Số 13 Phố Mink

Chương 892: Bảo tàng (3)




"Những phiếu điểm đó cũng không phải để dùng sống cuộc sống xa xỉ."

“Nếu anh thiếu phiếu điểm thì có thể nói với tôi, lúc đầu chúng tôi là bốn anh

em, tối hôm qua lại thiếu đi hai người, ảnh hưởng trực tiếp nhất của việc này đó

là, tiền chi tiêu tháng sau mà tôi và anh ba nhận được sẽ tăng lên gấp đôi."

"Còn có việc tốt như vậy sao?"

"Chi tiêu của dòng chính gia tộc là cố định, không nhận lấy thì cũng sẽ không

trả lại, có điều bình thường ở trên đảo, tôi cũng không cần tiêu xài vào việc gì

nhiều."

"Vẫn không cần đâu, tự tôi kiếm phiếu điểm thì lúc tiêu xài mới có ý nghĩa."

"Đây có thể xem như là lòng tự trong của đàn ông không? Tôi hiểu rõ một vài

người đàn ông khi tiêu tiền của phụ nữ, sẽ theo bản năng mà cảm thấy mâu

thuẫn, có phải anh cũng thuộc loại này không?"

"Không, tôi không có, tôi tôn trọng nam nữ bình đẳng.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy, nếu trong một gia đình, đàn ông kiếm tiền nuôi gia

đình là một nghĩa vụ và trách nhiệm không thể nào tránh khỏi."

Ophelia rốt cục ăn xong, cơm trong thùng còn một chút.

Karen bỏ muỗng dĩa vào trong thùng cơm, cầm ra bên ngoài sân, ban đêm sẽ có

người chuyên đến thu dọn, không cần phải rửa chén dĩa.

"Hội nghị hôm nay sắp kết thúc rồi." Ophelia nói.

"Ừm, đúng thế."

"Ăn no rồi, muốn đi tản bộ, Karen, anh đi theo với tôi."

"Được rồi."

Karen cùng đi với Ophelia ra ngoài khoảng sân nhỏ, đã nhìn thấy xe ngựa từ

phía trước đang chay đến, cửa xe ngựa còn mở, chủ giáo Waffron cùng với

Leon và Laure đang ngồi bên trong.

Hôm nay hội nghị kết thúc sớm hơn rất nhiều so với hôm qua, điều này sẽ đưa

đến việc khi rất nhiều chủ giáo ra về thì đội nghi lễ cũng còn chưa tập trung lại.

Karen đứng ở bên cạnh, cúi đầu xuống hành lễ.

Ophelia thì chào hỏi với chủ giáo Waffron: "Chào ngài Chủ giáo."

"Chào công chúa."

Sau khi chào hỏi xong, Ophelia nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Karen, Karen bất

đắc dĩ, chỉ có thể cùng Ophelia tiếp tục đi ra ngoài.

Xe ngựa chạy vào khoảng sân nhỏ, lúc xuống xe, ánh mắt của Chủ giáo Waffron

có chút âm trầm.

Leon và Laure ngồi bên cạnh đều thẳng lưng lên, bọn họ rõ ràng, ông ấy chắc là

đang tức giận.

"Leon."

"Ông nội."

"Có cảm thấy hai ông cháu chúng ta giống như là một chuyện cười hay không?"

"Ông nội, là cháu, không phải ngài."

"Ừm." Waffron nhẹ gật đầu, "Có tiến bộ."

"Ông nội, thật ra cháu đối với công chúa cũng không phải là..."

Leon đây là đang chuẩn bị giải vây giúp Karen, Leon cũng không hứng thú

mượn dùng quyền thế của ông nội mình để đi chèn ép Karen.

"Cháu tốt nhất là không có cảm giác gì đối với công chúa, tối hôm qua Chủ

nhiệm Bộ Nhiệm vụ của đại khu Thành phố Yorkt đã nhắn lại cho ta, có nhân

vật lớn ra tay can thiệp vào sự sắp xếp của đội ngũ đến Đảo Ám Nguyệt đàm

phán."

"Nhân vật lớn?"

