Số 13 Phố Mink

Chương 920: Niềm vui (1)




Gió biển ôn hòa thổi, lá cây trong rừng vang lên xào xạc.

【 Chân thành cảm tạ sự cống hiến mà các người đã làm ra cho Đảo Ám

Nguyệt, các người đã mệt mỏi, cũng vất vả, ta mời các người an nghỉ vĩnh viễn

ở đây.- --- Bernard 】

Lúc đọc dòng chữ khắc trên tấm bia đá, tựa như có thể cảm nhận được vẻ mặt

lúc ấy của Bernard.

Hắn được như ý, hắn lợi dụng, hắn đạt được lợi ích, hắn gạt bỏ, thậm chí hắn

cũng không giả nhân giả nghĩa để che giấu bản thân, mà là dùng một loại giọng

điệu trêu chọc, trào phúng bọn họ đến tận thời khắc cuối cùng.

Đây là một hòn đảo bị cô lập, nếu như không thông qua trận pháp dịch chuyển

trong khu biệt thự kia thì cũng không thể đến được nơi này.

Nó tựa như là một cuốn nhật ký, Bernard hiện ra bộ mặt khác với những gì mà

hắn đã trau chuốt cho hình tượng của bản thân, đây là bộ mặt thật sự của nội

tâm hắn.

Những dòng chữ ở trên tấm bia đá, có thể lý giải thành một câu mang nghĩa

khác:

"À nhìn xem, nơi này chôn một đám đần độn!"

Karen lấy hộp kiếm chứa thanh kiếm Lưu Tư mà anh cố ý mang theo cho

chuyến đi này, đi đến trước tấm bia đá, ngồi xổm xuống, dùng kiếm từ từ mài đi

những dòng chữ mà Bernard khắc trên đó.

Eisen và Richard cùng ngồi ở sau, nhìn Karen mài chữ.

Sau một hồi thì dòng chữ trên tấm bia đá cuối cùng cũng bị Karen xóa sạch.

Karen đặt thanh kiếm lên trên đầu gối của mình, nhìn tấm bia đá lúc này đã

trống trơn, rơi vào trầm mặc.

Bởi vì đã từng làm việc ở nhà tang lễ Inmerais, Karen đã có thói quen khắc chữ

lên trên bia mộ.

Hai mắt anh bắt đầu nhắm nghiền, bên trong đầu hiện ra một cảnh tượng, hơn

một trăm năm trước, một đám người ngồi trên rùa biển, đi tới đảo Ám Nguyệt,

bọn họ bỏ ra tâm huyết xây dựng hòn đảo này, hi vọng nó có thể phát triển trong

tương lai.

Hơn một trăm năm sau, bọn họ vốn nên mang theo lửa giận ngút trời để báo thù,

vào lúc sắp báo thù thành công thì bọn họ lại quyết định từ bỏ.

Là bởi vì nhân từ sao?

Không phải.

Nếu như chỉ vẻn vẹn dùng hai chữ nhân từ để hình dung bọn họ thì không chính

xác.

Trong lòng của bọn họ, có sự căm hận, nếu không thì Philias vừa trốn thoát

cũng sẽ không trong lúc phẫn nộ mà đưa ra lời nguyền rủa dành cho tộc Ám

Nguyệt, trùng nguyền rủa chi trùng cũng sẽ không bởi vậy mà sinh ra.

Nhưng hơn một trăm năm trôi qua, Bernard cũng đã chết từ lâu.

Khi bọn họ bước vào trên hòn đảo này một lần nữa, trong mắt của những người

khác, bọn họ chắc hẳn là đang trông thấy hậu duệ của kẻ thù, hút lấy công sức

của họ mà phát triển, bọn họ phẫn nộ, gào thét, nhưng cũng không cam lòng phá

hủy thành phố được xây dựng trên xương cốt của họ.

Nếu đổi lại là bản thân, Kaaren cảm thấy, mình chắc chắn sẽ làm như vậy, anh

sẽ để cho ngọn lửa phẫn nộ của mình nuốt chửng hoàn toàn hòn đảo nhỏ này.

