Karen đi tới trước mặt Ophelia, chuẩn bị điều tra tình huống của cô, nhưng vào
lúc này, có chút âm thanh truyền vào từ bên ngoài, rất nhỏ, nhưng Karen vào
thời khắc này bởi vì Ophelia trúng độc nên tinh thần đang đề phòng cao độ, kịp
thời đã nhận ra.
Bốn tên mặc quần áo của người phục vụ vọt vào nơi này, nhìn thấy tình huống
bên trong lúc này, hai người móc ra hai thanh dao găm từ trong ống tay áo, hai
tên còn lại thì lấy ra hai cái nỏ nhỏ.
Karen thấy thế, dùng hai tay vung nước trong hồ lên, năng lượng thuộc tính
Thủy của Thủy Tổ Ellen được kích hoạt, bọt nước bị tóe lên trong không trung
ngưng kết thành vũ khí, trực tiếp đâm vào người của hai tên phục vụ cầm dao
găm đứng trước, khiến bọn chúng té lăn xuống đất.
Hai tên phục vụ cầm nỏ đứng phía sau bóp cò, hai ngọn tên bắn về hướng của
Karen và Ophelia.
Lòng bàn tay Karen mở ra, Lưỡi Đao Ám Nguyệt được phát động, thanh đại
kiếm ở bên người Ophelia nhận được cảm ứng rời khỏi vỏ bay đến trước mặt
Karen, lúc này múa ra một loạt nhát chém, chém nát hai mũi tên.
Ngay lập tức, bóng người của Karen xuất hiện ở trước người của bọn chúng,
một nhát đâm chết một tên phục vụ trong đó.
"Trật Tự Lồng Giam."
Đang lúc Karen chuẩn bị phong tỏa tên phục vụ còn lại cuối cùng, khóe miệng
của hắn ta lại tràn ra một dòng máu tươi, trực tiếp cắn nát túi thuốc độc trong
miệng để tự sát.
Không còn kẻ nào sống sót, nhưng Karen cũng không bởi vậy mà thấy thất
vọng và lo lắng.
Muốn diệt khẩu trước mặt thần quan của Trật Tự Thần Giáo nào có dễ dàng như
vậy?
Nhất là... tự sát trước mặt mình?
Có điều bây giờ còn không phải thời điểm thẩm vấn, Karen lập tức đi tới trước
mặt của Ophelia, lúc này đôi môi của Ophelia đã tái xanh, vẻ mặt hết sức đau
đớn.
Karen giơ tay lên, chuẩn dùng Trật Tự- Thanh Tẩy cho cô, nhưng Ophelia lập
tức ngăn cản anh, khó khăn mà nói:
"Không được, tôi vừa tự sử dụng Ám Nguyệt Bảo Vệ, chẳng những không thể
giải được độc tố, trái lại còn kích thích độc tính trở nên càng thêm mãnh liệt,
đây không phải là loại độc bình thường, đây là độc ô uế."
Sau khi Ophelia nói xong những lời này, trước ngực cô chập chùng lên xuống,
mu bàn tay của hai tay và nơi cổ tay lộ ra gân xanh.
Độc tính của chất độc này, khiến người khác phải kinh hãi.
"Tôi dẫn cô đi tìm bác sĩ."
Karen đang muốn đem cõng Ophelia lên trên người, nhưng Ophelia lại phát ra
một tiếng gào đau đớn, bên trong đôi mắt cũng dần như bị bao trùm bởi một
màu xám.
Loại độc này, thật đáng sợ.
Trong phút chốc Karen cảm thấy có chút bối rối, anh cũng rõ ràng, giờ phút này
nếu cõng Ophelia đến tìm bác sĩ thì đã không còn kịp rồi, bởi vì tốc độ xâm lấn
và lan truyền của loại độc này thật sự quá nhanh.
Một khi độc tính tiếp tục khuếch tán, xâm nhập vào linh hồn, như vậy thì cho dù
Ophelia có giữ lại được cái mạng này thì cũng sẽ phải chịu sự tra tấn suốt cả
đời, không cách nào có thể trừ được tận gốc.
Giống như là Dora và Doreen...
