Số 13 Phố Mink

Chương 905: Tấn công cự thú (2)




Các trưởng lão cởi trường bào trên người xuống, lộ ra áo giáp ở bên trong, có ít

người áo giáp được truyền lại từ trong gia tộc, có ít người thì tự mình thiết kế và

rèn đúc.

Kỹ thuật rèn đúc của Đảo Ám Nguyệt vẫn rất luôn nổi danh, nhưng cũng không

phải là sản phẩm trao đổi thương mại của Đảo Ám Nguyệt với bên ngoài, cũng

không phải bọn họ không nguyện ý mình để cho binh khí mình rèn đúc tuồn ra

ngoài, mà là những thứ do họ rèn đúc ra, đều cần phải phối hợp với năng lượng

Ám Nguyệt thì mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất, cho nên đối với người

bên ngoài mà nói, thì ngoài giá trị sưu tầm thì giá trị sử dụng sẽ rất thấp.

Mười người, trên thân đều có ánh sáng màu đỏ sậm bắn ra, mọi người cùng

nhau chạy về phía của Dorons.

Trưởng lão Zimar thì rất tự giác mà đi vào khu vực được che chở ở chính giữa,

trên cánh tay của ông ta, đã treo đầy các quyển trục trận pháp.

Màn sương máu bao phủ bốn phía xung quanh người của Dorons trở thành

phòng tuyến đầu tiên ngăn cản bọn họ, trong quá trình Dorons di chuyển, màn

sương máu này không biết đã hấp thu sinh mệnh của bao nhiêu động vật.

Bốn vị trưởng lão chia thành hai nhóm, cố gắng tăng tốc độ, mỗi người tự rút ra

vũ khí của bản thân, kích hoạt năng lượng Ám Nguyệt trong cơ thể của mình

đến mức cao nhất, trực tiếp chém vào trên màn sương máu.

Màn sương máu bị xé ra một lỗ hổng lớn, lúc này bốn vị trưởng lão chia ra mỗi

bên hai người, mở màn sương máu ra, mở đường cho người phía sau tiến vào.

Mở đường đi qua màn sương máu này cũng không quá khó, việc khó duy nhất

là duy trì được bao lâu, việc này giống như đang sử dụng năng lượng ám nguyệt

để tiêu hao năng lượng trong cơ thể của con hung thú này.

Tafman dẫn các trưởng lão còn lại bước vào màn sương máu.

Bốn vị trưởng lão mở đường thấy vậy cũng rút vũ khí về, nhanh chóng lui

người về phía sau, mặc kệ bên trong thành công hay không, đợi chút nữa khi

người bên trong muốn đi ra, bọn họ còn phải lại hợp lực một lần nữa để mở ra

một khe hở trong làn sương máu.

Ánh mắt Dorons liếc xuống dưới, giống như là đang chú ý tới tình huống bên

dưới.

Nhưng nó cũng không lựa chọn dừng lại để giải quyết bọn họ, tốc độ cũng

không có thay đổi chút nào, tiếp tục hướng về phía thành thị trên đảo mà di

chuyển.

Nơi đó có nhiều huyết mạch Ám Nguyệt nhất, nơi đó, mới là nơi để báo thù!

"Lên trên người của nó!"

Tafman cụt một tay cầm đao, ông ta là một lớp bảo vệ cuối cùng cho trưởng lão

Zimar, những trưởng lão còn lại thì bắt đầu tản ra, hỗ trợ ngăn cản những nguy

hiểm tiếp đến.

Mặc dù Dorons cũng không cố ý dừng lại đối phó bọn hắn, nhưng cũng giống

như con người khi bị muỗi đốt sẽ có những phản ứng theo bản năng, đối với

những thứ nhỏ bé bên dưới vẫn có sự uy hiếp rất lớn.

Những miếng vảy trên người Dorons bắt đầu bắn ra, mỗi một miếng vảy đều to

cỡ một căn phòng, các trưởng lão của Đảo Ám Nguyệt càng không ngừng quơ

binh khí trong tay đem để phá chúng, một người trong đó sau khi liên tục chém

bể 7 miếng vảy, lúc đang chém về phía miếng vảy thứ 8, bên trong miếng vảy

kia vậy mà nổ ra một loạt những hàng vảy nhỏ hơn, vào lúc này ông ta hoàn

toàn có thể tránh khỏi chúng, nhưng khi để cho những mảnh vảy này bay qua

hậu quả đó là sẽ ảnh hưởng đến đám người đi ở phía trước đang được bảo vệ.

Cho nên ông ta lựa chọn dùng chính mình cơ thể của mình để chống chịu, cuối

cùng, mặc dù thay đổi phương hướng của những miếng vảy này, nhưng bản

thân ông ta cũng bị đánh văng ra, không đợi ông ta điều chỉnh lại trọng tâm

trong không trung, cơ thể ông ta đã lốc xoáy tạo ra trong quá trình duy chuyển

của Dorons hút vào, không rõ sống chết.

Sau đó, chờ đến lúc đội hình leo lên đến cổ của Dorons, những sợi râu to lớn

càng không ngừng càn quét tới, mỗi một cọng râu rơi xuống, đều mang leo

trọng lượng kinh khủng.

Một vị trưởng lão cũng bị đánh báy xuống, cũng không biết kết quả sau khi rơi

xuống như thế nào.

Còn có một người, bị hai sợi râu cùng tấn công, trực tiếp bị nổ tung thành một

màn sương máu.

Nhân loại đối mặt với loại hung thú khổng lồ này thật ra có rất nhiều biện pháp,

nhưng khi tình huống khẩn cấp chỉ có thể lựa chọn phương thức tiếp xúc trực

diện, sự chênh lệch sức mạnh của hai bên khi ấy sẽ rất rõ ràng.

Trên một điểm này, hệ thống võ sĩ trên Đảo Ám Nguyệt rất thiệt thòi, bởi vì bọn

họ cũng không giỏi trong lĩnh vực thuật pháp và trận pháp, đây là dưới tình

huống Bernard đã đưa thêm một phần của hệ thống Ánh Sáng để cải thiện phần

nào.

Bọn họ quen với việc sử dụng cơ thể và võ kỹ của bản thân để chiến đấu hơn,

thuật pháp và trận pháp, chỉ xem như những thứ phụ trợ.

Đương nhiên, một nguyên nhân chủ yếu nhất đó là, nghiên cứu và truyền dạy

thuật pháp và trận pháp, vẫn luôn cần tiêu tốn một cái giá rất lớn, cũng không

phải là ghi chép ở trong sách thì có thể xem như truyền dạy, quá trình học tập và

rèn luyện của mỗi người, cần tiêu tốn để duy trì qua nhiều thế hệ, đây mới là chi

phí lớn nhất.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi gia tộc Ellen suy sụp, ngay cả một cái

trận pháp dịch chuyển có thể sử dụng được cũng không có.