Richard quay đầu nhìn về phía Eisen đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Bernard còn
sống, là có nghĩa gì?"
Eisen trả lời: "Dựa theo luật pháp của Wien, chúng ta vốn chỉ có tôi trộm cắp và
sỉ nhục thi thể."
"Vậy còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ nếu Bernard vẫn còn sống, thì có nghĩa rằng chúng ta vô tội."
Richard nhìn Eisen một cách rất chân thành, trừng mắt nhìn, cảm khái mà nói:
"Khỉ thật, ông nói có lý đấy!"
Karen vẫy vẫy tay về phía hai người ở sau lưng, hai người cùng nhau bu lại.
Richard không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ lên mặt của Bernard, nói: "Đến bây
giờ mà vẫn còn sống sao?"
"Ừm, tôi xác định hắn vẫn còn sống."
"Vậy rốt cuộc làm sao mà hắn làm được?" Richard hỏi.
Eisen mở miệng nói: "Có thể cũng giống như con rủa biển kia không? Là một
phương pháp an nghỉ giả chết."
Năm đó tuổi thọ của Dorons vốn đã khô cạn, Philias giúp nó tiến hành phong ấn
để an nghỉ, để một trăm năm nó có thể có cơ hội để nhìn thấy thành quả của
những người đã bỏ công sức xây dựng hòn đảo này.
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Rất có thể, bởi vì bên trong ghi chép của Đảo Ám
Nguyệt về Bernard, đối với nguyên nhân cái chết của Bernard, vẫn luôn rất mơ
hồ."
Trước lúc Bernard chết, không có xảy ra chính biến, sự kiện chấn động, cũng
không có bị thương nặng gì, càng không có chứng bệnh gì trên người, cho nên
cũng không có nguyên nhân cụ thể cái chết của hắn.
Chính phủ của Đảo Ám Nguyệt công bố đối ngoại nguyên nhân đó là do hắn ta
vì Đảo Ám Nguyệt nên vất vả quá độ mà chết ở trong thư phòng của mình, trên
bàn sách còn có một tấm bản vẽ đang mở, mang ý nghĩa rằng tổ tiên Bernard vĩ
đại trước khi chết, vẫn đang phác họa ra tiền đồ phát triển tương lai cho Đảo
Ám Nguyệt.
Nguyên nhân này, Karen cũng không tin.
Không nói đến vấn đề phẩm đức của con người Bernard, trên phương diện làm
việc thì hắn cũng không phải là một người toàn tâm toàn ý mà vô tư kính dâng
toàn bộ cho Đảo Ám Nguyệt, dạng người như thế, làm sao có thể tạo ra nhiều
"Kỳ quan" như vậy trên Đảo Ám Nguyệt, còn có thể viết ra câu chuyện tình yêu
lãng mạn như vậy?
Lại nhìn xem mái tóc chỉ bạc một nửa và làn da của Bernard, mới đầu Karen
đương nhiên cho rằng là do lúc còn sống Bernard bảo dưỡng rất tỉ mỉ cho nên
đến lúc chết thì thi thể mới duy trì trạng thái tốt như thế.
Bây giờ xem xét thì có vẻ là do hắn đang chuẩn bị sẵn sàng để "Chết".
Mục đích thật sự của việc xây dựng Cung Tưởng Niệm, có lẽ cũng không phải
là vì thể hiện tình yêu với tiểu thư Pall, hoặc là nói, không chỉ có ý như thế, điều
hắn ta muốn có lẽ là một hình thức, một hình thức để hắn ta có thể đặt quan tài
của mình ở trên mặt đất.
Vì sao mà hắn phải phiền phức như vậy?
Bởi vì hắn không tín nhiệm bất kỳ một ai, cho dù người kia có tín nhiệm và
trung thành với hắn đến mức nào.
Đến lúc hắn “Chết” thì vẫn còn tiếp tục trung thành sao?
Dòng dõi của người này, sẽ tiếp tục trung thành đối với mình sao?
Cho dù là con của mình, tộc trưởng đời tiếp theo do bản thân lựa chọn, hắn
cũng không thể nào tín nhiệm, bởi vì hắn quá rõ ràng sự méo mó của nhân tính
dưới cuộc tranh đấu quyền lực.
