Karen đã nói với Pall về chuyện của đội trưởng, cũng đề cập tới Philias, nhưng
lúc ấy Pall cũng không có phản ứng.
Con mèo ở nhà kia sẽ có một chút tâm tư nhỏ thuộc về một con mèo, nhưng đều
ở trong giới hạn có thể tiếp nhận, cô chưa từng cố ý giấu giếm Karen việc quan
trọng gì.
Lời mà đội trưởng nói ra lúc này đã giải thích được, đó chính là Pall thật sự
không biết đến Philias.
Pall và Jenifer đã từng là bạn tốt, là đồng đội cùng nhau đi thám hiểm, đợi đến
lúc Pall bởi vì sự việc của ngón tay thần Ánh Sáng mà bị biến thành mèo rồi
đến nhà Inmerais để tìm xin sự che chở, đối với những người khác, thật ra Pall
đã mất tích.
Từ sau lúc đó, Jenifer mới quen biết Philias, hai người cũng cùng yêu nhau, về
sau tiếp xúc đến Bernard, mới có thời kỳ hợp tác giữa Ánh Sáng và Ám Nguyệt
sau này.
Có điều, nếu là như vậy thì hành động của Bernard năm đó quả thực có thể gọi
là rất buồn nôn, đã vượt ra khỏi cái phạm trù của "Kiêu hùng".
Lợi dụng tàn dư Ánh Sáng để phát triển, lại lừa giết bọn họ, thủ đoạn tất nhiên
sẽ khốc liệt, nhưng từ góc độ lý tính thuần túy thì có thể giải thích được.
Cuối cùng thì tàn dư Ánh Sáng là vảy ngược của các đại giáo hội chính thống,
đừng nói là Đảo Ám Nguyệt một trăm năm trước, cho dù là đảo Ám Nguyệt lúc
bây giờ công khai sự hợp tác của mình với Ánh Sáng thì thứ mà nó gặp phải,
cũng tất nhiên là sự hủy diệt.
Nhưng Bernard cố ý tạo ra pho tượng là có ý gì?
Còn tạo ra pho tượng của Pall, để Pall nhìn người đã từng là bạn tốt của mình
ngạt chết như thế nào sao?
Nếu như trước lúc đến đảo Ám Nguyệt, Karen tính ra còn có một chút cảm giác
đồng tình với Bernard thì bây giờ Karen chỉ cảm thấy chán ghét đối với người
này.
Tên Bernard này, là một tên hoàn toàn biến thái.
Cho tới bây giờ, Pall đã từng nói đến những người bạn trước đây của mình, mặc
dù kết cục của họ cũng không quá tốt, nhưng Karen không cảm thấy việc này có
gì kỳ lạ.
Cái từ "Thám hiểm" này trong mắt của rất nhiều người thì không có gì khác biệt
với việc dạo chơi ngoại ô, nhưng nó thật sự sẽ chết người, mà lại chết rất dễ
dàng, có thể có kết thúc yên lành, thật sự rất ít.
Khi lựa chọn con đường này, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý nằm xuống trên con
đường này.
Nếu như không phải Pall bị biến thành mèo, kết cục tương lai của Pall trong
những năm sau rất có thể sẽ được tiểu đội thám hiểm nào đó tìm thấy di thể của
cô trong một địa điểm thám hiểm nào đó.
Karen ngồi ở trên giường của mình, nhìn xem đội trưởng, hỏi: "Kế hoạch là gì?"
"Cậu nói trước cho tôi biết, tiến trình hôm nay của hội nghị có phải rất thuận lợi
hay không?"
"Đúng vậy, rất thuận lợi."
"Vậy thì phải nhắc trước một chút, mộ của Bernard không nằm trong khu nghĩa
trang của các thế hệ tộc trưởng tộc Ám Nguyệt, mà là ở trong cung điện tưởng
niệm, đó là một cung điện Bernard xây dựng cho tiểu thư Pall."
"Cho nên, kế hoạch chỉ là xông thẳng vào đó, tìm tới quan tài của Bernard, mở
quan tài, lôi cái xác quăng ra một bên, rồi cầm lấy cái ốc biển khế ước kia?"
"Không không không." Vẻ mặt của đội trưởng bình thường lại, tốc độ nói cũng
thay đổi nhanh hơn một chút, giống như là lại biến trở về là mình, "Lúc ta trở
về, có người theo dõi ta."
"Theo dõi ngài?"
