"Tafman, ngươi điên rồi!"
Tiếng gầm thét giận dữ truyền ra từ trong biệt thự, một bóng người già nua phá
cửa sổ từ ban công lầu mà ra, ông ta đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng,
nhưng làm sao cũng đều không nghĩ tới rằng Tafman dám không nói một lời
nào mà trực tiếp chặt đầu của cháu ngoại mình xuống.
Khi lão già nhào về phía Tafman, ở hai bên bỗng nhiên truyền đến hai luồng sức
mạnh kinh khủng.
"Rojor, bản thân là trưởng lão mà lại âm mưu phản nghịch, cùng làm trưởng lão
với ngươi là sự sỉ nhục của ta!"
"Vì tư lợi của bản thân, kích động hạm đội phản loạn, phá hủy nền tảng phát
triển của Đảo Ám Nguyệt chúng ta, Rojor, ngươi có biết tội của mình không!"
Hai vị trưởng lão bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp khống chế Rojor lại.
Tafman cử động hai tay của mình, xem ra ông ta cũng gia nhập vào cuộc chiến,
nhưng trước lúc đó, ông ta vẫn quay đầu lại nhìn về phía Karen bên này, nói:
"Một phần lễ xin lỗi cuối cùng có lẽ sẽ đến hơi trể."
"Không cần, tướng quân, ta đã trông thấy lòng thành ý tràn đầy."
Khóe miệng Tafman lộ ra một nụ cười, phất phất tay.
Người đánh xe điều khiển xe ngựa rời đi, đằng sau còn có một đội hộ vệ đi theo
để đảm bảo an toàn của bọn họ.
Mà trận chiến ở trong khu biệt thự vẫn còn tiếp tục,
Karen thông qua cửa sau xe ngựa trông thấy trên người Tafman xuất hiện một
bộ áo giáp uy nghi màu đỏ sẫm, cả người phóng trên cao, lại dùng tốc độ rất cao
mà đánh xuống, một đấm, trực tiếp đánh văng trưởng lão Rojor đang trong thế
yếu khi giao chiến với hai vị trưởng lão khác.
Quay đầu lại, Karen vô ý thức ngồi thẳng người lên.
Mình,
Đang nhìn thấy một cuộc chính biến của Đảo Ám Nguyệt sao?
Ngươi cũng không cách nào nói cuộc chính biến này nhìn giống như một trò
đùa, bởi vì nó có đủ mọi bộ phận, âm mưu, đẫm máu, tình thân, cốt nhục tương
tàn, các yếu tố nên có nó đều có, thứ duy nhất để người ta cảm thấy không thích
ứng đó chính là nó diễn ra quá nhanh và cũng quá thuận lợi.
Việc này lúc đầu có thể diễn ra trong tận mười ngày, lúc này lại hoàn thành
xong chỉ trong một đêm, quá trình thiếu thốn này để người ta sinh ra một loại
cảm giác không chân thật.
Xe ngựa ngừng lại giữa đường, Tam điện hạ bị hộ vệ của mình dẫn xuống xe
ngựa, lúc xuống xe hắn còn ngơ ngơ ngác ngác, vẫn ôm đầu của hai anh trai
như cũ.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, đích đến là khách sạn Bernard.
Cả người Ophelia mềm nhũn, trực tiếp tựa vào trên bờ vai của Karen, không nói
chuyện.
Karen chỉ có thể an ủi:
"Không có việc gì, ngủ một giấc sẽ ổn."
Ophelia gật nhẹ đầu.
Trong vòng một đêm, trong ba người anh trai của cô, chết mất hai người, một
người còn lại bị dọa sợ, cô thật sự không còn đối thủ cạnh tranh này.
Đứng ở góc độ của Ophelia mà nói, người chú Tafman này, đối xử với cháu gái
mình thật tốt, khuyết điểm duy nhất đó chính là giết cháu của mình không chớp
mắt.
Đến cổng khách sạn, xe ngựa dừng lại.
Karen muốn xuống xe, nhưng vừa đứng dậy, đã bị Ophelia đưa tay ôm cánh tay
mình lại.
Không có cách, Karen chỉ có thể tiếp tục ngồi yên tại chỗ, để cô dựa vào.
Thật lâu sau,
Ophelia ngồi thẳng người.
"Tôi về khách sạn trước."
"Ừm."
Chờ Karen xuống xe ngựa, lúc chuẩn bị bước vào khách sạn, Ophelia lại mở
miệng nói:
"Karen."
