Đội trưởng bắt đầu lui lại: "Ngươi nhìn xem, đảo Ám Nguyệt bởi vì hai thần
giáo chính thống đàm phán, mà trở nên tù túng như vậy rồi, tựa như là mặt đất
hạn hán lâu ngày, cần Dorons gầm lên một tiếng để đón nhận cơn mưa. Thật sự
không thể cho ta một cơ hội sao?"
"Ngươi không cần thiết tiếp tục lãng phí thời gian vì vấn đề này, bởi vì căn bản
việc này là không thể nào."
"A, được rồi, ta đi đây."
Tay của đội trưởng cầm ra một quyển trục, ném xuống mặt đất một cái, trong
chốc lát, gió lớn nổi lên, đây là quyển trục chứa thuật pháp che đậy, dùng để
chạy trốn và ngăn cản truy tìm.
Tafman trông thấy bóng dáng người kia biến mất theo cơn gió, cả người cũng
thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
Hai tên đội trưởng của hai đội hộ vệ Ám Nguyệt dẫn theo thuộc hạ đi tới bên
cạnh của Tafman, trên người bọn họ đều có vết thương, không ít người trên đao
còn lưu lại vết máu, mái tóc vốn đã rối bời vào lúc này bởi vì cơn gió lớn kia
càng trở nên tán loạn.
Sự việc lần này, là một hiểu lầm, nhưng Tafman rõ ràng, đến cuối cùng vẫn cần
Trật Tự Thần Giáo ra mặt hỗ trợ hòa giải một chút, nếu không Luân Hồi Thần
Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói cho cùng, Đảo Ám Nguyệt là phe chủ trì, duy trì sự an toàn của những
người tham gia hội nghị là chức trách của Đảo Ám Nguyệt.
"Tướng quân, cánh tay của ngài..." Một tên đội trưởng đội hộ vệ nói xong thì
muốn đi nhặt cánh tay bị phong ấn đang nằm trên mặt đất.
"Không nên động vào nó!"
"Vâng, tướng quân."
"Ta đến thương lượng với người của Luân Hồi Thần Giáo, tất cả mọi việc, đều
là... Đều là do tàn dư Ánh Sáng châm ngòi." trên mặt Tafman xuất hiện một nụ
cười tự giễu.
Nhưng vào lúc này, trong cơn gió lớn cách đó không xa, bóng người lúc nãy
vừa biến mất bây giờ lại hiện ra.
Tafman ngây ngẩn cả người, ông ta trông thấy người kia đặt hai tay trước miệng
giống như là đang cầm thứ gì mà thổi, nhưng trong tay của hắn cũng không có
ốc biển, Tafman cũng có thể xác thực rằng, đối phương không thể thực sự tiếp
xúc đến những thứ đồ trong quan tài!
Nhưng mà, đúng lúc này, âm vang của ốc biển vang lên kéo dài.
Con mắt của Tafman lúc này trừng lớn, gào thét hạ lệnh: "Nhanh đóng nắp quan
tài lại!"
Đội trưởng thì tiếp tục thổi, muốn thổi ốc biển lên, không nhất định phải cầm ốc
biển trên tay.
Bản chất của âm thanh, là sự rung động của không khí.
Cái quyển trục thuật pháp kia, không phải là để mình chạy trốn thuận tiện, mà là
tạo ra một hoàn cảnh thích hợp để diễn tấu, một hoàn cảnh thích hợp để lan
truyền sự rung động trong không khí.
Đội trưởng căn bản cũng không cần cầm ốc biển khế ước trong tay, chỉ cần...
Nắp quan tài bị mở ra, để âm thanh không bị ngăn cản.
Bọn hộ vệ Ám Nguyệt đẩy nắp quan tài đóng lại, âm thanh phát ra từ trong quan
tài cũng đã biến mất.
Tafman hô to về phía đội trưởng: "Khoảng cách không đủ, ngươi quên khoảng
cách giữa Cung Tưởng Niệm và đầm nước ở Cổ trạch là bao xa sao?"
Đội trưởng vào lúc này cũng dừng thổi, để tay xuống, nhìn về phía Tafman, nói:
"A, đó là vì ta đã lừa tổ tiên của ngươi đấy."
"..." Tafman.
Đội trưởng quay người, mặt hướng về phía đầm nước ở Cổ Trạch, từ từ nói:
"Nên tỉnh lại rồi, ông bạn già."
...
Karen cùng Ophelia còn đang đi dạo, là chủ nhân của đảo Ám Nguyệt, Ophelia
đã đáp ứng dẫn Karen du ngoạn trên đảo một vòng.
Ophelia lựa chọn điểm đến thứ nhất, là Cung Tưởng Niệm.
Nhưng Karen từ chối.
Nếu như Ophelia hôm nay không tìm đến mình, như vậy thì buổi chiều mình sẽ
đến tụ họp với đội trưởng, xem xem có thể giúp được gì.
