Ở trong hội trưởng, có một nửa khu vực đều đang cười.
Vốn là một việc đã rất buồn cười, lại thêm ngài Hồng Y Giáo Chủ dẫn đầu cười
lên, đám Đại Chủ giáo của các đại khu cũng cười phụ họa theo, đám thần quan
của Trật Tự ngồi ở mấy hàng ghế bên dưới cũng vì vậy mà không còn rào cản
nào mà ồn ào theo.
Karen đang cười, Leon đang cười, Memphis ngồi ở bên cạnh trông thấy Karen
đang cười, cũng gượng cơ mặt lên mà cố cười theo.
Lúc này, người phục vụ vừa lúc đẩy xe đồ ăn vặt đi ngang qua, Leon đưa tay
cầm lấy một túi hạt hướng dương đã xào sẵn từ trên xe xuống đặt lên bàn trà,
Karen đưa tay nắm một vốc, Memphis cũng bốc theo.
Ba người cùng ngồi nhai hạt hướng dương, tiếp tục thưởng thức buổi đàm phán.
Cuối cùng thì tiếng cười dần dần ngừng, trong lúc đó, bên phía của Luân Hồi
thần Giáo cũng không đưa ra sự kháng nghị nào.
Đàm phán, vốn là hình thức rao giá trên trời sau đó trả giá, mọi người tự đưa ra
nhu cầu của riêng mình, sau đó trước ranh giới cuối cùng của bản thân, trả giá
một cách sít sao.
Ở một điểm này, phương thức đàm phán giữa thần và mấy bà thím bán hàng
ngoài chợ cũng không có gì khác biệt.
Bên phía đối diện đã cười xong, người phát ngôn viên nam lúc nãy của phía
Luân Hồi Thần Giáo tiếp tục mở miệng nói: "Tôi cảm thấy, đây là cơ sở tin
tưởng lẫn nhau của hai bên, cũng là một sự tôn trọng cơ bản dành cho hòa
bình."
Lúc này, ông nội của Leon là Chủ giáo Waffron đứng dậy mở miệng nói: "Nói
xong chưa?"
"Đây là yêu cầu đầu tiên trong điều khoản đàm phán, phía chúng tôi cho rằng,
chỉ có thỏa mãn yêu cầu này trước tiên thì tiến trình đàm phán tiếp theo mới có
thể thuận lợi tiếp tục tiến hành."
"Được rồi."
Chủ giáo Waffron nhìn về phía Hồng Y Giáo Chủ Creed, Creed khẽ gật đầu.
Karen ngồi ở phía sau thầm nghĩ: Xem ra, Chủ giáo Waffron là phát ngôn viên
bên phía Trật Tự Thần Giáo.
Cảm giác rất thú vị, người đứng đầu trên danh nghĩa của Thành phố York, khi
tham gia vào đại hội đàm phán ở cấp bậc này thì cũng chỉ có thể làm phát ngôn
viên.
Chủ giáo Waffron hắng giọng một cái;
Lúc này, tất cả các đại biểu đàm phán ngồi ở khu vực trung ương Trật Tự Thần
Giáo đều nhao nhao bắt đầu chỉnh trang lại thần bào của mình, thư ký bên cạnh
của mỗi người đều bước về phía trướic, bắt đầu dọn dẹp tài liệu đặt ở trên bàn
đàm phán.
Một màn này, để người bên phía của Luân Hồi không thể tiếp tục giữ bình tĩnh,
trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đám sứ giả của các đại giáo hội bên cạnh vừa mới ra ngồi không được bao lâu,
cũng có chút tò mò mà nhìn về phía nơi này.
Chủ giáo Waffron mở miệng nói: "Hiện tại ta tuyên bố, đàm phán kết thúc,
chiến tranh tiếp tục."
Lời này nói ra, toàn bộ hội trường lập tức chìm vào yên tĩnh.
Ai cũng không có dự tính trước được, thái độ của phía bên Trật Tự Thần Giáo,
sẽ kiên cường và trực tiếp như vậy
Lúc này, đám thần quan Trật Tự ngồi ở hàng ghế sau cũng bắt đầu chỉnh trang
lại thần bào của mình, nhao nhao đứng người lên, chuẩn bị tập thể rời phòng hội
nghị.
Thế cục, đang nhanh chóng chạy đến biên giới của đổ vỡ.