"Ừm, còn có chuyện gì?"
"Thật xin lỗi, xin đừng trách bọn họ."
"Sẽ không."
Karen quay người, tiếp tục đi vào trong khách sạn.
Ophelia,
Cô cũng đoán được là do ai hạ độc sao?
...
Trong phòng khách,
Tộc trưởng Wiener đang sửa sang lại móng tay của mình, giũa móng tay của
mình rất tỉ mỉ.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Tafman đi đến.
"Anh, đều giải quyết xong."
Wiener thổi thổi móng tay của mình, nói: "Ngồi."
Tafman ngồi xuống, rót hai tách trà, đẩy một tách lên trước mặt của Wiener.
"Ai, một buổi tối, đã có hai đứa con trai bệnh chết, ta thật sự là một người đàn
ông trung niên đáng thương."
"Dù sao con riêng của anh cũng nhiều, không quan trọng."
"Con riêng là con riêng, người có quyền thừa kế, chỉ có bốn đứa này.
Bất quá, trả giá bằng hai đứa con trai, thừa cơ dọn dẹp lại Hội Trưởng Lão,
những cải cách tiếp theo, ngược lại cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, những năm
này liên hệ với đám lão già trong Hội Trưởng Lão, thật là hành hạ con người ta,
nhất ông ngoại của hai đứa con trai kia, hai lão già, nghĩ rằng gả con gái của
mình là sẽ khống chế được ta.
Tốt rồi, về sau ít ra có thể thanh tĩnh hơn nhiều.
Ha ha, sau này cậu nên thường xuyên trở về, như vậy thì bọn họ sẽ càng sợ hãi
cậu nổi điên một lần nữa mà tập trung ủng hộ ta, ha ha."
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Tafman, cậu có biết con côn trùng kia là thứ gì không?
Bọn chúng, là năm đó Philias tự mình chăn nuôi phát triển ra.
Về sau bởi vì sự kiện kia xảy ra, dẫn đến bọn côn trùng được chăn nuôi này vậy
mà chịu sự ảnh hưởng từ lòng thù hận của Philias dành cho Đảo Ám Nguyệt,
biến thành trùng nguyền rủa.
Loại côn trùng này, nhưng thật ra là vô hại, bởi vì nó chỉ có được khả năng phát
tán ô uế cực mạnh đối với người có huyết thống của Đảo Ám Nguyệt, trên cơ
bản thì những người có huyết thống của Đảo Ám Nguyệt, khi bị loại côn trùng
này xâm nhập vào trong cơ thể đều sẽ không có bất cứ cơ hội nào có thể tránh
khỏi.
Năm đó Philias đã từng nói qua, sự thù hận của hắn được ngưng tụ lại trên
người của đám côn trùng này, trừ phi là Chân Thần giáng lâm, nếu không huyết
mạch của Đảo Ám Nguyệt chắc chắn sẽ vì nguyền rủa của loại côn trùng này
mà diệt vong.
Rất may mắn, tổ tiên Bernard đã dự đoán được trước sự trả thù của Philias, kịp
thời tiêu diệt đám côn trùng này, một chút trứng trùng còn sót lại cũng phong ấn
lại, không có cơ hội thoát ra ngoài.
Chúng ta chuẩn bị tất cả mọi việc, lại không ngờ đến Rojor lại thật sự dùng loại
côn trùng cấm kỵ đối với tộc Ám Nguyệt này, hắn ta thật sự điên rồi, cho nên
cũng phải chết.
Chúng ta không phải vẫn còn luôn nghi vấn huyết mạch của Karen sao, hậu duệ
của tổ tiên Bernard và tiểu thư Pall, tất cả đều quá đương nhiên.
Bây giờ quay đầu nhớ lại, lúc ban đầu, loại côn trùng này, là có cơ hội thí
nghiệm ra huyết mạch thật sự của Karen, chỉ là cái giá phải trả quá cao, chúng
ta sẽ không thể tiếp nhận nổi, cũng không thể thật sự làm như vậy.
Cậu ta sẽ chết, nếu không phải, ngược lại mới có thể sống, ai."
"Nhưng Karen không uống Ophelia lại uống, cho nên, nếu như lại cho thêm một
cơ hội, thì anh còn dám thử thêm một lần nữa sao?"
"Không dám thử nữa."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì, Ophelia không có bị ô uế."