Không,
Cái này độc tính còn nghiệm trọng hơn trường hợp của Dora và Doreen không
biết bao nhiêu lần!
Karen đặt Ophelia nằm xuống, anh muốn sử dụng năng lượng Ánh Sáng để thử
thanh tẩy nó, bởi vì năng lượng hệ Ánh Sáng được công nhận là loại năng lượng
thuật pháp có tác dụng khắc chế tốt nhất đối với ô uế.
Nhưng anh đang do dự, nguyên nhân do dự không phải là anh ta lo mình sẽ bị
bại lộ trước mặt Ophelia, mà là Ophelia vừa mới nói, năng lượng thanh tẩy trái
lại sẽ càng kích thích sự phát tán của độc tố, Karen lo lắng sau khi dùng năng
lượng hệ Ánh Sáng, sẽ càng gia tăng tốc độ của quá trình này.
Đáng chết,
Loại độc tố này có ý thức sao, nó vậy mà có thể phản kháng!
Ophelia nằm trong vòng tay của Karen, hai tay vô ý thức nắm lấy cánh tay
Karen, cô rất đau đớn, vô cùng đau đớn, đối với cô vốn đã luyện tập kiếm thuật
từ nhỏ và có thể nhận được sự nhận xét "Có thể đánh nhau" từ đội trưởng ở lứa
tuổi này, sự nhẫn nại của cô vốn đã rất kinh người, bây giờ lại có biểu hiện như
thế này, tất nhiên nỗi đau từ sự tra tấn lúc này đã vượt qua giới hạn chịu đựng
của cô.
Giờ phút này, màu xám bên trong hai con ngươi của Ophelia đang dần dần bao
phủ, đây dấu hiệu độc tố sắp xâm nhấp đến linh hồn.
Karen cắn răng, anh tình nguyện để bản thân mình là người uống hết ly nước đá
kia, bởi vì anh cũng không cần phải lo mình bị nhiễm độc tố ô uế, phần lớn ô uế
trên đời này không có tác dụng đối với Karen.
Đúng rồi!
Karen lập tức nghĩ tới một khả năng, mặc dù khả năng này Kevin chưa hề tự
nhủ qua, nhưng Karen cảm thấy trong tình huống bây giờ có thể cố thử xem, rốt
cuộc, thì bây giờ bên cạnh anh cũng không có loại thuốc nào có thể sử dụng.
Đại kiếm bị Karen đâm vào mặt đất, bàn tay trái Karen cứa qua lưỡi kiếm, mở
ra một cái lỗ hổng lớn, sau đó đưa miệng vết thương trên lòng bàn tay đến cạnh
miệng của Ophelia rồi ấn xuống dưới.
"Nuốt nó xuống, uống hết, thứ này không chừng sẽ có tác dụng, uống nhanh đi,
uống hết, Ophelia!"
Ánh mắt lúc này của Ophelia đã mơ hồ, cô căn bản cũng không thể thấy rõ
những thứ ở trước mặt mình, nhưng cô có thể nghe được âm thanh của Karen,
xuất pháp từ sự tín nhiệm, cô theo bản năng làm theo.
Cô bắt đầu mút máu tươi đang không ngừng chảy ra từ miệng vết thương trên
lòng bàn tay của Karen, tay phải Karen tiếp tục ôm lấy cô, cánh tay trái thì lợi
dụng năng lượng linh tính để dẫn dắt dòng máu trong cơ thể mình, để máu chảy
ra từ miệng vết thương nhiều hơn.
Sau khi uống liên tục rất nhiều máu tươi, Ophelia bỗng nhiên đẩy Karen ra, cả
người rất đau đớn mà đổ nghiêng trên mặt đất, nửa gương mặt một bên của cô
dính toàn máu tươi của Karen, hai tay nắm chặt, phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.
Karen có chút mờ mịt mà nhìn cảnh này, đây là lần thứ nhất anh thử dùng máu
tươi của mình để giúp người khác giải trừ sự ô uế, nhưng phản ứng trước mắt
của Ophelia, để Karen rất khó phân biệt rõ ràng rằng máu của mình có hiệu quả
hay không;
Hoặc là,
Có hiệu quả tốt hay là hiệu quả xấu?