Số 13 Phố Mink

Chương 927: Thẩm Phán (1)




Ánh mắt của Bernard, nhìn về phía Karen.

Đúng lúc này, bên trong những sợi tơ đặt ở bên cạnh, có hai sợi, lập tức đứt rời.

Trên người Bernard lúc này xuất hiện những đường vân màu đen, những đường

vân này như là từng ngọn roi điện, có tác dụng trói Bernard lại.

Mặt khác, trên người của Bernard cũng xuất hiện một luồng ánh sáng màu xám

tỏa ra, có hiệu quả suy yếu cơ thể.

Vẻ mặt Bernard trở nên dữ tợn, nhưng cũng không kêu thành tiếng, vẫn yên

lặng mà ngăn cản.

Karen thì từ từ cầm lấy mớ sợi tơ kia, đầu ngón tay nhẽ nhàng tác động ở phía

trên.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Bernard buông lỏng, toàn bộ những đường

vân màu đen và vầng sáng màu xám trên người vào lúc này biến mất không

thấy gì nữa, nhưng đây cũng không phải có nghĩa rằng hắn đã thoát ra được, mà

là bởi vì hắn đã quả quyết từ bỏ việc giãy dụa.

Trận pháp lúc nãy tự khởi động là bởi vì cảm nhận được Bernard đang muốn sử

dụng năng lượng linh tính trong cơ thể.

Phải biết là Eisen đã trực tiếp bố trí trận pháp trên người của hắn, thậm chí có

vài trận pháp ở trong cơ thể.

Những trận pháp này có lẽ không xem như quá cao cấp gì, càng không thể so

sánh cùng với Cấm Trận, nhưng chúng nó gần người.

Tựa như là một que diêm, đốt ở trước mặt và đốt ở trước tim thì sẽ có hiệu quả

khác nhau.

Karen đã cần thận để bố trí trước đủ loại phương án, trong tình huống này,

không tồn tại khả năng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Con cháu của tôi đã chọc giận Trật Tự Thần Giáo sao?"

Thần bào Trật Tự mà Karen mặc trên người rất dễ phân biệt.

Giọng nói của Bernard có chút khàn khàn, mặc dù hắn ta vẫn luôn chưa chết,

nhưng vừa mới tỉnh giấc khỏi trạng thái giả chết lâu như vậy, mỗi cơ quan trên

cơ thể muốn khôi phục lại như cũ chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

Mặt khác, Karen phát hiện, sâu trong con ngươi của Bernard, có một vòng sáng

màu đỏ sậm ngay đang chuyển động, giống như là một vầng trăng lưỡi liềm Ám

Nguyệt được khảm vào bên trong.

Ban đầu lúc ở khách sạn Ankara, Ophelia đã từng dùng một loại thuật pháp để

thăm dò giữa hai bên có nói dối hay không, lúc ấy là dựa vào phản ứng của

thanh kiếm Lưu Tư.

Bá tước Recar đã từng dùng danh nghĩa biển cả, để kiểm tra sự chân thật trong

lời nói của Karen.

Lúc này, Bernard cũng là đang thông qua loại cách thức này, nhưng cách làm

của hắn ta bí mật hơn, đương nhiên, cảm giác rằng cấp bậc cũng sẽ cao hơn.

Điều này cũng có nghĩa rằng, tiếp theo, không thể nói dối.

Có điều, đây cũng là không khí tán gẫu mà Karen muốn.

Karen khẽ mỉm cười, nói: "Không có, chỉ là vừa đúng lúc ta là người của Trật

Tự Thần Giáo."

Trên mặt Bernard cũng lộ ra ý cười thoải mái, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,

tôi thật sự lo lắng rằng con cháu của tôi sẽ mắc sai lầm, khiến cho Trật Tự vĩ đại

tức giận."

"Bây giờ, đảo Ám Nguyệt và Trật Tự là quan hệ hợp tác."

"Thật sao, vậy thì thật sự là quá tốt, xem ra, đảo Ám Nguyệt đã phát triển tới

trình độ nhất định, có thể ra sức vì Trật Tự vĩ đại."

Bernard vẫn luôn không có hỏi thăm tại sao mình lại bị đánh thức, mà lại cố

gắng né tránh vấn đề mấu chốt đó là tỉnh giấc ở nơi này, đây là một loại thủ

đoạn đàm phán trao đổi.

