Số 13 Phố Mink

Chương 917: Trả thù (2)




"Ai..." Gương mặt cũng không tức giận nổi, "Ngươi cũng không dễ dàng gì, đổi

lại người khác, trong thân thể chứa chấp ta và một mặt khác của hắn, một là nổi

điên hoặc là bị đồng hóa, nhưng ngươi vẫn có thể giữ vững bản thân như cũ.

Nhưng ta vẫn còn muốn nói, hắn không tồn tại, hắn thật sự không tồn tại.

Hắn ở trong cơ thể ngươi, chỉ có một phần ký ức mà thôi, hắn chưa từng là một

ý thức độc lập, ngươi vẫn chỉ luôn đối đầu với một mặt khác của ngươi mà thôi.

Ngươi cho rằng kẻ từ bỏ việc báo thù là hắn ta sao?

Không,

Là chính ngươi,

Neo,

Kẻ từ bỏ việc báo thù chính là ngươi.

Ngươi đánh thức Dorons, ngươi ra lệnh cho Dorons tiến về phía thành phố,

ngươi ra hiệu cho Dorons biểu hiện ra sự chết chóc và suy tàn của nó, nhưng

cùng lúc đó cũng chính là ngươi, để nó dừng tay, cuối cùng từ bỏ việc báo thù.

Philias, từ đầu đến cuối, vốn không tồn tại, không tồn tại!

Hắn ta từ bỏ báo thù, không phải bởi Ánh Sáng gì cả, mà là bởi vì đó là lựa

chọn bởi mặt còn lại của ngươi, ngươi có thế để cho Dorons phá sập thành phố,

ngươi có thế để cho Dorons tự nổ chôn vùi hòn đảo này trong sự ô uế một cách

triệt để sao?

Không,

Ngươi sẽ không,

Thân phận của ngươi, lập trường của ngươi, sẽ không cho phép ngươi làm như

thế.

Cho nên, Philias lựa chọn từ bỏ báo thù, thật ra vẫn chỉ là do ngươi, ngươi đang

tự hoàn thành vòng tròn của mình vẽ ra, ngươi giơ lên bó đuốc, nhưng ngươi lại

không hi vọng đốt cháy bụi cỏ trước mặt mình, cho nên ngươi đưa ra cho bản

thân một lý do tốt đẹp, từ bỏ báo thù, ha ha.

Cả quá trình này đều chỉ là một trò chơi do ngươi tự tạo ra mà thôi."

Khóe miệng Neo lộ ra một nụ cười khinh thường.

Mặt già thấy thế, tiếp tục nói: "Ngươi cũng nên tin tưởng vào khả năng nhận

biết của ta, mặc dù ta bây giờ tựa như là một tấm gỗ vụn trôi lềnh bềnh trên mặt

biển, nhưng ta đã thấy rất nhiều sóng gió.

Ta hi vọng ngươi có thể tỉnh táo, Neo, hắn không tồn tại.

Bây giờ hắn đã đi, ngươi có thể biến trở về bộ dáng ban đầu của mình.

Có lẽ, đây vốn dĩ là kế hoạch ngay từ đầu của ngươi, không phải sao?

Dùng cảm xúc cực đoan nhất, dẫn dắt hắn ta vốn không tồn tại ra ngoài, lại

dùng lý do thích hợp nhất này, đưa tiễn hắn rời đi.

Bởi vì mặc dù hắn không tồn tại trên mặt khách quan, nhưng lại thật sự ảnh

hưởng đến người trên mặt chủ quan.

Dorons là do ngươi khống chế, đương nhiên, nó là thần thú Ánh Sáng, có lẽ thật

sự bản tính của nó là lương thiện."

"Nhưng mà những người khác ở trên thì sao?"

"Đây chẳng qua là cảnh tượng do tự ngươi tạo ra, lúc ngươi tự lừa dối bản thân

mình, cũng đang lừa dối những người khác, Neo, tất cả mọi việc đều là do

ngươi tự biên tự diễn mà thôi, hắn, chưa từng tồn tại."

"Hắn có tồn tại."

"Đáng tiếc, cuộc tranh luận của chúng ta không có khả năng có kết quả, cũng

không có cách nào để chứng minh, chỉ có thể chờ đợi đến khi ngươi tỉnh táo lại,

ta tin tưởng, không bao lâu thì ngươi có thể tỉnh lại."

"Không, ta có thể chứng minh."

"Chứng minh như thế nào?"

"Đảo Rắn."

...

Trong Cung Tưởng Niệm chỉ có mấy tên hộ vệ cấp thấp, cũng không phải mặc

áo giáp mà là đồng phục, phía trên chỉ có in một vầng trăng lưỡi liềm mà thôi,

công việc ngày thường là duy trì trị an trên đường phố, bọn họ cũng chỉ xấp xỉ

người bình thường mà thôi, võ sĩ hơi có chút năng lực thì đã sớm bị tập hợp

thành quân đoàn ngăn cản Dorons rồi.

Đối phó bọn họ rất dễ dàng, một thuật pháp Ánh Sáng đơn giản, khiến bọn họ

ngay lập tức hôn mê hoặc bất tỉnh, Karen đi đến phía trước quan tài, Áo Giáp

Hải Thần xuất hiện trên người, anh nhận được sức mạnh tăng cường, từ từ mở

nắp quan tài ra.

Bernard đang nằm ở trong.

Thi thể của ông ta được bảo quản rất tốt, không thấy một chút dấu hiệu nào của

sự mục rữa, dung mạo có khác biệt rất lớn với những bức tượng và tranh chân

dung của ông ta được đặt khắp nơi trên đảo Ám Nguyệt, bởi vì những pho

tượng và tranh chân dung kia cơ bản đều là lấy hình tượng lúc trung niên của

Bernard, Bernard nằm bên trong quan tài thì tóc đã hơi bạc.

Có thể nhìn ra dấu vết của tuổi tác, lại cũng không có vẻ quá già, đây là một lão

già bảo dưỡng bản thân mình rất tốt lúc còn sống.

Ông ta mặc trên người một bộ trường bào của quý tộc Ám Nguyệt, trên ngực có

thêu lên một vầng trăng tròn.

Đầu đội một cái vương miện Ám Nguyệt, trên cổ treo một chuỗi trân châu, tay

trái cầm một thanh quyền trượng, tay phải nắm lấy một thanh đoản kiếm, trên

lưng có buộc một cái ốc biển màu xanh lam.

Những thứ có thể bị chôn vào trong quan tài cùng với Bernard, đều là đồ tốt,

đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng Karen lựa chọn không quan tâm.

Không phải là Karen không muốn lấy, cũng không phải là không cần, mà là anh

biết rõ, những Thánh khí này mình có thể lấy đi khỏi nơi này, nhưng tiếp theo

thì vị trí của mình sẽ bị cảm nhận được.

Bây giờ sự chú ý của tất cả mọi người trên đảo Ám Nguyệt đều đang tập trung

vào trên người của Dorons, chờ đến sau khi Dorons rời đi, không còn gì uy hiếp

nữa, bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra thi thể của tổ tiên mình đã biến mất, tiếp theo

tất nhiên sẽ tập hợp tất cả lực lượng để truy tìm, nói không chừng sẽ còn mời

Trật Tự Thần Giáo đến hỗ trợ.