"Ừm, nhưng ta đã cắt đuôi hắn, mà lại, ta có đầy đủ đầy đủ lý do để hoài nghi,
bây giờ tàn dư Ánh Sáng trên đảo Ám Nguyệt, có lẽ cũng đã sớm bị tộc Ám
Nguyệt thẩm thấu vào."
"Vậy lý do đầy đủ là?"
"Hơn một trăm năm, hình thức ký hiệu vẫn còn không thay đổi, người sáng lập
như ta lại có thể tuỳ tiện đọc hiểu những ký hiệu này, bọn họ đang xem người
của tộc Ám Nguyệt là một lũ đần sao?"
"Đội trưởng, ngài chỉ dựa vào điều này để kết luận..."
"Lý do này thật ra đã đầy đủ rồi, có lẽ những lúc khác chính phủ Ám Nguyệt chỉ
phụ trách việc giám sát bọn họ, hai bên bình yên không có việc gì thì tốt, suy
cho cùng thì truy lùng tiêu diệt tàn dư Ánh Sáng chỉ khiến bọn họ càng ẩn núp
che giấu kỹ hơn, còn không bằng để yên mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nhưng lần này, liên quan đến mộ của Bernard, sự việc cũng đã khác, Tộc Ám
Nguyệt chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Một đám tàn dư Ánh Sáng kia, chính là mồi câu chủ động đưa đến cửa."
"Chúng ta đợi bọn họ đến đó rồi mới hành động?"
"Đúng vậy, quyết định của ta chính là vậy, ta giúp bọn họ đề ra kế hoạch hành
động vào xế chiều ngày mai, ngài mai khoảng chừng lúc trời tối cậu có thể hẹn
tiểu thư Ophelia đến cung điện kia để đi dạo, theo lý thuyết, đây cũng là một
việc cậu sẽ làm trong hành trình lần này."
"Đúng vậy, việc sẽ làm."
"Sau đó ta sẽ ra tay vào ngay lúc đấy."
"Chỉ có một mình ngài sao?"
"Không phải còn có cậu nữa à?"
"Tôi?"
"Được rồi, lực lượng quả thực không đủ, nhưng ta không tín nhiệm đám tàn dư
Ánh Sáng kia, ta thậm chí hoài nghi tên chủ trì Sebastian kia vốn dĩ là gián điệp
do tộc Ám Nguyệt cài cắm vào trong.
Sau khi đám tàn dư Ánh Sáng đầu tiên được đưa đến cửa, sự phòng bị của Ám
Nguyệt chắc chắn sẽ giãn ra, cho rằng mọi việc đã kết thúc, ra tay vào lúc đó sẽ
có hiệu quả sẽ tốt hơn, cậu còn có thể tiếp ứng cho ta lúc trong cung điện..."
"Tôi không hy vọng ngày mai mình sẽ hẹn Ophelia."
"Gánh nặng về đạo đức à?"
"Đúng vậy, có lẽ tôi có chút cổ hủ."
"Yên tâm, ta có thể hiểu được, mặc dù ta vẫn muốn diệt gia tộc của Irina, nhưng
ta chưa hề nghĩ tới việc khiến cho Irina liên quan đến việc này, cậu cứ lấy danh
nghĩa cá nhân mà đi thôi, để tiểu thư Ophelia chờ ở bên ngoài cung điện là được
rồi."
"Được rồi, cám ơn ngài, đội trưởng."
Karen đương nhiên biết rõ, mình và tiểu thư Ophelia cùng nhau đi vào, bọn hộ
vệ cung điện sẽ tạo không gian cho hai người, cố ý rời xa, như vậy cơ hội đánh
lén sẽ càng cao hơn.
"Không cần cám ơn ta, ta đã nói ta có thể hiểu được, nếu không thì chúng ta và
Bernard có gì khác nhau chứ?
Là người, còn sống, luôn phải có ranh giới cuối cùng của bản thân, đây không
phải dùng để quy ước chúng ta, mà là vì để cho chúng ta có phẩm chất trong
sinh hoạt."
"Đội trưởng, có thể nói tiếp kế hoạch, về lực lượng..."
"Cần phải nghĩ biện pháp, ta không có khả năng dẫn tiểu đội của mình đi, a
không, có thể dẫn Memphis đi, để ngài Thuật pháp quan ngồi không ở đó, thật
sự là quá đáng tiếc.
Nhưng nhân phẩm của ông ta thế nào?"