Nhưng mà, thứ mà bọn họ nhìn thấy, lại sự kết tinh của công sức bọn họ bỏ ra

năm xưa đã trưởng thành, giấc mộng ban nào đã thành sự thật.

Bọn họ là những người gieo mầm Ánh Sáng.

Bọn họ không phải đến đây để truyền giáo, bọn họ đến đây là để gieo mầm Ánh

Sáng, chờ đến sau khi hạt giống này nảy mầm kết quả, bọn họ cũng không gọi

thành quả này là Ánh Sáng mà gọi là sự tốt đẹp.

Ánh Sáng thần giáo là Ánh Sáng thần giáo, Thần Ánh Sáng là Thần Ánh Sáng;

Mà Ánh Sáng chỉ là Ánh Sáng.

Trong chốc lát, trong lòng Karen có chút cảm động, mình không phải là một

người cô độc trong thế giới "Có thần" này, bởi vì vào hơn một trăm năm trước,

đã có một nhóm người như thế, bọn họ có lẽ cũng không có nhận biết và lý lẽ

biện chứng rõ ràng giống như mình;

Nhưng bọn họ so với mình càng ưu tú hơn, bởi vì bọn họ là tiến hành thực tiễn.

Trên cơ bản đây chính là bộ dạng đơn thuần nhất của tín ngưỡng.

Karen từng thưởng lãm một bức tranh trong phòng vẽ tranh của Lynda, vợ

Piaget, bức tranh có tên là «Thần Hoàng Hôn».

Bên trong bức tranh là Giáo hoàng cuối cùng của Ánh Sáng Thần Giáo đang

đứng trên tòa tháp cao, hô to: Ta không tin trên đời này thật sự có thần Ánh

Sáng.

Những học giả lịch sử học trong giới Giáo hội phần lớn đều cho rằng, một câu

hét lên này của Giáo hoàng Ánh Sáng cuối cùng, tương đương với gõ một tiếng

chuông tang cuối cùng cho Ánh Sáng thần giáo, sau đó, là sự diệt vong của Ánh

Sáng Thần Giáo.

Philias là hậu duệ của Giáo Hoàng điên.

Cho nên, một lời thét gào kia của Giáo hoàng điên, thật ra không phải là đang

phủ định Ánh Sáng, ông ta chỉ đang phủ định Thần Ánh Sáng.

Thần Ánh Sáng có tồn tại hay không?

Chắc chắn là có, đây là một cái thế giới "Có thần", Thần thật sự tồn tại, con chó

ở nhà mình là một ví dụ.

Nhưng cái tên gọi là Thần Ánh Sáng kia, có thật sự là Thần Ánh Sáng hay sao?

Ví như trước khi Thần Trật Tự xuất hiện, chả lẽ trên đời này chưa từng có trật

tự?

Như vậy, lúc Thần Ánh Sáng chưa tồn tại, mọi người cũng chưa từng trông thấy

Ánh Sáng sao?

Trong mắt của những kẻ cầm quyền tối cao của Trật Tự Thần Giáo, ông nội Dis,

chẳng lẽ cũng chẳng khác gì một tên điên?

Có một ít người điên, là bởi vì hắn ta thật sự là tên điên; mà có một ít người

điên, là bởi vì người đứng bên cạnh hắn mới là tên điên.

Giáo hoàng Ánh Sáng cuối cùng đứng trên tháp Ánh Sáng mà hô to lời này

cùng với việc ông nội Dis của mình cho nổ Trật Tự Thần Điện, có điểm gì khác

nhau đâu?

Bọn họ nhìn thấy sự thật mà thế nhân không cách nào nhìn thấy, càng đáng quý

đó chính là, bọn họ không lựa chọn để việc này như nước chảy bèo trôi, mà là

dưới bối cảnh thời đại của riêng mình, phát ra tiếng nói của bản thân