Tộc Ám Nguyệt cho đến này vẫn còn giữ lại "Trùng nguyền rủa" nhắm vào
người của tộc mình, đó chính là bằng chứng tốt nhất.
Hắn không phải chỉ ngủ say mấy ngày, cũng không phải ngủ say mấy năm, tính
theo thời gian bây giờ, hắn đã ngủ say suốt một trăm năm.
Hắn đã thành công, bởi vì thi thể của hắn vẫn luôn được đặt tại Cung Tưởng
Niệm, mặc kệ hậu duệ có tranh đấu quyền lực đến mức nào, hắn đều ở vào vị trí
siêu nhiên, bởi vì hắn đã là một cái biểu tượng, một biểu tượng thuộc về Đảo
Ám Nguyễt.
Cách bố trí thi thể này chỉ là để bản thân mình thuận tiện ra ngoài sau khi tỉnh
dậy thôi sao?
Trong đầu của Karen hiện lên bố cục của Cung Tưởng Niệm, bởi vì bức tượng
cao ngất kia của Puer, lại thêm việc cần dẫn dung nham chảy vào trong, sảnh
chính của Cung Tưởng Niệm cũng không có nóc nhà.
Là cần được Ám Nguyệt soi chiếu xuống để nhận được năng lượng Ám Nguyệt
bổ sung? Hay là do những dòng dung nham được dẫn chảy vào kia cũng là một
thứ mà hắn cần?
Karen cảm thấy, chắc hẳn sẽ có một phần là những nguyên nhân này, chỉ có
điều là bây giờ anh cũng không có hứng thú hay rảnh rỗi mà xem xét đến những
việc này, bởi vì anh chỉ cần biết một điều là bây giờ Bernard vẫn còn sống.
Điều này đối với mình là một tin tức rất tốt, "Thức tỉnh" trên ý nghĩa bình
thường thì xem như là để cho Bernard một lần nữa mở mắt ra ngồi lên, trừng
phạt và trả thù hắn vào lúc này cũng không quá thỏa mãn.
Bây giờ thì hay rồi, nếu Bernard đã không chết, vậy thì mình chỉ cần đánh thức
hắn dậy, vậy thì trước mặt mình sẽ là một Bernard thật sự, mình trừng phạt và
trả thù vào chính trên người của hắn.
Quan trọng nhất đó chính là, sau khi tra tấn chết hắn, còn có thể lại thức tỉnh
hắn lại rồi làm thêm một lần.
Đây không phải vui vẻ gấp đôi, đây là vui vẻ gấp mười.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện vấn đề, làm thế nào để đánh thức hắn?
Nếu như nói lúc mình khiêng ra khỏi quan tài mà hắn ta không tỉnh lại thì có thể
giải thích được, người trong trạng thái chết giả hoặc chìm trong giấc ngủ sâu
cảm giác đối với phía bên ngoài là rất nhỏ, nhưng lúc nãy dù cậu Eisen có bố trí
nhiều trận pháp phức tạp như vậy trên người hắn mà vẫn không làm cho hắn ta
tỉnh dậy được, điều này có nghĩa rằng trạng thái giả chết của hắn rất sâu.
"Ngài đang muốn đánh thức hắn dậy sao?" Eisen hỏi.
"Ừm, ông có biện pháp gì không?"
"Tôi không có."
Richard đẩy Eisen một cái, nói: "Vậy vừa nãy ông hỏi làm gì thế, rảnh hơi à?"
Eisen lên tiếng trả lời: "Ừm."
Karen nói: "Thời gian của chúng ta cũng không dư dả mấy, bên phía Đảo Ám
Nguyệt sẽ rất nhanh mà phát hiện ra rằng vị tổ tiên kính mến của họ đã biến
mất, chúng ta cũng không thể ở đây quá lâu mà không trở về đơn vị tập hợp."
Eisen mở miệng nói: "Vậy còn phương pháp đánh thức con rùa biển kia."
Karen thở dài, nói: "Nhưng bây giờ mới đi tìm cái ốc biển của hắn thì đã không
còn kịp rồi."
Richard nghi ngờ nói: "Cái ốc biển gì?"