắn ý chí cầu sinh cũng đích thật là thật
cường đại.
Karen cảm thấy, nếu như đổi lại bây giờ là mình nằm ở đây, đối mặt với tình
huống này, đã bắt đầu chửi ầm lên, tất cả các từ ngữ khó nghe đều sẽ thốt ra, chỉ
muốn tại giải tỏa bản thân trước lúc chết, không còn câu nệ cách dùng từ.
Nhưng Bernard cũng không có.
Nhưng Bernard càng tỏ ra như vậy, thì càng chứng minh, cách thức trừng phạt
mà Karen lựa chọn là chính xác.
Karen đưa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy vào ngọn lửa ở trước ngực của
Bernard, nó rất đáng yêu.
"Ta không tin tưởng tiểu thư Pall sẽ nguyện ý ở cùng ngươi, cô ấy vốn dĩ không
có hứng thú đối với đàn ông!"
"Ngươi không thể đại diện cho tất cả đàn ông."
"Cô ấy là một người phụ nữ chỉ tìm kiếm sự mạo hiểm!"
"Ai cũng sẽ mệt mỏi."
"Cô ấy sẽ không chịu được sự buồn chán khi ở nhà một mình!"
"Bây giờ thì cô ấy càng chịu được sự buồn chán hơn bất cứ ai."
Rốt cuộc thì cũng đã làm mèo ở nhà Inmerais lâu như vậy, với lại, cô ấy thế mà
không nổi điên, vẫn duy trì bản tính của một vị đại tiểu thư như cũ, khả năng
chịu được sự buồn chán này cũng khiến cho Karen cảm thấy mặc cảm.
"Cô ấy thích ăn món gì?"
"Cô ấy thích ăn cá."
"Ta cho rằng cô ấy đã sớm chán ăn hải sản, đối với những món ăn mà ta làm thì
cô ấy đều không phải rất hài lòng."
"Hải sản ở đảo Ám Nguyệt sao, ta đã thưởng thức qua, quả thật rất khó ăn."
"Ta thích cô ấy."
"Ta biết."
"Mỗi lần cô ấy từ chối ta, cũng có thể làm trong lòng ta cảm thấy hưng phấn."
"Ta hiểu."
"Sau mỗi lần bị từ chối thì ta càng muốn có được cô ấy!"
"Ta hiểu."
"Nếu như không phải thực lực của cô ấy đủ mạnh, cô ấy đã sớm là nữ chủ nhân
của đảo Ám Nguyệt."
"Ta biết."
Karen chưa từng hoài nghi thực lực năm xưa của Pall, trưởng lão Siti năm đó có
mâu thuẫn với Pall, dẫn đến việc trước khi ông nội đàm phán xong với Trật Tự
Thần Điện rồi chìm vào giấc ngủ say còn cố ý treo trưởng lão Siti lên cây thập
tự giá để phơi gió.
Có thể có mâu thuẫn với trưởng lão của Trật Tự Thần Điện, đủ để chứng minh
cấp độ thực lực của Pall năm xưa.
Rốt cuộc thì Pall cũng từng cảm khái nếu sớm biết Thủy tổ Ellen yếu như vậy
thì cũng không lựa chọn hệ thống tín ngưỡng gia tộc.
Bước lên Đảo Ám Nguyệt, càng hiểu rõ được lòng ham muốn chiếm hữu của
Bernard, thì càng rõ ràng, nếu như không phải năm đó bản thân Pall đủ mạnh,
thì thứ mà cô ấy đối mặt không phải là một con chó liếm chân lấy lòng, mà là
một con sói đói lộ ra răng nanh.
"Cô ấy rất xinh đẹp, đúng không?"
"Đúng thế."
"Ngươi thích cô ấy ở điểm nào? Nếu như ngươi không muốn, ngươi có thể
không nói những thứ này với ta."
"Thân hình của cô ấy, ta không thích quá gầy, thân hình của cô ấy, vừa đúng."
"Ta..."