Karen rất quen thuộc với loại thủ đoạn này, lúc anh giao tiếp với bệnh nhân

cũng sẽ thường xuyên làm như vậy, sẽ không vừa tiếp xúc mà đã chạm vào khu

vực mẫn cảm của họ, mà là cố ý trao đổi giao lưu với bệnh nhân về những vấn

đề vô nghĩa ở phía ngoài, dùng việc này để tìm hiểu thêm được nhiều chi tiết có

ích đối với mình.

"Đúng thế."

"Bây giờ tôi thật sự là không kịp chờ nữa mà muốn về đảo nhìn ngắm một

chút."

"Xem ra, ngươi cũng nhận ra nơi này là chỗ nào rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi đã nhận ra, khi còn bé tôi thích ăn mật rắn, cái thứ vừa tanh vừa

đắng kia là thứ mà tôi yêu thích nhất, mà hòn đảo này, thỏa mãn nhu cầu này

của tôi."

"Ừm, trên hòn đảo này quả thực có rất nhiều rắn."

"Ngài có thích ăn mật rắn không?"

Karen lắc đầu.

Bernard tiếp tục nói: "Vậy thì tôi đề nghị ngài có thể nếm rượu do tôi dùng mật

rắn để ngâm, Pall cũng đã từng uống, cô ấy cũng thích."

Thử bước ra một bước đầu tiên.

"Tiểu thư Pall sao, khắp nơi ở trên Đảo Ám Nguyệt đều là câu chuyện về tình

yêu của hai người."

"Thật sao, ai, đó là điều mà tôi tiếc nuối nhất trong đời, chúng tôi vốn có thể trở

thành một đôi yêu nhau thật sự, lại chỉ có thể bởi vì chức trách của riêng mình

mà phải tách nhau ra."

"Nghe có vẻ thật khiến người ta cảm thấy sầu não và bất đắc dĩ."

"Nhìn ngài trông rất trẻ trung, đã có người mình thích rồi sao?"

"Có."

"Xin hãy cố mà trân trọng, không nên giống như tôi vậy, đợi đến sau khi thật sự

mất đi thì hối hận cũng đã không còn kịp."

"Bây giờ đang ở bên ngoài, lúc trong nhà, ta và người yêu của ta mỗi đêm đều

sẽ ngủ ở chung một chỗ, cô ấy sẽ dùng tay của mình mà khẽ vuốt lồng ngực của

ta, xua tan đi một ngày mỏi mệt của ta, lúc buổi sáng, ta sẽ giúp cô ấy kéo kéo

mép chăn, nhìn ngắm khóe miệng ham ngủ của cô ấy."

"Thật hạnh phúc, cũng thật sự khiến người ta hâm mộ."

"Hạnh phúc là bởi khi so sánh, sau khi biết câu chuyện khi xưa của ngươi, ta

cảm giác mình hạnh phúc hơn."

"Ha ha ha, tất nhiên, tôi rất vinh hạnh trở thành bàn đạp cho cảm giác hạnh phúc

của ngài, lần này ngài đi công tác sao?"

"Đúng vậy, đi công tác."

"Vậy thì hơi xa một chút, để đến được nơi này, cũng không dễ dàng."

"Vẫn ổn, trên đảo Ám Nguyệt đã xây dựng trận pháp dịch chuyển thuộc về Trật

Tự Thần Giáo, từ Wien tới đây cũng chỉ trong một cái chớp mắt."

"Thật tốt, xem ra quan hệ bây giờ giữa Trật Tự Thần Giáo và Đảo Ám Nguyệt,

thật sự rất chặt chẽ rồi."

"Đúng thế."

"Tôi thích tương của Wien, tôi cảm thấy đây mới thực sự là hương vị thần kỳ có

thể kích thích vị giác."

"Ta cũng không thích món ăn của Wien lắm."

"Pall cũng là như vậy, cô ấy cảm thấy món ăn của Wien rất dễ ngán, có một lần

tôi đã nghi ngờ rằng, sở dĩ cô ấy thích ra ngoài thám hiểm, là bởi vì ưa thích tìm

kiếm món ăn ngon ở bên ngoài, cô ấy rất tham ăn."

"A, có phải không."

"Vì cô ấy mà tôi còn cố ý học cách nấu ăn."

Xem ra, tài nấu nướng của ngươi cũng không tốt lắm.

Karen móc gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa một điếu lên một bên miệng, lấy bật

lửa ra mà châm thuốc.

Đây là một cách ám chỉ, ám chỉ rằng mình không quá hứng thú với chủ đề này,

Karen tin rằng Bernard có thể "Nhìn" mà hiểu.