Miệng của Ophelia há hốc ra, vào thời khắc này, trong lòng cô ta tràn ngập một
loại cảm giác vô cùng hoang đường.
Lần này,
Lại nữa à?
Bất kể là ngay từ trong sự pha tạp của Ám Nguyệt mà tìm thấy anh, hay là lúc
tìm kiếm sự chỉ dẫn của Ám Nguyệt mà kéo rèm cửa sổ lên, hoặc là những ngọn
núi lúc này đang sập đổ ngay trước mắt.
Tín ngưỡng hiển hóa, vận mệnh chú định, lần lượt không hẹn mà tới, dưới một
sự ăn ý không thể tưởng tượng, tạo thành sự lãng mạn tốt đẹp và trí mạng nhất.
Ophelia chưa từng phủ nhận tình cảm của mình dành cho Karen, cũng không cố
gắng che giấu cảm xúc, nhưng sau khi không nhận được sự đáp lại từ phía
Karen, cô đều nhiều lần chuẩn bị dùng lý tính của mình để cắt đứt loại cảm giác
không có kết quả này.
Con đường đời rất dài, việc tình cảm giống như một vành nón đội trên đầu, nếu
như ngươi vẫn chỉ hướng mắt nhìn lên trên thì chỉ có thể nhìn thấy màu sắc của
vành nón, sau đó nhận lầm vành nón mà mình nhìn thấy kia là toàn bộ cuộc đời.
Trên thực tế, rất nhiều cảnh sắc ở hai bên đường cũng rất phong phú, phần lớn
người sau khi trưởng thành cũng sẽ không dùng cả cuộc đời của mình mà đặt
vào trong chuyện tình cảm, không phải không dành thời gian cho nó được, mà
là cảm thấy không đáng.
Nhưng sự việc phát triển vẫn luôn nằm ngoài dự tính của con người ta, Ophelia
cảm thấy nếu như bây giờ thời gian kéo dài, cô thậm chí đã tưởng tượng ra được
cảnh mình về già ngồi ở bên hồ, trên đùi che kín một tấm chăn lông, suy nghĩ
quay trở về lúc bây giờ.
Bây giờ cô đã có rất nhiều khoảnh khắc để nhớ lại, mỗi một hồi ức đều có thể
khiến khóe miệng người ta bất chợt mỉm cười vào lúc về già.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô vẫn còn chưa chính thức yêu đương với ai.
Bên phía Karen thì cũng không thể làm gì được nhiều, mặc dù đội trưởng không
ở nơi này, nhưng tác dụng của đội trưởng bây giờ vẫn phát huy ra.
Đổi lại những người khác, Karen đều sẽ không tin tưởng, nhưng nếu là đội
trưởng, vậy thì Karen đã cảm thấy chuyện này có chút đương nhiên, đội trưởng
có thể khiến cho một việc trở thành như vậy thì việc đó sẽ trở nên như vậy.
Có điều, sau một khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi, hai người rất nhanh bình tĩnh
lại.
Bởi vì chỗ hai người đang, đang nhanh chóng trồi lên cao, biên độ nhô lên lại
vô cùng lớn.
Karen biết nguyên nhân của việc này là bởi vị đội trưởng đã đánh thức Dorons
thành công, nhưng Karen càng biết rõ một điều hơn, nếu như chỉ là một con rùa
biển khổng lồ tỉnh giấc muốn phá mặt đất mà trồi lên, thì ngọn núi phía dưới
mình cũng không có khả năng di chuyển nhiều đến như vậy;
Cách giải thích duy nhất đó chính là... Chỗ của mình và Ophelia ngồi, có phải là
bộ phận nào đó trên người của Dorons hay không?
Ví như, là đầu của nó?
Ophelia mở quyển trục chứa trận pháp dịch chuyển ra, cái thanh đại kiếm màu
tím kia cũng bị Ophelia rút ra, vị trí hiện tại của hai người cũng thật sự là quá
cao, rất dễ dàng té xuống, Ophelia vô ý thức giơ thanh đại kiếm màu tím lên tìm
một điểm cố định để đâm xuống.
Nhìn thanh kiếm của Ophelia chuẩn bị đâm xuống chỗ này, Karen giật nảy
mình.