"Còn có tính tình, có lẽ đối xử với ngươi không được tốt, nhưng cô ấy thường
xuyên tỏ ra nũng nịu với ta, có đôi khi biết mình nói sai, sẽ còn cố ý đi dỗ dành
ta, ôm ta một cái."
"Tính tình..."
"Ngươi biết không, mỗi lần nhìn xem cô ấy ăn cái gì đó, đều cảm thấy thật đáng
yêu, cô ấy cũng là một người dễ thỏa mãn, một gói hạt cà phê chỉ tốn 5 phiếu
Trật Tự là mua được mà có thể làm cô ấy vui vẻ suốt cả buổi chiều."
"Ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi!!!!!!!"
Bernard đã triệt để nổi điên, cấm chế trên người hắn lại xuất hiện lần nữa, áp
chế hắn lại.
Karen thật không ngại nói ra những lời này, bởi vì anh cũng biết rằng, những lời
mà mình nói này có thể khiến cho Bernard càng thêm đau đớn.
Đây cũng không phải là không tôn trọng Pall, nếu như Pall ở chỗ này, sẽ chỉ cổ
vũ cho Karen nói thêm, lại nói nhiều thêm một chút, để cho hắn chết càng đau
đớn hơn!
Quan trong nhất chính là, Karen vẫn luôn biết rõ vòng quay Ám Nguyệt sâu
trong đôi mắt của Bernard vẫn còn chưa hề biến mất.
Hắn rõ ràng, những lời mình vừa nói đều là nói thật.
Đáng tiếc, hắn không biết, bây giờ Pall là một con mèo.
Cho dù có giãy dụa, Bernard cũng giữ lại sự kiềm chế cuối cùng, nếu như hắn ta
có ý đồ ra tay với Karen thì hai trận pháp phòng ngừa kia sẽ trong nháy mắt hủy
diệt linh hồn của hắn.
Điều này khiến cho Karen ý thức được một lần nữa, cách thức điều khiển trận
pháp của nhà Guman, thật sự rất hữu dụng.
Ông Hoven đã để lại cho mình rất nhiều lý luận và giải thích về trận pháp, nếu
như mình lại có thể nắm giữ cách thức thao tác điều khiển trận pháp của nhà
Guman thì trình độ trận pháp của mình trong tương lại sẽ đạt đến mức độ rất
khó tưởng tượng.
Hết lần này tới lần khác, mình còn có được huyết thống nhà Guman.
Dis không có nói với mình những việc liên quan đến nhà Guman, mặc dù Pall
biết, nhưng trước kia cũng không cố ý nói với mình, điều này có nghĩa rằng
trong suy nghĩ của họ thì nhà Guman cũng không phải là một đối tượng đáng
giá để giao phó trách nhiệm.
Cậu Eisen còn tốt một chút, nhưng nguyên nhân tốt một chút đó cũng là bởi vì
bệnh tình của ông ấy...
Một người nhà Guman có bệnh, đáng giá tín nhiệm hơn.
Cho nên, vấn đề hẳn là xuất hiện ở trên người của ông ngoại Deron, ông ấy chắc
chắn không giống Dis, ông ấy chắc hẳn là chỉ trung thành với Trật Tự.
Có điều bà ngoại mình hình như cũng không phải như vậy.
Bà ấy nhận ra mình, tựa như cũng biết về sự tồn tại của mình, hơn nữa còn sẽ
chủ động giúp mình giữ kín bí mật.
Lúc trước Dis từng dùng một phân thân đi đến Wien, ngoại trừ giết con ruồi nhỏ
kia, có phải cũng đã đến gặp một vài người hay không?
Rốt cục Bernard cũng bình tĩnh lại, sau đó hắn trông thấy, Karen đang không
tập trung!
Vậy mà hắn ngây người trong lúc đang tra tấn mình!
Một cảm giác nhục nhã và phẫn uất tràn ngập trong lòng của Bernard, hắn
muốn thét lên một tiếng thật to nhưng lại cảm giác sự mệt mỏi đến từ sâu trong
linh hồn.
"Ta có thể nói cho ngươi biết về bí mật kia."
"A, thật xin lỗi, ngươi vừa mới nói cái gì vậy?"
Bernard: "..."