Số 13 Phố Mink

Chương 930: Thẩm Phán (4)




Bernard không thể chịu được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Lúc ta đang nói chuyện, có thể đừng cắt lời ta được không?"

"Tôi sẽ không... Tôi sai rồi..."

Ngọn lửa linh hồn dần dần dập tắt, sắc mặt Bernard trở nên trắng bệch.

"Càng quan trọng hơn là, ta phát hiện Philias và những người tùy tùng kia của

ông ta, bọn họ thật sự là một đám người tốt, ta chưa bao giờ thấy qua, một đám

người lương thiện giống như bọn họ vậy.

Ngươi nói nếu như ngươi không giết bọn họ, trong tương lai chắc chắn bọn họ

sẽ đem đến sự hủy diệt cho đảo Ám Nguyệt, nhưng bọn họ cũng không có làm

như thế, dù là thời cơ đến ngay trước mắt, bọn họ cũng không có làm như vậy.

Chính bản thân ngươi cũng rõ ràng, bọn họ rốt cuộc hiền lành biết bao, ta càng

tin tưởng ngươi chắc chắn phải biết, nếu như lúc đối mặt với bọn họ, ngươi yêu

cầu bọn họ rời đi, bọn họ cũng sẽ lựa chọn rời đi mà sẽ không tới trả thù ngươi.

Bọn họ sẽ mỉm cười mà bước tiếp một đoạn hành trình mới."

Bernard trầm mặc.

"Ai, muốn trách chỉ có thể trách rằng ta tiếp xúc đến mặt hiền lành kia của bọn

họ, muốn trách cũng chỉ có thể trách sự lương thiện của bọn họ khiến ta cảm

động, để cho ta bắt đầu chán ghét ngươi.

Tuy nhiên, ta chợt phát hiện nếu muốn trách nhất, là bởi vì ta cảm thấy mình

thật ra rất giống với Philias, ông ấy đi cùng con đường với ta, chúng ta có lý

niệm giống nhau, ông ấy và ta có... Chí hướng giống nhau.

Ông ấy là một ta khác, ta chính là một ông ấy khác.

Ngươi có biết không, chỉ cần điều này, cũng đủ để cho ta cảm thấy chán ghét

ngươi, không chỉ gấp một trăm lần!

Bởi vì, ngươi giết một người đồng chí của ta.

Ta bắt đầu sợ hãi, sợ hãi rằng những việc mà Philias gặp phải, về sau cũng sẽ

xảy ra ở trên người của ta, ta sợ hãi trong tương lai, rất nhiều năm sau này, cũng

sẽ có người phát hiện xương cốt của ta bị chôn ở một ngóc ngách nào đó, sau đó

biết được những việc ta gặp phải, từ đó cũng cảm thấy ta đáng thương, ha ha

ha...

Ta không biết loại việc này có thể sẽ xảy ra hay không, nhưng nếu như xảy ra

mà nói, ta hi vọng người kia trong tương lại, cũng có thể giống như ta lúc này,

giúp ta báo thù."

Bernard nhìn Karen, hắn nghe không hiểu, hắn thật sự nghe không hiểu người

đàn ông trước mặt mình đang nói gì!

Bởi vì hắn không biết, trên đời này, có một nhóm người giống như vậy, bọn họ

bước lên một con đường chất vấn Thần.

Karen vốn vẫn luôn thuận buồn xuôi gió, lần thứ nhất cảm nhận được một cách

rõ ràng, con đường này sẽ có nguy hiểm.

Thần,

Sẽ để cho ngươi từng bước một đi tới, đi đến chỗ cao, đi đến trước mặt của

Thần, để ngươi tiến hành phê phán và chất vấn Thần hay sao?

Có lẽ,

Vào lúc ngươi đắc ý hài lòng, lúc lòng ngươi tràn ngập tự tin, lúc ngươi cảm

giác mọi thứ đang tốt đẹp, cánh tay kia, sẽ giáng xuống trừng phạt, hủy diệt tất

cả mọi thứ mà ngươi có!