Đội trưởng mặc dù không sắp xếp cho mình nhiệm vụ cụ thể gì, nhưng ý là hi
vọng mình có thể tới phụ giúp một tay.
Nhưng Ophelia tới, Karen dẫn cô đến Cung Tưởng Niệm cũng không hợp.
Đi dạo với một cô gái, để người ta cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu;
Nhưng cùng với một cô gái đi đào mộ tổ của nhà cô ta, cũng có chút không tử
tế.
Điểm này, trước đó Karen đã nói với đội trưởng, anh sẽ không lợi dụng thân
phận của Ophelia để giúp đội trưởng dẫn đi đám hộ vệ, đội trưởng cũng tỏ ra
hiểu rõ về việc này.
Đương nhiên, Karen không có khả năng dùng cái này làm lý do để từ chối lời
mời của Ophelia, cái cớ mà anh ta tìm là:
Tôi còn không chuẩn bị sẵn sàng đến đối mặt Bernard, bởi vì khi càng đến gần
quê hương của mình, tôi sẽ càng trở nên nhát gan.
Cuối cùng, vẫn là do Karen đề nghị, đi đầm nước Cổ Trạch.
Nơi đó là chỗ Dorons ngủ say, đó cũng là một địa điểm rất đẹp.
Karen nghĩ là, mặc dù bây giờ không có cách nào đến Cung Tưởng Niệm để
giúp đỡ đội trưởng, nhưng nếu như đội trưởng thành công, mình có thể nhìn
thấy "Mặt trời mọc" ở đầm nước Cổ Trạch.
Lúc này Karen và Ophelia đứng trên một sườn núi ở trước đầm nước, một bên
kia là sườn núi dốc, còn mặt còn lại đối diện với đầm nước là một vách núi
thẳng đứng, hai người ngồi ở rìa của vách núi, giống như là đang thưởng thức
cảnh vật trước mặt.
Ánh hoàng hôn lúc trời chạng vạng chiếu xuống, chiếu rọi xuống khiến đầm
nước trở nên yên ả và tươi đẹp, đầm nước giống như đã được trang điểm bằng
một mặt kính mang theo cảm xúc dịu dàng, giống nhau một viên hổ phách màu
xanh lam khổng lồ rơi xuống thế giới này.
Ophelia nhìn về phía Karen, hỏi: "Có phải chỉ có lúc ở trên Đảo Ám Nguyệt,
chúng ta mới có thể ngồi gần nhau như vậy để nắm phong cảnh không?"
"Chúng ta là bạn bè, là bạn tốt."
"Hi vọng tiếp theo anh đừng nói ra những lời cũ rích như là anh chỉ xem tôi như
là một đứa em gái."
"Sẽ không, bởi vì cô có vẻ lớn hơn tôi."
"Ha ha." Ophelia nở nụ cười, chỉ chỉ về đầm nước phía dưới, "Karen, anh cho
tôi cảm giác giống như đầm nước đó vậy, cứ như rằng mãi mãi không có chút
gợn sóng, vẫn luôn thong dong như thế."
"Ai, tôi đã nói rồi, đó dường như là thói quen, có thể là bởi vì một ít nguyên
nhân đặc biệt, ta không có sự bốc đồng và tùy hứng thuộc về lứa tuổi này."
"Thế nhưng là, nếu như anh có những điều này, tôi có lẽ sẽ không có cảm giác
gì đối với anh, thật ra tôi rất ưa thích sự ưu nhã và khéo léo của anh."
Được rồi, thì ra là cô thích mấy ông chú lớn tuổi
Ophelia thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn, nói: "Có lẽ đến trễ là đến trễ, trên boong
tàu đã không còn chỗ cho tôi."
Karen không nói chuyện.
Ophelia hỏi: "Tôi cho là anh sẽ nói lại với tôi rằng, tôi có thể chờ đến chuyến
tàu tiếp theo."
Karen lắc đầu, nói:
"Cảm ơn cô đã chờ tôi ở bến tàu, rất tốt đẹp."
"Lại định sẵn chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi?"
"Tôi sẽ ghi nhớ, thật đấy."
"Thật sao, sẽ ghi nhớ. Cho nên, tôi cảm thấy, bất kể là mình làm thế nào, đều
không thể thật sự chạm đến nội tâm của anh, nội tâm của anh cứ như đầm nước
đó vậy, bốn phía bị núi cao bao quanh, cơn gió thuộc về tôi không thể thổi vào,
bởi vậy nó mới mãi bình thản như vậy."
"Oanh!!!!!!!!!!"
Mặt đất bỗng nhiên truyền đến tiếng vang kinh khủng, ngay sau đó là sự rung
lắc khiến người ta hoảng sợ, lập tức...
Núi,
Sập xuống.