Phiếu Luân Hồi bởi vì Luân Hồi Thần Giáo thất bại trong chiến tranh, gần nhữ
đã mất giá một nửa, lại có thể đoán được, sau khi kết quả của cuộc đàm phán
này được công bố, phiếu Luân Hồi sẽ còn tiếp tục rớt giá xuống.
Bởi vì Luân Hồi Thần Giáo cần phải thanh toàn tiền bồi thường chiến tranh cho
Trật Tự Thần Giáo, Trật Tự Thần Giáo đương nhiên không có khả năng để Luân
Hồi Thần Giáo dùng phiếu Luân Hồi để thanh toán, nhất định phải lấy bằng
phiếu Trật Tự, vì kiếm số tiền kia, Luân Hồi Thần Giáo chắc chắn cần phải bán
tài sản, các loại tài liệu để đổi, một phương diện khác, phiếu Luân Hồi tất nhiên
sẽ lạm phát, để thu gom tài sản của tín đồ ở bản giáo và các khu vực ảnh hưởng
của Luân Hồi Thần Giáo.
Cũng bởi vậy, một nghìn phiếu Luân Hồi này, Pat tiêu xài cũng chẳng đau lòng
chút nào.
Người cá trừng mắt nhìn, cô chỉ biết là rằng phiếu điểm rất đáng tiền, cũng
không biết giá cả hiện tại của các phiếu điểm trên thị trường.
Pat cúi người, hai tay vuốt ve trên người của người cá, người cá cố khả năng thả
lỏng cơ thể mình ra, phục vụ cho khách hàng.
Đúng lúc này, trong tay Pat xuất hiện một đầu dây nhỏ, trực tiếp ghìm chặt
miệng của người cá, trong nhất thời hơi nghi ngờ một chút, lập tức vô ý thức
cho rằng đây là đam mê đặc biệt của vị khách ở trước mặt này.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện mình sai.
"Ba!"
"Ba!"
Pat trực tiếp xé rách hai mảnh vảy cá ở dưới đuôi người cá, máu tươi lúc này
đang chảy ra.
"Ô ô ô!"
Người cá đau đến muốn la lên, nhưng miệng bị ghìm chặt, không phát ra được
âm thanh quá lớn, người phục vụ đứng ở phía ngoài cho dù nghe được, cơ bản
cũng sẽ tưởng rằng đây là âm thanh lúc phục vụ bình thường.
"Ha ha ha!"
Nhìn xem người cá đau đến thân thể vặn vẹo, nước mắt cũng chảy tràn xuống
tới, lửa hậm hực trong lòng Pat cũng được dịu lại một chút.
"Ba!"
"Ba!"
Hắn bắt đầu tiếp tục xé rách vảy cá, người cá đau đớn không cầu khẩn Pat, hi
vọng hắn ta có thể buông tha mình, nhưng Pat lúc này đang nổi hứng, làm sao
có thể dừng lại.
Trong mấy ngày hôm nay hắn đã tích lũy trong lòng biết bao áp lực, đang cần
giải tỏa!
"Ba!"
"Ba!"
Từng mảnh từng mảnh vảy cá bị Pat cưỡng ép xé rách xuống, máu tươi đã
nhuộm đỏ bồn tắm lớn, nụ cười trên mặt Pat thì càng ngày càng dữ tợn.
Hắn cũng không lo lắng ông chủ của nhà hát này sẽ có thể xử lý mình như thế
nào, Luân Hồi Thần Giáo cho dù thua trận trước Trật Tự Thần giáo, nhưng
Luân Hồi vẫn là thần giáo chính thống như cũ, không phải thế lực của một nhà
hát trên đảo Ám Nguyệt nho nhỏ có thể chống lại.
Cùng lắm thì bồi thường một ít phiếu điểm là được, dù sao thì người cá cũng sẽ
càng ngày càng mất giá trị!
Pat tiếp tục hành hạ người cá, người cá càng đau đớn thì hắn ta cũng càng hưng
phấn, tiếng cười cũng càng lúc càng trở nên méo mó.
"Đau không! Đau đi! Đau chết ngươi, ha ha ha!"
Mặt xấu xa ác độc của nhân tính, vào lúc này có thể nói đã hoàn toàn lộ ra.
Trong lúc Pat tập trung như quên hết mọi việc, cửa phòng bị mở ra một cái khe,
một cái tay mò vào, bắt lấy ví da đặt trên đầu giường.
Đang lúc cái tay này chuẩn bị trộm đi ví da, Pat bỗng nhiên có cảm ứng nhìn về
phía cửa, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiến đến lôi cửa, ở sau cửa có đứng
một người đàn ông đeo mặt nạ đầu rắn trên mặt.
Pat cười gằn nói: "Lại dám trộm đồ của ta, ha ha."
Cả người Neo bắt đầu run rẩy, tay trái vẫn như cũ nắm chặt vó da, tay phải thì
rút ra một thanh dao găm nhỏ, khoa tay ở trước mặt Pat, cả người có chút run
rẩy.
"Thứ chó đê tiên, ngươi muốn chết à."
Bên trong lòng bàn tay Pat xuất hiện một luồng ánh sáng màu xám, nhưng vào
lúc này, tên trộm vặt trước mắt bỗng nhiên giống như là phát điên mà quơ thanh
dao găm về phía trước, ánh sáng màu xám trong lòng bàn tay Pat đang chuẩn bị
giam cầm tên trộm này, lại bị Neo vượt lên trước một bước, dùng dao găm chém
vào trên cổ tay.
"Tê..."
Cổ tay của Pat chãy ra máu tươi.
"A a a!"
Neo kêu lên, giống như là một tên trộm trở nên điên cuồng khi bị bắt quả tang.
"Đi chết đi!"
Pat phát ra tiếng gầm giận dữ, giữa hai chân mày lóe sáng lên, một bóng quỷ
xuất hiện sau lưng, đồng thời, ở trước mặt xuất hiện một tấm chắn.
Tên trộm nhìn thấy quỷ, hoảng sợ bối rối, trực tiếp ném thanh dao găm trong
tay về phía Pat, sau đó quay đầu xoay người lại chạy, vừa chạy còn vừa dùng
tiếng địa phương nơi đó mà kêu to "Oa oa oa".
Thanh dao găm bị ném đến "trong lúc bối rối", tất nhiên không được chính xác,
văng trúng vách tường.
Nhưng thanh dao găm sau bật ra khỏi vách tường lại bắn ngược trở về, vừa
đúng mà ghim vào trong đùi Pat.
"..." Pat.