Người Gác Cổng Romir của Luân Hồi Thần Giáo vào lúc này mở miệng nó:
"Quý phương chắc cũng rõ ràng rằng đây là đàm phán."
Nói bóng gió, nếu như là đàm phán, vậy thì cái gì cũng đều có thể đàm luận,
mọi người ngồi xuống, từ từ nói chuyện là được.
Waffron mở miệng nói: "Quý phương chắc cũng rõ ràng, ai mới là bên thua
trận."
Hồng Y Giáo Chủ Creed vào lúc này đứng người lên, âm thanh của ông ta cũng
không lớn, nhưng lúc đang nói chuyện lại có thể đảm bảo rằng mỗi một âm tiết
đều có thể rơi vào lỗ tai của từng người đang ngồi ở nơi này:
"Trước đó vài ngày, quạ đen truyền tin của các Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn không
được xuất chiến phát đến cho ta nhiều đến mức đủ để nhuộm đen cả căn phòng.
Lần này thì tốt rồi, Kỵ Sĩ Đoàn tiền tuyến có thể thay quân để chỉnh đốn lại
quân đội, đám Kỵ Sĩ Đoàn tiếp theo sẽ phụ trách giai đoạn chiến tranh tiếp
theo."
Tên phát ngôn viên kia của Luân Hồi Thần Giáo lập tức mở miệng nói: "Đây là
ngài đang có ý khiêu khích, là khiêu khích chiến tranh, là đang chà đạp lên hòa
bình, trật tự cũng không sợ sẽ khiến cho toàn giới giáo hội cùng chống lại sao!"
Chủ giáo Waffron mở miệng nói: "Chúng ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh
rằng là kẻ nào mưu toan phá vỡ không gian giam cầm để ra tay với Kỵ Sĩ Đoàn
của chúng ta."
Nói xong,
Chủ giáo Waffron nhìn khắp bốn phía, nói: "Bên khiêu khích trước cũng không
có tư cách để đem cái lá cờ hòa bình ra làm lý do."
Ngay lập tức, tất cả các vị chủ giáo ngồi sau bàn đàm phán nhao nhao lui lại
mấy bước, chờ đợi ngài Hồng Y Chủ Giáo rời khỏi trước, trình tự rời khỏi tự
nhiên là dựa theo trình tự bước vào.
Người ở trong phòng này đều rõ ràng, đây rất có thể là áp lực mà Trật Tự Thần
Giáo đang áp đặt.
Phương thức đàm phán của Luân Hồi Thần Giáo cũng không có vấn đề gì, bọn
họ cũng biết phe mình bại trận, cũng rõ ràng mình sẽ từ bỏ lợi ích cho đối
phương, nhưng bọn họ hi vọng cố hết sức giảm bớt thiệt hại và giữ lại thể diện.
Trật Tự Thần Giáo cũng không có hứng thú để chơi trò chơi trên phương diện
này, là người thắng, bọn họ tự do hơn nhiều, thứ mà bọn họ muốn, chỉ có lợi
ích, lợi ích, và càng nhiều lợi ích.
Nhưng khiến cho Luân Hồi Thần Giáo không thể làm được đó là bọn họ cũng
không thể đánh cược hành động này của Trật Tự Thần Giáo có phải là một
trong những thủ đoạn đàm phán hay là không, dù cho người ta có nói rõ ràng
cho mình biết, ta đang dùng phương pháp này để bắt chẹt, nhưng mình cũng
không dám thật sự để bọn họ rời đi.
Một khi hai bên không có cách nào giảng hoà, Trật Tự Thần Giáo rất có thể sẽ
vì mặt mũi của mình, mà khai chiến một lần nữa.
Mà Luân Hồi Thần Giáo đã thảm bại ngay từ "Ngày đầu chiến tranh", không chỉ
có tổn thất nhiều chỗ thánh địa, còn có rất nhiều lực lượng, lực lượng còn sót lại
chỉ có thể cố khả năng giữ vững phòng ngự Luân Hồi Cốc, căn bản cũng không
còn năng lực để phản công.
Quan trong nhất chính là, Creed chuyên môn phụ trách việc đối ngoại chiến
tranh của Trật Tự Thần Giáo.
Để ông ta chịu trách nhiệm đoàn đại biểu đàm phán lần này, vốn đã có ý rất rõ
ràng, nếu đàm phán không được, có thể trực tiếp tiếp tục khai chiến.