Giống như bọn người Philias, đang đàn tấu, hát ca, khiêu vũ, thông qua vợ mình

giới thiệu, đi tới một hòn đảo xinh đẹp, quen biết một vị tộc trưởng trẻ tuổi ôn

hòa;

Sau đó, vận mệnh của bọn họ, triệt để kết thúc trên hòn đảo này.

Tất cả những đoạn nhạc dạo ấy giống với mình biết bao nhiêu!

Vì sao Dis lại hi vọng mình vẫn ở tại nhà Inmerais, vì sao sắp xếp sẵn việc kết

hôn cho mình, để lại cho mình nhiều sự giúp đỡ mà vẫn như cũ hỏi thăm mình

là đã chuẩn bị kĩ hay chưa nhiều lần như vậy?

Chẳng lẽ ông nội không biết, dựa theo theo điều kiện của mình, từng bước một

trưởng thành ở trong thế giới giáo hội, đây gần như là việc đã được định sẵn,

ông ấy còn cần lo lắng cái gì?

Là bởi vì, Dis, đã sớm rõ ràng:

【 Thần, sẽ không ngồi nhìn đây mọi việc xảy ra. 】

Có một chuyện, vừa mới Karen nói, nhưng không hỏi, đó chính là Bernard biết

rõ có thể trực tiếp mời bọn người của Philias rời đi, Bernard cũng tin tưởng đám

người của Philias rất lương thiện, sẽ trân trọng những công sức của mình ở trên

Đảo Ám Nguyệt, sẽ không trả thù, thậm chí, bọn họ sẽ còn chủ động giữ bí mật

về việc mình đã hoạt động trên Đảo Ám Nguyệt, không hi vọng đảo Ám Nguyệt

gặp phải sự chú ý từ giáo hội chính thống, bị bọn họ liên luỵ.

Nhưng Bernard, nhưng vẫn lựa chọn biện pháp cực đoan nhất đó chính là giết

bọn họ.

Sau khi Bernard giết bọn họ, dùng phương thức này để ngủ say, mục đích và ý

nghĩa của việc hắn ta ngủ say, lại là cái gì, hắn đang chờ đợi cái gì? Là ai, ảnh

hưởng tới hắn, là ai, chỉ dẫn cho hắn?

Trên người Karen hiện lên quần áo của thẩm phán quan, đây không phải là thần

bào mà anh ta mặc trên người, mà là đại biểu cho uy nghiêm của thẩm phán Trật

Tự.

"Bernard, bây giờ, ta muốn đại biểu trật tự, tiến hành thẩm phán ngươi."

Bernard hoảng sợ nói: "Không, ngươi không thể làm như vậy, ta chỉ giết người

của Ánh Sáng, ta không có bất kính đối với Trật Tự, ngươi không có tư cách

tiến hành thẩm phán ta, tất cả mọi việc ta làm, phù hợp thái độ của Trật Tự đối

với Ánh Sáng! Mà việc ngươi thẩm phán ta không phù hợp quy trình của Trật

Tự!"

"Ngươi nói đúng."

Karen nhẹ gật đầu, thần bào thẩm phán quan trên người biến mất.

Bernard thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn hi vọng đối phương chỉ là thông qua

phương thức này để dọa nạt mình, có lẽ, mục đích của đối phương, là vì để cho

mình nói ra bí mật kia.

Đúng lúc này, một tia sáng trắng thoáng hiện lên.

Bernard kinh ngạc phát hiện trên người của tên trẻ tuổi trước mắt này, vậy mà

xuất hiện bóng dáng của thần bào Ánh Sáng.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi vậy mà..."

"Bernard, bây giờ, ta muốn đại biểu Ánh Sáng, tiến hành thẩm phán ngươi."

Bernard: "..."