Vẻ mặt của Laure cũng biến đổi, phải biết rằng, Waffron cho dù đối mặt với

Hồng Y Giáo Chủ, đều có thể tán gẫu vài câu, dù là mang theo một ít khiêm

tốn, nhưng Hồng Y Giáo Chủ cũng sẽ cho ông ấy mặt mũi.

Cho nên, "Nhân vật lớn" trong miệng của ông ấy...

"Ta cũng không biết là vị nhân vật lớn nào, ta cũng không có ý định tiếp tục

điều tra thêm, tựa như sắp xếp cuộc đàm phán cùng với Pamirez giáo và tiếp

theo là Luân Hồi thần giáo vậy.

Có một số việc, ta cũng không có tư cách biết đến."

"Ông nội..."

"Tóm lại, cái sự kiện này, cứ như vậy đi."

"Vâng, ông nội."

Leon thở dài một hơi nhẹ nhõm, vốn dĩ còn lo lắng rằng ông nội sẽ ghi nhớ

Karen làm mất mặt mình, không nghĩ tới ông nội ngược lại là đang an ủi mình

không nên tức giận.

"Cháu có quan hệ thế nào cùng với Karen?"

"Vẫn tạm, xem như bạn bè."

"Vậy là tốt rồi, ngày mai mời Karen và Neo đi ăn một buổi đi, chúng ta đi bên

ngoài ăn."

"Ông nội, vào lúc nào?"

"Buổi chiều đi, ai lại vội vàng đi ăn cơm chứ, ha ha, buổi sáng ngày mai đàm

phán trên cơ bản sẽ kết thúc, thái độ bên phía Luân Hồi cũng rất không tệ.

Đúng, gần nhất cháu và Laure cố gắng một chút, Cánh Cổng Luân Hồi chỉ mở

ra một lần mỗi mười năm, lần mở ra tiếp theo đã rất gần, ngay vào tháng sau,

chúng ta có 12 vị trí, đến lúc đó báo cáo chuẩn bị chọn danh sách, ta sẽ báo tên

của hai đứa lên."

"Cảm ơn ông nội."

"Cảm ơn ngài Chủ giáo."

"Chớ nói lời cảm ơn sớm vậy, là phải đi qua khảo hạch, Cánh Cổng Luân Hồi

có nguy hiểm rất lớn, mỗi lần đều có không ít người trẻ tuổi ưu tú chết ở trong

đó, lúc tàn khốc nhất, có lẽ có một nửa người đều không trở ra được, đương

nhiên, có thể ra, đều sẽ có thu hoạch lớn.

Ví như, thu được linh hồn nào đó, ký kết khế ước luân hồi.

Nếu chỉ dùng quan hệ, ta cũng không dám nhét hai đứa vào, nhét vào chịu chết

cũng không có ý nghĩa, lúc khảo hạch, cố gắng một chút, đúng, gần nhất có thể

nghiên cứu một chút sách về phương diện linh hồn và thuật pháp hệ Tinh Thần."

"Vâng, ông nội."

"Vâng, ngài Chủ giáo."

"Ông nội, còn Karen thì..."

"Hắn ta chỉ là một tên thần bộc a?" Waffron hỏi, "Ở trong tư liệu là viết như thế

này, thần bộc thuộc hạ ở sở thẩm phán Pavaro."

Laure mở miệng nói: "Công chúa Ophelia lại coi trọng một vị thần bộc của thần

giáo chúng ta, từ lúc nào, thần bộc của Thần giáo chúng ta khi nào lại đáng giá

đến thế?"

"A, cũng tốt, dù sao cho dù hắn ta báo danh, trên danh sách trình báo của ta

cũng sẽ không có tên của hắn, nếu như sau lưng của hắn thật sự có nhân vật lớn

gì, cứ để vị nhân vật lớn kia báo danh giúp hắn đi."

Leon có chút lo lắng nói: "Ông nội, làm như vậy có được không?"

Wolfram cười cười, nói: "Tạm được, coi như thật sự là nhân vật lớn cấp bậc kia,

thân phận địa vị bây giờ của ta, vẫn miễn cưỡng có tư cách bày tỏ khó chịu của

mình."