Nếu như chỗ mà hai người đang ngồi là đầu của Dorons, Ophelia đâm một
xuống một nhát kiếm này, có thể sẽ khiến cho Dorons vừa thức tỉnh có chút khó
chịu trở nên nổi điên lên.
Karen lập tức đưa tay bắt lấy bả vai Ophelia, dùng lực kéo về phía sau.
Ophelia hơi có chút kinh ngạc, nhưng theo sự tín nhiệm của bản năng, cô vẫn
thả lỏng tay đang bám vào vách đá, cả hai hướng người về phía sau mà trượt
xuống.
Cơ thể Karen hóa thành một luồng khói đen, bao phủ cả Ophelia ở bên cạnh, tốc
độ rơi xuống bị giảm xuống, chuyển hướng di chuyển sang phía còn lại.
Mà lúc này, ánh sáng màu xanh lục chói mắt chiếu tới, phảng phất tất cả quanh
người đều biến thành màu xanh lục.
Bởi vì Karen cùng với Ophelia vừa lúc bay đến trước hai con ngươi của nó, một
con mắt của nó có chiều rộng không thua gì một con đường trong thành phố
York.
Đứng trước thân thể khổng lồ của Dorons, Karen cảm thấy mình như là một con
côn trùng nhỏ bé.
Hi vọng nó có thể xem cả hai như là hai con côn trùng mà không thèm để ý đến.
Sự thật, cũng đúng là như thế.
Dorons cũng không để ý đến đám khói đen bay qua trước mắt của mình, cái đầu
khổng lồ của nó ngẩng lên cao, dưới phía đầu nó, là một bộ râu rất dài, phía trên
còn dính theo rất nhiều dây leo và thậm chí là cổ thụ.
Ngủ say hơn một trăm năm, cơ thể của nó sớm đã hòa chung vào trong cảnh vật
của nơi này.
Lúc mai rùa của nó lô ra, nơi đầm nước kia, cứ như là một viên đá quý đính trên
mai của nó, tựa như là sự trang trái của thiên nhiên dành cho nó.
Những câu truyện kể xưa luôn luôn dễ dàng khuếch đại sự việc, nhất là khi liên
quan đến yếu tố thần thoại, biên độ khuếch đại sẽ càng lớn hơn.
Nghe nói, hơn một trăm năm trước, Philias cùng với hơn một nghìn tùy tùng
của mình, đến được Đảo Ám Nguyệt là nhờ ngồi trên người của Dorons.
Con quái vật khổng lồ trước mắt này, mai rùa của nó tựa như một ngọt núi lớn,
cõng một ngàn người, quả thực là quá nhẹ nhàng.
Cùng với quá trình thức giấc của nó đang tiến hành, cơ thể của nó cũng dần dần
lộ ra ngoài, tứ chi cũng đã nhô lên khỏi mặt đất.
Đỉnh đầu của nó, có một đám mây đen đang ngưng tụ;
Bốn phía xung quanh nó thì bắt đầu có một vùng hơi nước màu xanh lam ngưng
tụ lại.
Đôi mắt kia vốn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, cũng theo đó mà từ từ biến thành
màu trắng thuần túy.
Nó là thần thú Ánh Sáng, nhưng cũng không được ghi chép ở trong thần thoại
tự thuật, bởi vì nó là được Philias cảm hóa, nội tâm hướng về Ánh Sáng.
Lúc nó vừa mới tỉnh giấc, thể hiện ra bản tính tự nhiên của mình, mà khi ý thức
của nó triệt để thức tỉnh, Ánh Sáng cũng vì vậy mà xuất hiện.
Nhìn lại nó lúc này, người ta sẽ không bởi vì thân thể cao lớn của nó mà cảm
thấy sợ hãi, ngược lại sẽ cảm nhận được một sự yên tĩnh và hòa ái, trẻ con thậm
chí dám chủ động đi tìm nó để chơi đùa.
Mây đen trên đỉnh đầu cũng dần dần hóa thành màu trắng, rõ ràng đã là chạng
vạng tối, nhưng lại giống như có hào quang trút xuống từ phía trên.
Nó rất đẹp, vô cùng đẹp, một vẻ đẹp thoát khỏi trói buộc thể xác, một vẻ đẹp
thuần túy đối với linh hồn.
Ophelia nhịn không được mà mở miệng nói: "Nó thật xinh đẹp."